Cánh cửa căn phòng nhỏ đóng lại theo tiếng.
Trước khi nó hoàn toàn đóng lại, hình ảnh cuối cùng mà Harry thấy chính là thân ảnh màu đen kia biến mất ở hành lang.
Cậu vội vã vặn tay nắm cửa, nhưng sau n lần, cậu liền nhạy bén nhận ra cánh cửa đã bị ếm chú giam cầm cùng chú cảnh giới.
Điều này đập tan ý muốn nhìn lén tình hình của cậu.
Cậu chỉ có thể cố gắng dán tai lên của, cố gắng suy đoán tình hình dưới lầu...... Hình như đó là tiếng thét cói tai của Petunia? Còn có những câu đứt quãng, Harry chỉ có thể miễn cưỡng nghe được một số chữ:
"...... Cháu trai? Thật đáng tiếc khi ta đã quên bà không biết cái gì gọi là 'con trai của em gái ruột'...... Cần ta giải thích một chút không? Từ điển bay tới!"
"Thật xin lỗi, ta lại quên rồi, nuôi con trai thành như vậy thì chắc trong nhà không có từ điển rồi."
"Công kích dân thường? Bà Dursley, ta chỉ đang trình bày sự thật...... Ta nhận sai ư? Chẳng lẽ con bà đang chơi ở bên ngoài, chứ không phải cái thằng nhóc vừa xấu lại béo như 300 đứa khác cộng lại đang ngồi trước mặt ta hay sao?"
"Nếu vậy thì ta cảm thấy cả giới Phù thủy đều phải cảm ơn bà, quý bà...... May thay bà không có nuôi Potter như con của của bà...... Đúng vậy, chúng ta không cần con heo cứu thế."
Có vẻ Snape nhận ra giọng nói châm chọc của mình có chút hơi cao, kế tiếp chỉ nghe sau cánh cửa phát ra tiếng ầm ầm, Harry cố gắng thế nào cũng không thể nghe thêm một chữ.
Chỉ sợ là bùa im lặng rồi.
Harry nhịn cười đến đau bụng, rời bỏ cánh cửa, lên giường ngồi đợi.
Thật đáng tiếc, lúc này Harry thật sự muốn nghe chính mình giảng xong nguyên bộ 'Trích những lời độc miệng kinh điển'.
Chỉ là khi ngẫm lại sắc mặt của hai vợ chồng Dursley, cậu cảm thấy thật vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Thật vinh hạnh, dù sao không mấy ai có thể được thưởng thức trọn bộ 'châm ngôn' do chính mình trình bày.
Cánh cửa rất nhanh sau đó lại được mở ra, phản xạ có điều kiện của Harry thu hồi tươi cười, biểu tình mê mang bước qua.
Snape với tinh thần thoải mái bước vào, thoàn thân toát lên khí thế khiếp sợ bức người.
"Thu thập đồ đạc của trò đi." Hắn ra lệnh.
"Đi...... Đi đâu ạ?" Trong lòng Harry có chút khó tin.
"Phòng khách." Snape tiến một bước rồi quay đầu lại, nhìn lướt qua Harry một lần rồi mới trả lời.
Trên mặt hắn đột nhiên lộ vẻ đắc ý dào dạt cùng biểu tình trào phúng: "Dù sao dọn phòng cũng cần một ít thời gian."
Dượng Vernon và dì Petunia lúc này thì tràn ngập sợ hãi rụt rè, nhìn trông giận lắm mà không dám hét lên, mà có lẽ đang rất nghẹn khuất nhìn trừng lén Snape bằng đuôi mắt.
"Nhanh lên." Snape không kiên nhẫn thúc giục.
Harry đành phải quay đầu nhìn thoáng qua, liền theo hắn xuống lầu.
Trong phòng khách, Dudley sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế sofa nhỏ, ngây ra như phỗng, nhìn dáng vẻ chắc vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nhưng nhìn thấy Snape đi xuống từ trên cầu thang, cậu nhóc co rúm lại một chút, cúi đầu tựa như đang nổ lực co người trên ghế để không nhìn thấy.
Trong phòng khách tựa như còn lưu lại một bầu không khí tiêu điều, khiến ai cũng im như ve sầu vào mùa đông.
Dù sao Dudley Dursley tung hoành ngang dọc mười mấy năm, chỉ sợ đây là lần đầu tiên bị trào phúng mà lòng vòng quanh co như vậy.
Thật đáng thương, lần đầu tiên thì đã đụng phải sự thanh tẩy độc miệng với toàn bộ hoả lực của giáo sư Snape.
Harry đã định sẽ quên đi lúc cậu ở ngay cửa đã giận cả nhà Dursley như thế nào.
Cũng may còn có giáo sư Snape tốt bụng nhắc nhớ, tốc độ quét dọn của vợ chồng nhà Dursley rất nhanh chóng. Gằn nửa tiếng sau, căn phòng ngủ nhỏ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Những món đồ rác rưởi sớm đã bị Vernon ném trực tiếp qua cửa sổ nhỏ, dù sao những món đồ hư hỏng thật sự quá nhiều, nếu dọn hết cả đống đi, chỉ sợ sáng mai nơi mà Vernon đi không phải công ty mà là bệnh viện.
Cái bàn, tủ quần áo và sàn nhà được Petunia chà kĩ đến nổi không thấy một hạt bụi, trên kệ cũng chỉ còn các tác phẩm vĩ đại của Muggle. Trên giường cũng được đổi một bộ ga mới, không phải cái bộ cũ nát phai màu ban đầu. Không gian phòng ngủ được sửa sang nên rộng hơn nhiều, miễn cưỡng được coi là một phòng ngủ chân chính.
"...... Potter, thả hành lý xuống."
Snape khắc nghiệp nhấp môi, bắt bẻ đánh giá nữa ngày rồi mới nói câu như vậy.
Vernon và Petunia còn đang thở hổn hển nhưng cũng xem như là nhẹ nhàng thở ra, nhịn không nổi mà lau mồ hôi.
Tâm tình Harry vui sướng làm theo, Hegwig cũng thầm thì bay lên nóc tủ quần áo sạch sẽ rồi bất động, trông rất vừa lòng.
Lúc này Snape mới khoanh hai ty trước ngực, ung dung thong thả nói: "Quý ngài Potter, sắp đến ta sẽ giám sát trò. Giả sử trong kỳ nghỉ hè này trò dám quậy một nào độc dược nào vượt qua chương trình năm nhất--- không cần nghĩ ngợi, ta sẽ lập tức biết."
"Đến lúc đó trò chắc chắn sẽ nếm được niềm vui khi biến thành một con Kneazle, hoặc là làm bạn với hai thùng sên."
Snape cười như khong cười uy hiếp như vậy, đôi mắt đen thẳm từ trên cao nhìn xuống trừng Petunia một cái, ánh mắt nghiêm khắc đến đáng sợ.
Harry nén cười, biểu tình rất nghiêm túc gật đầu, lặp lại: "Giáo sư, con sẽ. Nếu làm không được thì người cứ biến con thành Kneazle, hoặc là làm bạn với hai thùng sên."
Biểu tình của Petunia càng sợ hãi, sắc mặt Vernon cũng bắt đầu trắng bệch.
"Ôi trời...... Con quả thật gấp không chờ nổi." Harry lắc đầu như đang cảm thán, cậu dường như không thể nén tiếng cười trong cổ họng.
Snape bực bội trừng Harry một cái, xoay người vung áo chùng rồi độn thổ.
Tâm tình đang rấ tốt của Harry suy đoán chỉ sợ bản thân thẹn quá hoá giận rồi.
"Đùng!" Vernon thở phì phò ném phăng cây chổi xuống đất, tiếng động làm Harry hoàn hồn.
"Thằng nhóc ranh ----" Sắc mặt Vernon vẫn là màu đỏ đậm pha tím, hắn nghién răng nghiến lượi chỉ vào Harry, thở hổn hển mấy hơi nhưng lại không dám đi đến, rít gào, "Mày cứ đắc ý đi!"
Petunia đứng bên cạnh nhưng không nói lời nào, chỉ cúi đầu hồi tưởng, biểu tình dường như có chút áy náy.
Harry thu hết biểu tình của họ vào sâu trong đáy mắt, thu lại ý cười trên mặt, cũng không nói nhiều, mang sấp tiền Muggle được đổi từ Gringotts ra.
Biểu tình phẫn nộ của Vernon bị khựng lại.
"Đây chỉ mới là phí nuôi dưỡng, sau hai ngày nữa con sẽ trả lại hết cho mấy người, vậy thì chúng ta đã thanh toán xong. Về sau mọi người cứ con con là một vị khách thuê nhà, ăn cơm cũng không cần gọi con, việc khác càng không phiền mấy người." Cậu nhìn lướt qua căn phòng ngủ nhỏ rực rỡ, lại cười như không cười bổ sung,
"Vì là một người thuê trọ bên ngoài, nên ít nhất phòng óc cũng phải sạch sẽ ngăn nắp nhỉ?"
Vernon giống như quả bóng cao su bị xẹp xuống, hắn hoàn toàn không có gì để nói về điều này.
"...... Harry." Biểu tình Petunia có chút bất an gọi một tiếng, tựa hồ muốn nói gì đó. Harry nhét xấp tiền vào tay Vernon, đánh gãy lời bà nói:
"Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì mời ra ngoài, con muốn đi ngủ."
Lúc này trời cũng đã tối, màn đêm âm trầm ngoài khung cửa sổ nhỏ, đa phần mọi người đều đã ăn tối và đang xem vài tập phim truyền hình, chuẩn bị ngủ.
Hai người không nói lời nào bước ra khỏi phòng nhỏ.
Harry đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ mới tinh, cuối cùng mới thả lỏng xuống.
Từ giờ trở đi, đây sẽ là nơi cậu phải về vài tháng hằng năm.
Harry đi đến mép giường, đột nhiên động tác khựng lại, cảm thấy trong phòng có gì đó không đúng.
Cậu nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, tay phải lặng lẽ nắm chặt đũa phép, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở phía sau cánh cửa quần áo.
- -- tủ quần áo trống trơn lại đang chứa thứ gì đó.
Harry chắc chắn rằng vừa rồi khi Vernon vừa quét dọn xong, nơi đó trống lốc không có gì cả.
Cậu cẩn thận giơ đũa phép lên, lại ý thức được điều gì đó, rút đũa phép về.
Harry do dự mà chậm rãi duỗi tay mở cửa tủ quần áo, vật bên trong hoàn toàn bại lộ.
Ngoài dự đoán của Harry, đây là một cái túi rất quen mắt.
...... Harry dám cam đoan đấy là cái túi mà Snape lấy từ phu nhân Malkin chiều nay.
Biểu tình Harry phức tạp mở sợ dây cột quanh miệng túi, thong thả mà để món đồ lên đùi, nhìn kỹ.
Quản nhiên, đó là hai bộ áo sơ mi và quần dài vừa người.
Bản thân lại mua hai bộ quần áo Muggle kích cỡ của Harry Potter!
"......"
Harry đau đầu che đôi mắt lại, thở dài một tiếng.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vừa rồi có sửa một số bug.
- ------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...