Lúc Harry bước vào căn phòng, bên trong đã có một người đứng đó.
"Thưa giáo sư Quirrell." Harry trịnh trọng gọi gã ta một tiếng.
Quirrell nhìn cậu cười như không cười, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là nhút nhát, nói chuyện cũng không còn lắp: "Potter, có phải mày thấy rất bất ngờ không?"
"Có phải mày bất ngờ --- khi thấy người ở đây là tao, mà không phải giáo sư Snape?"
Quirrell ung dung thong thả hỏi, gã dường như đang rất muốn khoe khoang về kế hoạch được ấp ủ bấy lâu nay của mình.
Snape cũng vừa mới vào trong đã nghe được câu nói kia, tâm trạng liền xuống dốc không phanh.
Được rồi, đúng là Dumbledore có dặn hắn chăm sóc Potter kỹ một chút khi nó đến lầu 4, thức tỉnh bản chất hung ác của Quirrell, hoặc là xem thử có việc gì phát sinh ngoài ý muốn không.
Nên hắn mới cố tình cảnh cáo thẳng mặt Quirrell, không ngờ bị Harry thấy được.
Không lẽ đó giờ Potter nghĩ hắn muốn trộm Hòn đá Phù thủy ư? Mà giờ nghĩ lại, Potter cũng không phản bác hay chống cự hắn, chỉ bình tỉnh dùng ánh mắt biểu đạt ý......!Lãnh đạm cùng hoài nghi?
Harry thầm nghĩ: Ta cần ngươi ở đây để châm ngòi ly gián hai chúng ta hả??
Giáo sư Snape không cần phải ở đây im lặng nghe đâu!
"Không." Nên ngữ khí cậu kiên định mà hữu lực phản bác: "Từ trước đến nay ta chưa từng nghi ngờ giáo sư Snape, ta biết ngươi mới là chủ mưu!"
Quirrell kinh ngạc: "Sao có thể! Rõ ràng mày đã gặp hắn ta ở hành lang lầu 4, mà tao đã che giấu tốt như vậy mà......!Một người tướng mạo hung dữ, đến để mắng mày, một người thì yếu đuối thành thật, người bình thường ai cũng sẽ nghi ngờ người ở trước mà!"
Gã dùng ánh mắt dối trá nhìn Harry, hiển nhiên vì bị lật tẩy lớp ngụy trang hoàn hảo mà không phục.
Harry tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, không chút sợ hãi nói: "Ta tin giáo sư Snape dù có xuất hiện ở lầu 4, thì cũng vì bảo vệ Hòn đá Phù thủy an toàn.
Dù ông ấy đến để mắng ta thì thế nào? Dù ông ấy có âm u trông chả giống một người tốt thì sao chứ?"
Harry nhớ đến việc mình đang ở bên cạnh lắng nghe, lời nói càng thêm khí phách: "Ta rất tin tưởng ông ấy!"
- ---- nói đến đây thì tâm tình cậu rất phức tạp.
Đời trước không ai chịu tiếp cận cậu, không ai có thể hiểu cậu, cũng không ai dùng ánh mắt bình thường đối với cậu.
Liên tục bị Potter hiểu lầm, cậu cũng lười giải thích.
Cậu cũng quen với việc này rồi, nhưng không có nghĩa là lòng cậu làm từ đá.
Ngẫu nhiên --- chỉ ngẫu nhiên thôi, cậu đã từng nghĩ sẽ có người trước sau như một, không màng tất cả mà tin tưởng cậu tuyệt đối.
Nhưng trải qua càng nhiều việc, cậu đã không còn ảo tưởng như trước.
Nên hiện tại đời này, cậu đã học cách thay đổi, càng ngày càng trở nên thẳng thắng, thành khẩn.
Dù cho hắn có là mình đi nữa......!cậu có thể trở thành người ấy được không?
Harry thành tâm thành ý lặp lại lần nữa: "Ta rất tin tưởng giáo sư Snape."
Cho dù bình thường họ rất ghét nhau ( chắc hong đó ;33), cho dù cậu rất thích chọc cho mình giận, thì việc ấy chỉ là giỡn với nhau thôi, không phải là thật.
Nếu như có việc gì xảy ra, cậu dương nhiên sẽ đứng về phía mình.
Vậy thì, hãy để cậu làm người đó đi.
"......" Tâm trạng Snape cực kỳ phức tạp.
Hắn có thể thấy trong mắt của Potter không có một tia do dự --- đôi mắt lục bảo ấy chỉ có tin tưởng cừng sự kiên định dành cho hắn.
Trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy cái cảm xúc kỳ lạ kia lần nữa nảy mầm, ấm áp đến khó hiểu, một cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Snape biết, cảm xúc này không hề xấu.
"Tao nhớ ra rồi!" Quirrell vốn đang kinh ngạc lại bắt đầu khó chịu, đột nhiên hô to: "Mày thích Snape! Chính vì vậy nên mày mới ngu đến mức tin tưởng hắn ta một cách mù quáng, là lỗi của tao......!"
Harry sửng sốt, đang muốn phủ nhận thì đột nhiên nghĩ tới những lời tởm lợm hay nói với Snape thường ngày, nếu giờ lại giở trò phủ nhận, vậy không phải sẽ lòi cái đuôi ra sao?
Ánh mắt cậu lóe lên, coi như cam chịu.
"Đến đây......!bắt thằng nhóc kia lại đây......!" Một giọng nói dáng sợ lại quen thuộc vang lên, xem ra Voldermort đã hết kiên nhẫn rồi.
Harry bỗng cứng người lại,
Cậu nghe thấy, đó là giọng nói của chủ nhân......!Giọng nói của Voldermort, hơn nữa âm thanh phát ra từ sau ót của Quirrell.
"Dạ vâng, thưa chủ nhân." Quirrell lập tức im miệng, gã nhìn Harry, như muốn bắt đầu hành động.
Harry như bị dọa sợ, ngoan ngoãn đi qua, cả người căng cứng đứng kế Quirrell, trước mặt là Chiếc Gương Ảo Ảnh.
"Nhin vào gương đi, Potter." Quirrell nói, "Sau đó kể tao nghe những gì mày thấy."
Harry khô dám nhìn vào gương --- hiện tại cậu thật sự không có tư tâm với Hòn đá Phù thủy.
So với bất tử, càng càng muốn chết đi cho xong.
Nếu mà Hòn đá hiện ra trong Chiếc gương thì tốt, lỡ như cậu không lấy đưuọc thì......!Harry không biết mình phải dùng thân thủ của học sinh năm nhất chống lại một phù thủy trưởng thành và Voldermort thế nào.
"Mau nhìn đi! Đừng do dự hay suy nghĩ gì nữa!" Quirrell lại thúc giục.
Harry đành phải nhìn qua.
Mặt gương từ từ hiện lên hai thân ảnh một lớn một nhỏ --- đó là cậu và Snape.
Hai tay bọn họ nắm chặt lấy nhau, đứng rất gần nhau, thần thái hai người thả lỏng và thân mật.
Bối cảnh phía sau là phòng khách ở Spinner's End, trừ tro bụi, căn phòng nhìn không hề âm trầm tí nào.
Từ trong ảnh, hoàn cảnh họ sống chung thật nhẹ nhàng, có lẽ là sau khi đánh bại Voldermort nhỉ?
Harry bắt đầu ảo tưởng một chút.
Nếu thật sự có ngày đó, cậu chung sống hòa bình với chính mình, cùng nhau nghiên cứu độc dược và nghệ thuật hắn ám.
Ừm......!Thật sự là không tồi.
"Mày thấy cái gì?" Quirrel gấp đến mức không chờ nổi.
"Hả......" Harry khô cằn nói, "Ta thấy giáo sư Snape đang giám sát ta học bổ túc Độc Dược."
- --- là nói bậy đó!
Nếu không phải do hắn cũng thấy được hình ảnh kia......
Sanpe dường như đã bị ngữ khí nghiêm trang nhưng lời nói vớ vẩn của Potter chọc cười.
Biểu tình của ảo ảnh Snape, có thể nói là rất ôn hòa.
Hắn nhẹ ngàng xoa nhẹ tóc Harry, đổi lại là một cái trừng mát đầy khó chịu.
Snape cầm lấy cục đá màu đỏ tươi trên bàn, như muốn bồi thường, nhướng chân mày, nhét vào tay Harry.
Trở lại hiện thực, Harry lập tức hoảng sợ khi thấy trong tay mình xuất hiện một cục đá.
- --- Mẹ nó! Hòn đá Phù thủy! Nó cũng biết chọn thời điểm để xuất hiện lắm!
Quirrel nhìn thấy Hòn đá Phù thủy đột nhiên xuất hiện trong tay Harry, đôi mắt đỏ lên: "Đưa nó cho tao!"
Gã bỗng nhiên giơ đũa phép, như muốn hạ chú Harry.
Mày Snape bỗng nhiên nhíu lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...