Snape về đến nhà, sự lạnh lùng từ hôn lễ Lily vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhìn con công trắng nhàn nhã đi dạo và trang sức tráng lệ trong biệt thự Malfoy, Snape chợt cảm thấy kiên định, cả đời này mình có ông ngoại, có chồng, tương lai còn có một đứa con thuộc về mình, vậy quá tốt, quá tốt rồi.
Hậu quả cảm động nhất thời chính là Snape dùng gương hai mặt gọi Lucius vào ban tối, Merlin biết, từ khi gương hai mặt này tới tay anh anh chưa từng sử dụng lần nào!
Luồng sáng bạc gương hai mặt phát ra làm mặt Snape hơi sáng lên, trong đôi mắt đen huyền phản xạ sắc thái mê hoặc.
“Lucius.” Snape kêu lên với cái mặt gương hơi mơ hồ, chỉ chốc lát sau, quý tộc bạch kim lịch thiệp đã xuất hiện trong gương, trên mặt là sự ngạc nhiên không hề che dấu.
“A, Sev thân mến của tôi, sao hôm nay em lại dùng gương hai mặt?” Đầu tiên Lucius ngạc nhiên, rồi lập tức trở nên cảnh giác, “Hay là có chuyện gì rồi? Chết tiệt thật, chờ tôi về, tôi lập tức sẽ…”
Snape thấy Lucius quan tâm mình, cảm thấy trái tim như được người ta nâng trong lòng bàn tay. Nhớ tới hôm nay Dumbledore tính kế, Lily cô đơn, Sirius điên cuồng, James cố chấp, theo bản năng Snape nói ra một câu mà bình thường tuyệt đối anh sẽ không nói ra khỏi miệng, “Luci, tôi rất nhớ anh.”
Câu này vừa vang lên, Snape suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình, anh cảm thấy mặt mình đang nóng rực, hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Lucius, “Ừm… chỉ vậy thôi… Tôi không sao, tôi rất an toàn, ngủ ngon.” Snape vội vàng đóng gương hai mặt, tuy không nghe thấy Lucius trả lời khiến anh cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cảm giác mất thể diện vì chủ động bộc bạch với người yêu lại chiến thắng.
Snape đợt thật lâu trong phòng tắm mới chậm rãi lên giường, cho đến khi anh ngủ chập chờn, dường như anh còn có thể cảm nhận được độ ấm trên người mình. Lăn qua lộn lại, Snape cởi áo ngủ, chỉ mặc một cái quần lót, dù sao hôm nay Lucius không có nhà, anh không cần phải lo lắng gì.
Chỉ tiếc, Snape căn bản không tưởng tượng nổi cái câu gần như tỏ tình trong lúc tỉnh táo lại kích thích mãnh liệt với một Veela viễn cổ có dục vọng độc chiếm lớn, điều này cũng khiến Snape hối hận vì hành động của mình hôm nay.
Lucius mệt mỏi vọt vào gia tộc Malfoy, không để ý gia tinh xung quanh thét chói tai, y chỉ muốn gặp người yêu của y.
Chỉ vài từ thôi, Sev của y đã khiến Lucius hoàn toàn không có tâm tư ở nước Đức nữa, mà Bộ Pháp thuật cơ bản là thiên hạ của Thánh Đồ, Lucius có thể mượn dùng trận truyền tống xuyên quốc gia vào nửa đêm, rồi liên tục độn thổ trở lại gia tộc Malfoy mà lại không hề cảm thấy sức mạnh hao phí. Bởi vậy có thể thấy được, khi Veela viễn cổ bị bạn đời mình “gọi về” có thể bộc phát ra được sức mạnh khủng bố cỡ nào.
“Chủ nhân, chủ nhân Snape đã nghỉ ngơi, Tyty sẽ phục vụ cho người.” Ngay khi Lucius sắp tới phòng ngủ, một gia tinh đột nhiên xuất hiện.
Lucius vốn không muốn dừng lại, nhưng cảm thấy trên người mình mang theo hơi lạnh của ban đêm, Lucius thay đổi chủ ý, “Chuẩn bị nước tắm cho ta, ta đi tới phòng nữ chủ nhân.” Nói xong, không để ý tới gia tinh đang vui sướng vì nhận lệnh, y xoay người vội vàng đi tắm rửa.
Chờ Lucius xuất hiện trên hành lang lần hai, trên người chỉ mặc một áo ngủ màu trắng.
Nếu các gia chủ Malfoy ở trong này thì họ sẽ khóc, vì Lucius căn bản là bỏ qua sự hà khắc với vẻ ngoài của Malfoy, tóc y còn đang nhỏ giọt! Nhưng Lucius hoàn toàn không thể nghĩ tới điều này, tắm rửa xong, hiện tại y đi về phía phòng ngủ.
Cửa khẽ khàng bị đẩy ra, gia chủ đi vào hoàn toàn không bị trận pháp trên cửa ngăn lại. Lucius đi vào phòng ngủ của y và Sev nhà y, ánh trăng hiền hòa chiếu một phần lên người trên giường, nhìn qua đang ngủ rất say. Chẳng qua Lucius biết, một khi cậu ấy phát hiện có người lạ tới gần thì lập tức sẽ có một cây đũa phép chỉ thẳng vào cổ họng người kia. Nếu không phải họ là bạn đời linh hồn, Sev của y không tự giác thả lỏng khi y tới gần, tập kích ban đêm? Là y tập kích Sev hay Sev tập kích y?
Vốn Lucius không nghĩ gì khác, y chỉ muốn ôm bạn đời mình rồi ngủ, tuy hành trình ở nước Đức rất thuận lợi nhưng không có nghĩa là Lucius không phải suy nghĩ. Nhưng ý nghĩ đơn thuần lại thay đổi ngay khi nhìn thấy người trên giường – một cái chăn đắp ngang eo bạn đời nhà mình, che toàn bộ phong cảnh phía dưới, nhưng hai hạt đậu nhỏ xinh kia, mái tóc ngang vai mềm mại buông xuống, lộ ra vành tai tinh linh trắng nõn hơi hơi run run.
Sev… Thế mà Sev không mặc áo ngủ!
Đêm yên lặng, bạn đời thuộc về mình, nửa thân trần đang nằm trên giường mình, lại nói những lời trước đó với mình… vài sự kiện này khiến Lucius gần như là lập tức cứng lên, sự khó chịu lúc gần đi vì bạn đời nhà mình muốn tới tham gia hôn lễ đã bị đánh tan.
Lucius trực tiếp cởi áo ngủ trên người ra – y cũng không mặc quần lót, Lucius hơi đắc ý vì mình dự kiến trước, liền rón ra rón rén bò lên giường.
Trên giường, Snape vẫn ngủ say, cùng lúc, hôn lễ hôm nay và áp lực trước khi ngủ khiến anh hơi mệt, còn cái khác thì sự an ủi trong linh hồn vì bạn đời tới gần cũng khiến anh thả lỏng.
Lucius nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn cơ thể trần của người yêu từng chút xuất hiện trong tầm mắt mình, lòng tràn đầy thỏa mãn.
Cẩn thận tới gần, môi Lucius hôn lên chân Snape, độ ấm hơi cao khiến Snape run lên theo bản năng, khiến hai hạt đậu bên trên hơi hơi đứng dậy.
Đôi mắt màu bạc của Lucius sâu thẳm, y như đang nhấm nhấp rượu đỏ, bắt đầu từ chân bạn đời nhà mình, từng chút lên trên, làn da tinh linh mềm mịn cùng mùi vị dược của Snape hàng năm khiến Veela viễn cổ này như mê như say.
Từng chút từng chút, từ bắp chân lên tới đùi, rốt cuộc, Lucius tới nơi yếu ớt nhất trên người Snape, hơi thở ấm áp của đàn ông phun lên thứ mềm mại ấy, nó nhanh chóng có tinh thần.
Tình huống này mà Snape vẫn chưa tỉnh lại thì không bình thường nữa, chẳng qua cùng lúc cảm nhận trên giường anh có người thì linh hồn cũng truyền tới dao động quen thuộc.
“Lucius!” Snape cắn răng, giọng nói đã khàn khàn vì bị khơi mào dục vọng, anh buông tay mình nắm đũa phép, ép mình bỏ qua người đàn ông đang đốt lửa trên người mình.
“A, Sev của tôi, Sev thân mến của tôi, nào, chào hỏi đi.” Dưới ánh trăng, cơ thể thon dài trắng trẻo của Lucius được hiện rõ, y đối diện với bạn đời mình, cười yêu nghiệt.
Dù định lực mạnh như Snape cũng không khỏi si mê trong nháy mắt. Malfoy chết tiệt, Veela chết tiệt, con công chết tiệt! Snape hung hăng mắng trong lòng, ngoài miệng lại không nói nên lời, vì rất đơn giản, ngay sau khi Lucius cười xong thì đôi môi vốn châm lửa trực tiếp ngậm lấy hạ thân anh.
Gần như là cùng lúc, Snape cuộn tròn ngón chăn, Lucius chứng minh được gia tộc Malfoy dạy dỗ rất thành công trên phương diện này – bạn có thấy người nào chỉ dùng môi mình đã làm người ta có khoái cảm chưa!
“Lucius… đáng chết…” Snape bị kích thích trực tiếp này khiến hơi khó nói thành lời, cơ thể quen hưởng thụ hơi bất mãn, ít nhất hai hạt đậu nhỏ đã đứng lên dưới ánh trăng, hiển thị sự tồn tại của chúng.
“Sev… Em nên gọi tôi là gì?” Động tác không ngừng, Lucius hàm hồ nói.
“Luci… Luci… chết tiệt anh!” Tuy rằng không thấy nhưng chỉ dựa vào giọng nói hàm hồ của Lucius, Snape chưa bao giờ cảm nhận rằng Lucius đang bao trùm lấy anh một cách rõ rệt như thế, mà khi anh ý thức được điều này thì chỉ trong nháy mắt, anh sẽ đạt tới cao trào.
Snape căng người, Lucius lập tức cũng cảm nhận được, nhưng hiển nhiên y sẽ không để bạn đời nhà mình đạt được mong muốn nhanh như vậy, “Còn chưa tới lúc.” Một tay y khống chế Snape, kéo Snape khỏi đỉnh cao trào.
“Chết tiệt anh! Buông ra!” Vì không tiết ra được mà dục vọng đang di chuyển trong mạch máu toàn thân Snape, anh vặn vẹo cơ thể theo bản năng.
“Gọi tên tôi, Sev của tôi.” Lucius vốn cũng đã sắp tới cực hạn, thấy dáng vẻ người yêu nhà mình, y cắn lên một hạt nhỏ trước ngực Snape, nhay nhay, rất nhanh, tiếng bạn đời mình thở dốc càng lớn.
Một mặt là tầng tầng lớp lớp khoái cảm, một mặt là khó chịu vì không giải thoát được, Snape đi qua đi lại giữa thiên đường và địa ngục. “Luci, Luci…” Anh gọi tên bạn đời nhà mình, vài năm sống chung, Snape đã biết có đôi khi ở trên giường Lucius sẽ không nói đạo lý.
Lucius trực tiếp hôn lên môi Snape, một sợi chỉ bạc trao đổi giữa môi và răng họ, kéo dài, trong nụ hôn của Lucius tràn ngập thành kính.
“Cảm ơn Merlin, vì để tôi gặp em!” Sau một nụ hôn dài, Lucius dán lên môi Sev nhà mình nói vậy, cảm giác được trân trọng này lập tức khiến Snape mềm nhũn.
Khoái cảm đơn thuần sinh lý lại bay lên vì thỏa mãn tâm lý, rốt cuộc Snape không nhịn được mở miệng, “Luci, làm điều anh nên làm!”
“A, Sev thân mến, nói với tôi lời hôm nay em đã nói đi!” Lucius đã sớm không nhẫn nại được nữa, y đi vào thật sâu, nhưng không cho anh thoải mái.
Snape đỏ bừng mặt vì dục vọng, “Tôi muốn anh.” Cuối cùng anh nói, anh thấy đôi mắt của bạn đời mình, dưới ánh trăng phản chiếu, lóe ra sự hạnh phúc thuần nhiên.
Hạnh phúc này là vì mình, Snape nghĩ, dường như anh sống lại là vì hiện tại, đôi mắt Lucius sáng ngời.
“Sev, Sev của tôi.” Lucius cắn răng đè nén mình xúc động.
Snape lại như bị mê hoặc, với tư thế dính liền này mà chủ động đưa môi mình lên.
Cả người Lucius căng lại, “Là do em!” Y oán hận ôm bạn đời vào lòng, đây là vận mệnh của mình, gặp được người này, hiểu người này, bảo vệ người này, đây chính là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời y.
Khoái cảm chồng chất lúc trước vốn đã khiến Snape không gánh nổi, kích thích lần hai của Lucius rốt cuộc khiến anh không giữ nổi nữa, nước mắt chảy ra, giao hòa giữa linh hồn lại gia tốc, Snape cảm thấy lý trí mình như đang dần trôi xa, “Luci… Luci…” Miệng anh chỉ kêu lên cái tên ấy, rất nhanh, khoái cảm tràn ngập truyền tới, lúc này đây Lucius không đè nén anh.
Trong lúc hoảng hốt vì cao trào kết thúc, Lucius như đã hỏi gì đó, Snape mơ hồ đáp lại, rồi Lucius như rất hài lòng, không biết mệt mỏi mà làm một lần lại một lần…
Suy nghĩ cuối cùng của Snape khi ngủ vào lúc nắng sớm chiếu vào đó là — Veela ngu ngốc vạn năm động dục chết tiệt, một tháng sau đừng hòng lên giường anh!
Nhưng lúc này Snape cũng thật không ngờ, lời nói trở thành sự thật, một tháng sau, Lucius thật sự không lên giường Snape.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...