Harry Potter Phản Bội


"Slytherin? Ngài King lúc trước cũng làm huynh trưởng sao? Tôi trùng hợp cũng như vậy.

Nhưng mà hiệu trưởng Dumbledore có vẻ yêu quý học sinh nhà Gryffindor hơn, có thể vì ông ấy từng là học viên nhà Gryffindor.

Đúng rồi, không biết ngài King đây nghĩ như thế nào về ngài hiệu trưởng?"
Gunta thâm ý nhìn Bellatrix một cái, nhưng hắn ta vẫn như cũ tươi cười trả lời: "Khi tôi còn học ở Hogwarts, ông ấy còn chưa làm hiệu trưởng, chỉ là giáo sư dạy môn biến hình của chúng tôi.

Ông ấy là một giáo sư có kiến thức uyên bác, pháp thuật có thể nói là không có một chút lỗ hổng.

Có lẽ, ông ấy thực sự có một chút thiên vị Gryffindor, nhưng Slytherin chắc chắn cũng được giáo sư đặc biệt quan tâm và giúp đỡ.

Những người tự thân vận động như chúng tôi, đối với thực lực của ông ấy vô cùng tin tưởng và tự hào."
Lời trần thuật của Gunta rất khách quan, không nhìn ra chút quan điểm cá nhân nào.

Đương nhiên là hắn ta đã nhìn thấu ý đồ của Bellatrix, hắn cũng không có ý định cho cô biết lập trường của hắn.

Chán nản nhận ra tên Gunta này không dễ bị lừa, bản thân lại còn bị châm biếm.

Bellatrix tức giận nhắm mắt lại.

Không thể phủ nhận, người đàn ông Gunta này là một người thật sự rất cẩn thận, Bellatrix thậm chí nghi ngờ rằng trong nguyên tác không hề có người này tồn tại, có phải là vì bản thân hắn ta không về phe nào không? Hắn lựa chọn phe trung lập, không thèm đếm xỉa đến cuộc chiến này? Nhưng mà dù sao đi nữa, biểu hiện của hắn hình như đối với cô có chút tò mò.

Hắn không tra xét lập trường của cô như thế nào, tương lai chắc cũng sẽ không sinh ra cho cô ảnh hưởng gì quá lớn.

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, Bellatrix lại từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy tên Gunta kia cũng ngồi xuống thảm cỏ.

Làn gió ấm chậm rãi thổi qua, thổi bay áo choàng của hắn, lại nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô.

Bellatrix hơi mở mắt ra, thấy Gunta cách đó không xa, vẻ mặt mơ hồ, dường như đang hồi tưởng lại kỉ niệm.


Nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Bellatrix, Gunta nói trong chậm rãi: "Nơi này có rất nhiều hồi ức, là nơi chứng kiến tôi trưởng thành, chịu bảy năm vui buồn giận hờn của tôi.

Chỉ khi rời khỏi nơi này tôi mới biết được, năm tháng đã mất đi, không thể nào quay về nữa, cảm giác thật tốt đẹp khi trải qua nhưng làm thế nào cũng không thể quay trở lại lần nữa.

Hogwarts, là nơi mà tôi từng cảm thấy hạnh phúc nhất."
"Neverland."
"Neverland? Là nơi nào?"
"Đó là một câu chuyện đồng thoại (giống cổ tích) của Muggle.

Ở Neverland, nơi mọi đứa trẻ đều không cần trưởng thành, có một cậu bé không bao giờ lớn lên tên là Peter Pan.

Cậu ấy đơn thuần, hiền lành, rất ham chơi mà cũng rất dũng cảm.

Vào một buổi tối, cậu ấy đến Luân Đôn tìm thấy một cô gái nhỏ cũng ngây thơ, hiền lành như cậu tên Wendy cùng đồng hành đi đến Neverland xinh đẹp.

Ở nơi đó, bọn họ chơi những trò chơi rất vui, chiến đấu với kẻ xấu, thậm chí họ còn có thể bay lượn trên bầu trời đêm mà không cần dùng đến chổi bay như chúng ta."
"...!Sau khi chuyến hành trình kết thúc, Peter Pan đưa Wendy trở về nhà.

Cô ấy không có cách nào chỉ có thể tiếp tục lớn lên, kết hôn, sinh con, dần dần cô ấy cũng không còn ngây thơ như lúc còn nhỏ nữa.

Cô ấy không thể tự mình bay lên bầu trời đêm, tìm thấy Neverland.

Chỉ còn lại một mình Peter Pan, cậu ấy vĩnh viễn cũng không muốn lớn lên tiếp tục sống ở vùng đất kì diệu đó."
Bellatrix nhàn nhạt kể chuyện, giống như kể cho Gunta nghe, mà cũng giống như đang kể cho bản thân cô nghe: "Chỉ có những đứa trẻ đơn thuần nhất mới có thể đến được Neverland, cũng chỉ có những đứa bé vô tư nhất mới có thể bay lên bầu trời đêm.

Có lẽ, bởi vì Wendy quá bận rộn để lớn lên, có quá nhiều việc bất đắc dĩ xảy đến và cô ấy phải tìm mọi cách để sinh tồn cho nên tâm trí Wendy đã không còn trong sáng như lúc nhỏ nữa, Wendy đã bị mờ mắt, bị lạc lối, không thể trở về tuổi thơ ngày ấy.

Neverland, chỉ còn là kỉ niệm bí mật tốt đẹp nhất trong tim của cô ấy, cũng có thể chỉ là một giấc mộng rất chân thật mà thôi."

Gunta khi nghe đến từ Muggle, hắn không khỏi lộ ra một tia khinh thường, nhưng sau khi nghe Bellatrix tiếp tục kể, đôi mắt hắn ngày càng tĩnh lặng.

Hogwarts đối với hắn mà nói, có lẽ cũng giống như Neverland, nơi đó là từng là nhà, là nơi có nhiều kí ức tốt đẹp nhất.

"Tiểu thư Black.

Nếu Neverland thật sự tồn tại, cô sẽ chọn ở lại đó mãi mãi sao?" Hắn nghĩ rằng Bellatrix sẽ trả lời là có.

"Không.

Tôi sẽ không."
Bellatrix lắc đầu: "Nơi đó thật sự quá tốt đẹp, cũng quá không chân thật.

Lựa chọn làm một đứa trẻ cả đời, thật ra chính là một loại trốn tránh, sợ phải trưởng thành.

Giống như bốn mùa luân chuyển, mỗi mùa đều phải trải qua một lần mới là một năm trọn vẹn, cho dù thiếu đi mùa nào cũng đều không hoàn chỉnh.

Sinh mệnh cũng vậy, nếu không trải qua quá trình trưởng thành thống khổ thì sẽ không thành thục.

Không trải qua những cám dỗ cùng lựa chọn, sẽ vĩnh viễn không biết bản thân rốt cuộc muốn những gì."
Có lẽ là vì sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, cũng có lẽ vì nghĩ rằng người đàn ông Gunta này chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, không biết đến sự tồn tại kiếp trước của cô.

Bellatrix thường ngày kiệm lời, không thích trò chuyện thế nhưng lại nói hết lời với một người xa lạ.

"Ngài King.

Đổi lại là ngài, ngài sẽ chọn ở lại sao?" Bellatrix khẽ hỏi.


"Tôi cũng từng nghĩ bản thân sẽ quay lại địa phương tốt đẹp đó nhưng cuối cùng vẫn là không thể.

Vậy cũng chẳng sao cả.

Tôi đã lựa chọn không dừng bước, tiếp tục tự tìm cách khám phá ra con đường chân lí của chính mình." Trong mắt Gunta hiện lên một tia cuồng nhiệt.

Hắn là kẻ chinh phục trời sinh, không thể nào lại nguyện ý dừng chân ở một nơi nào đó, cho dù Hogwarts trong kí ức của hắn là nơi thiêng liêng nhất đi chăng nữa, cũng không thể là nơi lưu dấu chân hắn.

"Chúng ta đều chọn không ở lại Neverland, chúng ta muốn nhiều hơn, chúng ta không thể buông bỏ.

Vì thế chúng ta chỉ có thể mất mát hồi tưởng lại đồng thời kiên định tiến về phía trước."
"Có lẽ, ở một phương diện nào đó, chúng ta rất giống nhau, tiểu thư Black.

Chúng ta đều có mục đích, lòng kiên trì, vì mục tiêu mà dũng cảm tiếp tục chiến đấu.

Bề ngoài khiêm tốn là để che đậy cho những linh hồn kiêu ngạo.

Con người còn sống ngày nào, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm được sự yên bình ngày đó." Gunta nói giống như có ám chỉ, giọng điệu hắn ta mang theo một chút mê hoặc.

Bellatrix đột nhiên nở nụ cười: "Đúng là như vậy, nhà Slytherin bây giờ cũng đủ loạn, ai nấy đều đầy ấp dã tâm.

Mà Slytherin giỏi nhất là dùng lý trí nắm bắt dã tâm, người nào cũng thận trọng mà lựa cho bản thân con đường tốt nhất."
Một đời thất bại, khiến cho Bellatrix rút ra quá nhiều kinh nghiệm, cô phải biết cầm biết buông đúng lúc đúng thời điểm.

Một đời này, Bellatrix cố gắng trốn tránh vận mệnh trước kia, dùng năng lực tự chọn cho bản thân một con đường tốt đẹp khác, nhưng vẫn sẽ không phải là một con đường an toàn.

Cô không có dã tâm lớn đến mức một mình một người thay đổi cả lịch sử, điều cô muốn làm chỉ là thay đổi vận mệnh của một người, của "Bellatrix", bảo đảm bản thân từ trong nguyên tác có thể toàn mạng mà thoát ra.

Những tia sáng cuối cùng cũng biến mất sau khi hoàng hôn buông xuống, Hogwarts lên đèn, lung linh chiếu sáng mọi vật một cách mờ ảo.

Cho dù ngồi ngay đối diện nhưng Bellatrix vẫn như cũ không thấy rõ thần sắc của Gunta.

Cô từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi một chút cỏ dại bám trên đồng phục: "Ngài King.


Tôi còn phải ăn bữa tối.

Ngài hẳn là biết bữa tối của Hogwarts vô cùng phong phú phải không? Tôi hi vọng sẽ không lỡ mất nó."
"Được rồi.

Tiểu thư Black.

Cô có thể gọi tôi là Gunta không? Tôi mong cô cũng để tôi gọi cô là Bellatrix.

Có được không?"
"Đương nhiên, Gunta, cảm ơn anh nguyên một buổi trưa nghe tôi nói nhiều như vậy.

Tôi thật sự cảm thấy rất vui."
"Là vinh hạnh của tôi, Bellatrix bé nhỏ." Hơi khom người mà hành lễ, nhìn bóng lưng đã đi xa của Bellatrix, đôi mắt Gunta dần trở nên thâm trầm.

Hắn vì cảm thấy hứng thú mà đến gặp cô.

Nhưng khác xa so với tưởng tượng của hắn, cô còn đặc biệt hơn, cô lý trí, có chủ kiến riêng của mình.

Hắn vẫn chưa muốn thuyết phục cô về phe hắn nhanh như vậy, hắn muốn hiểu rõ con người này, khiến cô toàn tâm toàn ý mà đi theo hắn, không phải chỉ vì lợi ích.

Cô xứng đáng để hắn dùng thứ tốt nhất mà đối đãi.

Đi đến rừng cấm, Gunta đưa mắt liếc xung quanh một vòng, đảm bảo không có ai theo dõi.

Nhớ đến khuôn mặt ngây ngơ của Bellatrix khi hỏi hắn đi vào Hogwarts thế nào, Gunta không khỏi nở nụ cười.

Cô gái nhỏ còn chưa biết đâu, hắn là hậu duệ của Salazar Slytherin, một phần của Hogwarts đã trở thành tài sản của hắn, đương nhiên là hắn sẽ có chút đặc quyền không ai biết.

Thấp giọng niệm một câu thần chú, thân ảnh Gunta từ từ biến mất khỏi màn đêm.

...!
Tèn ten!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui