Một bóng hình tóc đen gầy ốm dần hiện hữu.
Nhìn người nọ khoảng độ thanh thiếu niên, ngũ quan tuấn mỹ cao quý, khóe môi đọng lại một nụ cười lạnh, còn mang theo sự chán ghét nhìn về phía Harry.
"Oh, Abby." Gã nâng hai tay, mười ngón khép lại, tạo nên một tư thế ưu nhã mang vẻ tự hỏi, nhẹ giọng cười lạnh, "Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi."
"Chào cậu, Tom." Harry đè nén cảm xúc đáp lại.
Cậu bị đôi mắt có chút quen thuộc nhìn chăm chú, tâm trạng không khỏi trở nên căng thẳng. Trực giác nhạy bén cũng đang liều mạng cảnh báo cậu.
- -- trên người Tom Riddle mang lại một cảm giác nguy hiểm chí mạng.
"Cuối cùng ta đã trở lại." Tom cảm thán.
Lúc gã nhìn thấy Dumbledore thì biểu tình hơi khựng lại, bất động thanh sắc thu hồi sự kiêu ngạo vừa trỗi dậy. Sau đó nghiêng đầu, cười như không cười hỏi:
"Đây là Harry Potter? Abby, tớ không nghĩ là tên Harry Potter cậu kể lại già như vậy."
"Đúng thật là không già như vậy." Harry ra vẻ trấn định trả lời, "Bởi vì....."
"Tớ mới là Harry Potter." Cậu lạnh nhạt trả lời.
Tom ngẩn ra, đồng tử thu nhỏ lại, biểu tình lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ.
"Không ngờ cậu dám gạt tớ!" Gã phẫn nộ nói.
Harry nhìn gã mà không nói lời nào.
Đúng lúc Dumbledore lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Tom Riddle: "Tom, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, sao không chào hỏi nhau một chút?"
Lúc này Tom Riddle mới chuyển ánh mắt sang, sau đó lễ phép cúi người, làm ra một tư thế thăm hỏi không ai có thể bắt bẻ.
"Giáo sư Dumbledore." Gã ta có chút không tình nguyện mỉm cười.
Ánh mắt Dumbledore cũng có chút phức tạp cùng cảm thán: "Tom, không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống như này."
Trong lòng Harry hơi kinh ngạc.
Không ngờ Albus biết Tom Riddle?
"Con cũng không ngờ." Tom quay đầu rồi liếc Harry một cái.
Tuy rằng ánh mắt ấy trông bình đạm và không có gì lạ kỳ, nhưng Harry lại mơ hồ cảm thấy hiện tại Tom Riddle đang rất tức giận.
Bởi lẽ đó mà cảm giác bị rút đi sinh mệnh trên người Harry ngày càng mạnh, làm cả người cậu có chút vô lực.
"Tom, trò còn nhớ tại sao bản thân lại biến thành bộ dạng như vậy không?" Dumbledore lại hỏi.
Harry cảm thấy đây không phải là một vấn đề ổn.
Bởi Tom rũ mí mắt, biểu tình tở nên có chút ưu thương --- đó là biểu cảm của một người bị nói trúng tim đen.
"Con không nhớ rõ." Gã khổ sở nói, "Con chỉ nhớ là con đã ở trong cuốn sổ nhật ký này lâu lắm rồi, lâu đến mức con muốn phát điên vì nó."
"Sau đó con gặp được Abby --- hay nói đúng hơn là Harry Potter." Biểu tình gã chuyển sang bi thương.
"Tớ thật sự --- vui mừng. Tớ coi cậu là bạn thân có thể trút hết nổi lòng, không ngờ sau tất cả cậu lại gạt tớ."
Harry chỉ gã:" Chính cậu muốn thả một con xà quái, còn muốn tớ tin đó chỉ là một con rắn nhỏ dịu ngoan?"
"Với tớ mà nói nó thật sự là một người bạn dịu ngoan đáng yêu, tớ thật sự không gạt cậu." Biểu cảm của Tom Riddle cực kỳ chân thành tha thiết.
"Bạn ư?" Bất tình lình Dumbledore hỏi, "Thế thì Tom...... Bao nhiêu năm qua, chúng ta đã vu oan cho Rubeus ư?"
Harry khựng lại đôi chút, mới hiểu rằng người Albus nói là Hagrid.
"50 năm trước, trò phát hiện sinh vật Rubeus nuôi công kích một nữ sinh qua đời, nhưng thật ra, ta vẫn luôn cho rằng nhện tám mắt khổng lồ không thể làm thế được." Bàn tay dumbledore từ từ co lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
"Cả người không có lấy một vết thương, không phải trúng độc, cũng không phải trúng bùa chú mà chết. Trên đời này chỉ Tử Xà mới có năng lực này ---nó chỉ cần dùng ánh mắt ấy liếc người khác một cái là được."
Tom có chút không biết nên lộ ra biểu cảm gì, gã trầm mặc một chút rồi mới trả lời: "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Không ngờ gã lại thừa nhận!
Rất nhanh Tom lại nói tiếp: "Nó cũng rất hối hận, nên về sau nó đâu có đi ra."
"Vậy tại sao cậu lại muốn tớ tới đó thả nó ra? Đừng nói là vì giúp tớ." Harry hỏi. Cậu nhìn Dumbledore một cái.
Chuyện này cần phải giải quyết nhanh chóng, cậu bắt đầu thấy váng đầu hoa mắt rồi.
Tom trầm mặc.
Dumbledore cũng không lòng vòng, dứt khoát ôn hòa dò hỏi: "Tom, trò mượn sinh mệnh của Harry dể xuất hiện, trò có thể một lần nữa về---"
'Về cuốn sổ nhật ký?" Tom đột nhiên đánh gãy lời Dumbledore, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc,
"Cuối cùng con mới có thân thể của mình...... Tại sao phải về đó?"
Trên mặt Harry lộ vẻ vô cảm. Cậu nhàn nhạt trả lời:
"Tom, cậu có ý gì?"
"Không rõ sao?" Nụ cười lãnh khốc ngay khóe miệng Tom trở nên rõ hơn, "Đến giờ cậu vẫn không cảm thấy cơ thể có vấn đề gì ư?"
Trong lòng Harry không dao động, biểu cảm lại đột ngột cả kinh.
Tom Riddle thấy thế, ngược lại thu đi bộ dạng lạnh lùng, cười càng ôn hòa lẽ độ: "Chỉ cần hấp thụ xong sinh mệnh của cậu, tớ sẽ có một thân thể...... Harry Potter, thật sự cảm ơn cậu."
Phảng phất như ứng với lời gã nói, Harry đột nhiên lung lay vài cái, lảo đảo rồi lùi lại, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt Harry tuy không biến hóa nhiều, nhưng hô hấp lại đột nhiên trở nên dồn dập, có chút cảm giấc không thở nổi.
Một bàn tay vô lực của cậu cầm lấy cuốn sổ nhật ký, một tay khác hì khó chịu ấn vào ngực bản thân, ánh mắt khó tin nhìn Tom, không nói nên lời:
"Cậu...... Cậu....."
Dường như ngay lúc đó, tại góc tường trống rỗng không xa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, Tom Riddle bỗng nhiên quay đầu, trong lòng cả kinh.
Gã hoàn toàn không phát hiện nơi này còn có một người khác.
Nhưng may thay cái tên áo đen kia không công kích gã trước --- đúng hơn là tên đó căn bản không quan tâm đến gã, mà lập tức đi đến Harry Potter.
Mặt Snape xanh mét, không nói lời nào đi đến trước mặt Harry, từ trên cao trừng Harry một cái, mới bắt đầu vung đũa phép, nhanh chóng ếm một bùa kiểm tra.
Từng tia hồng quang hiện ra theo bùa chú, sắc mặt hắn càng đen, biểu tình nghiêm khắc mà đáng sợ.
Giáo sư Snape, tại sao thầy......" Harry cực kỳ kinh ngạc, căng da đầu hỏi.
Cậu căn bản không cảm nhận được bản thân đến đây từ lúc nào, hoặc là ngay từ đầu bản thân đã ở đây?
Nếu vậy thì không xong rồi...... Bây giờ cậu đứng dậy một lần nữ rồi nói với hắn tất cả chỉ là giả thì có kịp không?
"Câm miệng, Potter.." Snape nghiến răng ken két mới nhả ra mấy chữ này, giọng lạnh đến độ muốn đóng băng.
Tốt rồi.
Nhìn không khí quanh người Snape ngày càng lạnh, Harry đơ mặt không dám di chuyển.
"Giáo sư...... Snape?" Ánh mắt mang sự thú vị của Riddle nhìn về bóng đen.
"Đây chính là Snape, người mà 'Harry' và 'Abby' tranh nhau thích ư?"
"Harry Potter, không ngờ mắt nhìn người của cậu lại tệ như vậy." Tom chế nhạo lại trào phúng nói.
"......??" Snape nghe không hiểu gì cả.
Tuy rằng hắn không hiểu, nhưng hắn không chần chừ hung hăng trừng Potter một cái.
Chắc chắn là Harry Potter đã trêu chọc!
"Tom!" Vẫn còn một Dumbledore đứng đây.
Ánh mắt cụ trở nên sắc bén, biểu cảm cực kì nghiêm túc, thoạt nhìn vô cùng tức giận:
"Điều gì đã che mắt trò, khiến cho trò nghĩ rằng có thể giết chết Harry ngay trước mặt ta?"
- -- tuy rằng Dumbledore đã ngày càng lớn tuổi, nhưng nếu ai bởi vậy mà coi thường cụ, tuyệt đối sẽ ăn một vố lỗ nặng.
Chỉ nhìn hiện tại, bởi vì Dumbledore nổi giận, không khí pháp thuật lưu chuyển trong phòng nhanh chóng biến hóa trong chớp mắt, chúng nó bắt đầu sục sôi dao động, loại áp lực pháp thuật lớn đến nổi khó thở khiến Harry không chút nghi ngờ, cụ vẫn là một bạch phù thủy với thực lực vô song.
Cảnh tượng này cho dù đã thấy mấy lần vẫn làm Harry say mê không thôi.
Không khí trong phòng trở nên lắng đọng trong chớp mắt.
Một tia hồng quang bỗng nhiên bay về phía Riddle.
- -- sau đó lại xuyên qua thân thể Riddle, đâm vào mặt tường.
Gã ta bình yên vô sự.
Snape nắm chặt đũa phép, biểu cảm trầm xuống.
Riddle nhàn nhạt liếc Snape một cái, rồi ánh mắt với không chút sợ hãi nào nhìn về Dumbledore. Gã tỏ vẻ nhún nhường cúi người, biểu cảm ôn hoa nói:
"Nhưng mà, liệu người sẽ còn đủ tinh lực đề đối phó với con không, Dumbledore?"
Dumbledore ngẩn ra.
Tom Riddle bỗng nhiên xoay người, dang rộng cánh tay, biếu cảm lãnh khốc kèm khoái trá hét lên với bức tượng đá to lớn:
"Hãy trả lời ta, Slytherin! Người vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts!"
Không khí đột nhiên biến đổi.
Nhưng mà...... Không có gì xảy ra.
"......"
Biểu cảm Harry có hơi vi diệu.
Biểu cảm của Tom hơi khựng, hai tay gã vẫn duy trì tư thế, lại lớn giọng, với mười phần khí thế hô to một lần nữa:
"Hãy trả lời ta, Slytherin! Người vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts!"
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Tom quanh quẩn...... Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Lần này Snape cũng không nhịn được nhìn gã một cái.
"Chuyện này không có khả năng." Tom khiếp sợ mà không cam lòng trừng bức tượng bằng đá to lớn.
"Tom, người bạn mà trò nhắc đến đâu rồi?" Dumbledore thử dò hỏi.
Harry có hơi hoang mang nhìn gã.
"Chẳng lẽ khẩu lệnh bị ai đó sửa lại? Chuyện này không thể xảy ra, người có thể mở cánh cửa này chỉ có ta!" Tom Riddle căn bản không nghe Dumbledore nói, chỉ làm bầm suy đoán với tâm trạng phiền não.
"Cũng không phải không thể, tớ cũng biết nói xà ngữ."
Tầm mắt tràn ngập sát khí của Riddle lập tức hướng về Harry, đôi mắt gã dần chuyển sang màu đỏ tươi: "Lại là mày! Harry Potter!"
"Potter, câm cái miệng của trò lại!" Snape nắm lấy Harry rất chặt, trong giọng nói chứa sự tức giận, nghe càng lạnh lẽo.
- -- Harry Potter ngã ngồi trước mặt hắn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, sinh mệnh bị xói mòn càng nhanh chóng, nhưng Snape hiện tại lại bất lực.
Cho dù là ngăn cản linh hồn kia, hay là ngăn cản sự xói mòn của sinh mệnh Potter hắn đều không làm được.
Snape chưa bao giờ hận bản thân vô dụng như hiện tại.
- --------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Có người đọc đề nghị, nên Nguyệt (tác giả tên Nguyệt Bán Thời) thêm đoạn Tom nói "Abby và Harry tranh nhau thích Snape" vào w.
- ------------------------------
Mint: Há lô các tình yêu, dạo này tôi nghiện game nên lặn hơi sâu, mong mấy bồ thông cảm:33
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...