Severus Snape trợn trừng mắt nhìn “cục thịt thừa” nằm trên bàn, điên tiết không nói lên lời.
“Cục- thịt- thừa” đó chính là một thằng bé con mũm mĩm vừa tỉnh ngủ, trên trán hằn một vết sẹo mờ, cánh tay mập mạp an phận xếp gọn bên người, nó ngước đôi mắt màu ngọc lục bảo tròn xoe long lanh nhìn hắn đầy vô tội.
“Damn…” Hắn chẳng biết nói gì hơn ngoài mấy câu rủa xả, miễn cưỡng vạch tã ngó thử, ngay khi “một- mùi- hương- thơm- nồng- nàn” xộc thẳng vào cánh mũi, hắn lập tức nhăn tít mặt lại.
Thề có Merlin trên cao! Hắn nhất định phải tìm xem có câu thần chú nào có thể giúp phù thủy từ đằng xa thay tã cho trẻ sơ sinh hay không!! (Sha: anh ơi, anh lười quá =)))))))))))))))))))
Thấp cặp mông tròn tròn trắng nộn dính đầy “chất bài tiết”, hắn chỉ muốn vạt thằng nhỏ vài cái cho bõ tức.
“Tại sao trẻ sơ sinh lại hay tè dầm ị bậy…” (Sha: O.ó thế chẳng lẽ hồi nhỏ anh cũng không tè dầm ị bậy hay sao??? Giỡn nhau hoài. Trẻ con đứa nào chẳng thế =)))))))))))))))) Chàng trai khoác áo chùng đen mắc chứng “sạch sẽ quá độ” vừa tỏ vẻ cáu kỉnh vừa lấy khăn lau mông giùm thằng nhỏ, trong lòng hạ quyết tâm:
Dù bị thiên hạ dòm ngó bằng con mắt “đúng là đồ biến thái” hay “rõ là tên quái nhân” cũng được, sống chết gì hắn cũng phải đến tiệm Phú Quý và Cơ Hàn vác một cuốn sách dạy cách chăm sóc trẻ nhỏ về!! Hắn thực sự không thể chịu nổi cảnh ngày ngày tự tay thay thằng quỷ con kia “giải quyết hậu quả” sau mỗi lần nó “giải quyết nỗi buồn” dù chỉ một giây nào nữa rồi!!
Nhưng mà, trước đó, hắn vẫn phải thay tã cho thằng quỷ con trời đánh thánh vật kia đã.
Khỉ gió, lần trước hắn quấn kiểu gì mà kỹ thế này?
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh đang vùng vẫy tay chân hòng thoát thân, khóe miệng giật giật cố gắng ấn thằng nhỏ nằm yên một chỗ.
Harry bé bỏng bất mãn la hét “y y nha nha” không ngừng quẫy đạp, một tay vung vẩy thế nào mà “không may” “vả” trúng cái mũi khoằm của Snape. (Sha: chúc mừng anh….)
Merlin, ông đánh chết ta đi!
Vị pháp sư lớn tuổi hơn nhất thời kinh hãi vội buông Harry ra, ngay tức thì, Harry bé bỏng vội tận dụng thời cơ lắc lư lắc lư bò dậy, trèo xuống khỏi bàn, bỏ trốn.
“Quay lại đây ngay cho ta, thằng nhóc ranh kia!”
Thanh niên áo đen lầm bầm quát nạt, đồng thời cúi người định tóm cổ Harry bé bỏng trở về. Thế nhưng vì cảm giác trông trống mát mát hẳn là thích lắm, nên thằng nhỏ liều mạng ù té chạy, gây nên một vụ hỗn loạn nho nhỏ trong phòng.
Cuối cùng, sau chừng năm phút chơi trò đuổi bắt trốn tìm, Harry bé bỏng vẫn bị Snape tóm gọn lại, xách lên đặt xuống bàn.
Chẳng nghĩ ngợi gì thêm, hắn tiện tay quấn đại vài nhát, tuy có hơi cẩu thả chút đỉnh nhưng vẫn còn dễ coi chán nếu so với mấy động tác luống cuống vừa rồi
Tuy nhiên đó không phải là điều hắn cần chú ý lúc này, bởi hắn lạiphải xử lý một chuyện khác cũng rắc rối chả kém, ấy là làm thế nào để nhét Harry vào chiếc xe nôi để ra ngoài, và mới xúi quẩy làm sao, thằng nhóc ranh kia quyết không chịu đi vào khuôn khổ.
“Thằng quỷ con trời đánh!” Hắn chỉ biết chắc một điều, tên nhãi nhép này chẳng đời nào chịu cho hắn một phút giây bình yên!
Thôi đành xuôi dòng số phận đưa đẩy mà ôm thằng nhỏ vào lòng, ngay lập tức đứa bé sơ sinh nọ thôi không quẫy đạp, thậm chí đôi tay nhỏ nhắn còn túm chặt vạt áo đen của hắn không buông, tựa như đó là chốn an toàn nhất.
Khẽ thở ra một hơi ai oán, Snape bỗng nhiên cảm nhận được một sự ấm áp đang lan tỏa trong lòng.
Có lẽ... Nuôi một đứa trẻ con cũng không đến nỗi quá khủng khiếp như tưởng tượng ban đầu.
“Chết tiệt”
Thanh niên áo đen tay thoăn thoắt quấn tã miệng nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, kỹ năng quấn tã của hắn ngày một lên tay, âu cũng là kết quả của việc lật nát bét cuốn sách dạy chăm sóc trẻ nhỏ nhưng hoàn toàn không tìm ra câu thần chú mà hắn muốn! Tại sao pháp sư lại viện một cái cớ rõ buồn cười rằng, “vì sự an toàn của trẻ sơ sinh, chúng ta nên xài cách mà dân Muggle vẫn thường dùng” để chăm bọn quỷ sứ này? Mắt bọn họ mù hết hay sao mà không nhìn thấy ưu thế của mình chứ? (Sha: anh, em nói anh nè, sao anh không phát minh ra câu thần chú “thay tã cho trẻ sơ sinh từ xa” đi =)) em dám đảm bảo người ta sẽ hiến cho anh Huân chương Merlin đệ nhứt đẳng =)))
Dù gì thì đọc kỹ cuốn sách dạy cách chăm sóc trẻ nhỏ kia cũng thấy có vài tác dụng nho nhỏ, chí ít hiện tại hắn cũng biết cách quấn tã như thế nào, dỗ nó ăn ra sao hay là chơi đùa với trẻ con làm sao cho tốt.
Hiện tai, trong phòng khách rộng rãi của Snape, trừ những món đồ nội thất gỗ đen vốn có, còn có một góc được sắp xếp riêng ra dùng để đặt đồ chơi cho Harry bé bỏng và một ít sách tranh đơn giản.
Đồng thời hắn cũng phần nào quen với chuyện thằng nhỏ thường hay đái dầm ị bậy, nguyên nhân của “những- mùi- thơm- thum- thủm- ngọt ngào”, kể ra thì, nhóc quỷ con này cũng ngoan lắm chứ, chí ít nó không quấy khóc như những đứa khác, tuy nhiên, nếu mà nó không đòi bế nữa thì còn dễ thương nữa cơ.
“Mũi.” (*) Snape vừa chỉ vào hình vẽ trong tranh vừa nói, áp dụng y xì phương pháp mà cuốn sách hướng dẫn chăm sóc trẻ nhỏ, ngày ngày dùng tranh dạy Harry nhận mặt chữ, chỉ có điều hắn tự thấy cách làm này có vẻ hơi ngu thì phải.
Tuy nhiên, một Slytherin luôn yêu cầu sự hoàn mỹ cao độ trong tất cả mọi chuyện sao có thể chấp nhận rằng đứa bé ta nuôi sau này lớn lên sẽ thành kẻ vô tích sự? Vì vậy, dù rằng sự kiên nhẫn không to có bằng con kiến, nhưng hắn vẫn ngày ngày giờ giờ cùng Harry chơi “trò chơi học tập”
“Tị... Tử (**).” Xem ra Harry bé bỏng rất thích trò chơi học tập, nó nhíu nhíu cặp lông mày nhỏ xíu, cố gắng phát âm chuẩn xáctừ ngữ, thậm chí còn lấy ngón tay chỉ chỉ vào cái mũi nho nhỏ của mình.
“Mũi.” Snape chậm rãi lặp lại lần nữa cho thằng nhỏ nghe rõ hơn.
May mắn thay, Harry bé bỏng không phải là một đứa trẻ thiểu năng chậm phát triển, thậm chí thằng bé còn thông minh nữa là khác, chỉ cần người thanh niên lặp lại vài lần là có thể nắm được vài từ đơn giản, ngoài ra cũng có thể thông hiểu đạo lí.
“To… mũi to!” Thằng nhóc tóc đen khoái trá chỉ vào chiếc mũi khoằm của Snape la toáng lên, cứ như là, nó vừa phát kiến ra vùng đất mới. (Sha: =))))))))))))))))))))))))))))))))
“Ừ ừ… mũi to.” Khóe môi chàng thanh niên (muôn đời chỉ mặc) áo đen hơi giật giật, hắn không muốn so đo với một thằng nhóc ranh vắt mũi chưa sạch, bất quá chỉ vào mũi mình mà tự cho là nó to quá thì quả là một kinh nghiệm vô cùng mới mẻ (Sha: =)))))))))))))))))))))))))
Nhìn khuôn mặt tươi cười không chút tà ý của Harry bé bỏng, hắn muốn giận cũng không xong.
Mỗi lần thế này, người thua rốt cuộc lại là hắn
* * *
Hết lần này tới lần khác thỏa hiệp, đó dường như là phương án duy nhất của hắn.
“Buông ra.” Nhìn thằng quỷ con thối thây vừa ôm mình chặt cứng vừa ngước đôi mắt xanh biếc nhìn mình, hắn không dám ôm quá nhiều kỳ vọng nạt khẽ, lòng ước ao có thể đá bay “của nợ” đang ôm chân mình đi.
Hai cánh tay bé xíu lại siết chặt hơn nữa, mái đầu đen nho nhỏ lắc lắc, bé trai dùng thân mình gầy gầy, bất kể rằng dinh dưỡng đầy đủ thế nào thì nó vẫn gầy hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, quấn chặt lấy chân người thanh niên, nhất quyết không buông.
Hắn thở dài, thôi đành bỏ ý tưởng để mặc thằng quỷ nhỏ này ngủ một mình vậy, nghĩ rồi hắn cúi người bế nó lên, trở về phòng ngủ của mình.
Snape nghĩ mãi mà chẳng hiểu vì cớ làm sao mà thằng quỷ con nhà Potter lại thích bám đuôi bám càng hắn như vậy, thằng bé nay đã lên sáu, càng ngày càng thích gây sự, đến mình còn phải quát thét nó mấy lần trong bữa tối vừa rồi chứ chẳng chơi.
Bình thường mà nói, chẳng phải nhóc này sẽ trốn vào góc nào đó dỗi hờn sao? Sao giờ thấy hắn lên lầu lại bám dính thế này?
“Không dỗi nữa à?” Ngữ điệu nghe ra có vẻ sung sướng lắm, quả nhiên chọc thằng quỷ nhỏ này so với hù dọa đám học trò nhất quỷ nhì ma kia còn thú vị hơn gấp ngàn lần, tuy mới sống kiếp sống dạy học được hai năm nhưng hắn đã sắp phát ngán khi thấy mấy đứa học trò ngu ngốc cứ ngây như phỗng sau cả nghìn bài “thuyết giáo” lắm rồi.
Harry quay mặt sang bên, nhắm chuẩn xác vai người thanh niên, cúi đầu cắn (Sha: em đúng là mèo con hay dỗi, Harry ah TT^TT)
“Nhóc, chẳng lẽ ta trách lầm nhóc sao?” Vị giáo sư (quanh năm) khoác áo chùng đen vừa tỏ vẻ nghiêm khắc đúng điệu ông- thầy- khó- tính như ở trường, thằng nhỏ đang đeo tòng teng trước ngực hắn lập tức co rụt người lại, “Cư nhiên dọa Maya hoảng đến độ đánh đổ hết nước ra sàn, nhóc không biết làm vậy sẽ hại nó vất vả hơn sao?”
Harry bé bỏng lập tức dúi đầu vào lồng ngực hắn, “lần sau Harry sẽ không…” cái miệng nhỏ nhắn lí nhí vài chữ.
“Sáng mai phạt nhóc giúp Maya chăm sóc mấy bồn hoa, không được nghịch bậy, nếu không đêm mai nhóc về phòng mình mà ngủ.” Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu thằng bé vừa dỗ dành vừa nhắc nhở, đây là nguyên tắc của hắn, phạm lỗi thì phải tự mình chịu trách nhiệm.
“Dạ!” Đôi mắt xanh biếc to tròn chớp nhẹ, cái đầu gật gật lia lịa, sau khi người lớn tuổi hơn bế nó vào phòng, nó liền bò lên giường lăn lăn hai vòng, sung sướng ôm chặt con gấu bông.
“Mau thay đồ ngủ đi, đến giờ đi ngủ rồi.” Nói đoạn hắn sang thư phòng cạnh bên lấy bài tập cần chấm đem về.
Khi hắn quay lại với một xấp giấy da dày cui trên tay, Harry bé bỏng vẫn mải mê vật lộn với chiếc áo ngủ, đằng trước thì nhìn có vẻ chỉnh tề xong xuôi rồi, nhưng phía sau thì, nó cố mãi cũng không với tới vạt áo còn xoắn tít vào nhau.
Tiến lại giúp nó kéo vạt áo ở đằng sau xuống, đoạn Snape xoa xoa đầu thằng bé, giúp Harry leo lên giường nằm.
“Ngủ đi.”
Phía đầu giường nơi đặt một cây nến nhỏ vừa đủ nhìn, vị Giáo sư Độc Dược học lặng lẽ chấm bài, bên cạnh hắn là đứa bé trai say ngủ đang dần nhích lại gần, cũng như nhiều đêm trước, gối cái đầu xù nho nhỏ lên chân trái người lớn tuổi hơn, tiếp tục ngủ khì.
Thời gian trôi đi nhẹ nhàng mà nhanh chóng, khi Snape chấm xong tập bài kia, hắn vươn vai nằm xuống, kéo đứa nhỏ gối đầu lên vai mình, tránh cho nó bị ác mộng quấy nhiễu.
Tay chân đứa nhỏ tựa như có ý thức riêng của chính mình, nhẹ nhàng cựa quậy rồi bám vào lồng ngực hắn một cách vô cùng chính xác, nơi trú ẩn an toàn nhất của nó từ nhỏ tới lớn.
Theo bản năng ôm chặt thằng nhỏ vào lòng, chút tỉnh táo cuối cùng cũng bay biến, hắn chìm sâu vào giấc ngủ nồng say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...