“Các cậu biết chưa, Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu đấy”, những lời này trở thành một câu nghe thấy nhiều nhất ở Hogwarts sau khi Dumbledore tuyên bố Thi đấu Tam Pháp thuật sắp được cử hành.
“Thi đấu Tam pháp thuật là gì, giống như đại hội thể dục thể thao sao?” Đây là Harry lớn lên từ tiểu học Muggle, nói khi họ đang ngồi dưới một gốc cây to bên cạnh hồ Đen ăn cơm ngoài trời, Harry mang không ít điểm tâm từ phòng bếp cạnh Hufflepuff, Blaise phụ trách giải quyết hồng trà.
“Đương nhiên là không,” Trả lời là Hermione, mấy năm nay tính cách cô bé càng ngày càng giống Pansy, “Thi đấu Tam pháp thuật được sáng lập khoảng hơn bảy trăm năm trước, là cuộc thi đấu cạnh tranh giữa Hogwarts, Beauxbatons và Durmstrang. Mỗi lần tổ chức, mỗi trường học sẽ lựa ra một quán quân nhờ Chiếc Cốc Lửa, sau đó thi ba bài thi. Thi đấu Tam Pháp thuật được cử hành mỗi năm năm, ba trường thay nhau tổ chức.”
“Mỗi năm năm?” Harry xấu hổ sờ sờ tóc, “Sao lại không nghe các đàn anh nói nhỉ?” Đương nhiên là không bình thường, là nơi tập trung tin tức ở Hogwarts, các Hufflepuff không thể nào không có tư liệu về Thi đấu Tam pháp thuật mới đúng.
“Đó là vì mấy trăm năm rồi không còn tổ chức nữa.” Pansy phe phẩy cây quạt nhỏ, gần đây cô và Cedric đang giận nhau, đương nhiên là cô đơn phương, ai bảo lửng nhỏ kia căn bản không biết rốt cuộc vì sao cô lại tức giận chứ. “Dù là thi đấu nhưng yêu cầu thử thách tài năng, ưu thế, trách nhiệm, lý luận, năng lực trinh thám và năng lực vượt qua nguy hiểm của các phù thủy nhỏ về pháp thuật, cũng vì vậy mà rất nhiều quán quân đã chết, rồi Thi đấu Tam pháp thuật bị bỏ dở.”
“Chết?” Harry ngạc nhiên nói, “Mình cho rằng đây chỉ là trận đấu giữa các trường thôi mà.” Nếu đánh cuộc cả tính mạng mình với trận đấu như đại hội thể dục thể thao này khiến Harry và Hermione không thể hiểu nổi.
“Phù thủy vốn là chủng tộc tồn tại từ chiến đấu,” Draco mở miệng, “Từ thời đại thần thoại trước kia rồi thời đại cự long đến thời đại tinh linh, phù thủy sinh tồn và sống sót, Thi đấu Tam pháp thuật chỉ là noi theo truyền thống.” Nói xong cậu liếc Aquila một cái, từ lần trước, Aquila bắt đầu trở nên im lặng, có lẽ trong mắt người ngoài anh ấy vẫn im lặng như trước nhưng Draco biết, khi ở cạnh mình Aquila không còn như trước nữa.
“Lần đấu cuối cùng hình như đã vài thế kỷ rồi.” Blaise nháy mắt mấy cái, “Nghe nói lần này là Bộ Pháp thuật nước Đức bắt đầu, nhưng địa điểm được chọn lại là ở Hogwarts.” Cậu hơi thần bí nói, “Nước Đức đã từng là địa bàn của vị kia, nếu không phải vậy thì hiệu trưởng của chúng ta cũng sẽ không trở thành “phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ này” đâu.”
Mọi người chợt im lặng, không ai hỏi Blaise đang nói tới ai, mặt sau thẻ socola ếch cũng đã viết rõ “năm 1945 phù thủy trắng đánh bại phù thủy hắc ám Gellert Grindelwald” mà không ai không biết Gellert là ai.
“Không liên quan tới chúng ta,” Neville hơi cộc lốc nở nụ cười, “Hiệu trưởng Dumbledore có nói, trên mười bảy tuổi mới được tham gia, chúng ta không đủ tuổi.”
Những lời này như làn gió mát, thổi sạch không khí hơi gượng gạo lúc bấy giờ, “Mình đi trước.” Chỉ có Pansy vẻ mặt khó coi hơi, hiển nhiên, Cedric đủ tuổi tham gia, mà Pansy thật sự không hy vọng bạn trai hiện tại, người chồng tương lai của mình đi tham gia một trận đấu có hệ số tử vong cao như vậy.
“Anh ấy có lựa chọn của mình.” Trước khi Pansy rời đi, Blaise khẽ nói nhỏ bên tai cô, người sau dừng một chút rồi đi khỏi. Hermione hơi lo lắng nhìn bóng lưng Pansy, cô có thể hiểu cảm nhận của Pansy, nhưng cô cũng có hiểu được ý của Blaise.
“Tóm lại, nên nghĩ xem chào đón khách thế nào đã, đây chính là lần đầu tiên Hogwarts tiếp đãi phù thủy nhỏ ngoại quốc trong vài thế kỷ đó.” Draco ngân nga.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều nghiêm túc, Hogwarts là cái nôi của phù thủy nước Anh, mỗi phù thủy nước Anh đều tự hào vì nó. Mỗi người một câu nói được một lát thì giải tán, Hermione kéo Neville tới thư viện, Blaise đi theo Harry tới phòng sinh hoạt chung Hufflepuff, cuối cùng chỉ còn lại Draco và Aquila.
“Anh, gần đây em làm sai cái gì sao?” Khi thấy bốn phía không có ai, Draco trực tiếp mở miệng, cậu không quen Aquila im lặng.
“Không có gì.” Aquila phản xạ muốn sờ sờ đầu Draco, nhưng vừa nâng tay lên lại hạ xuống.
Draco nhìn thấy động tác này của Aquila, cậu cắn cắn môi, “Sao anh lại không nói chuyện với em, cũng không hôn chúc ngủ ngon, rốt cuộc anh không thích em ở chỗ nào, có thể nói trực tiếp với em mà.” Trong đôi mắt lam xám của cậu không hề che dấu sự khó chịu.
“Anh… không có gì.” Cuối cùng Aquila không nói ra, thậm chí vội vàng nói xong thì xoay người chạy trối chết. Làm sao Draco có thể cam lòng, trực tiếp đuổi theo chuẩn bị tóm lại Aquila, hai người cứ thế mà đi vào lâu đài.
“Đây là giáo dưỡng nhà quý tộc sao, thật ghê tởm, Nana à mày nói có phải hay không?” Phía sau lùm cây có một người đi ra, tóc đỏ, có rất nhiều tàn nhang trên gương mặt tái nhợt.
“Đúng vậy, chúng đều là những sự tồn tại nên rửa sạch.” Phía sau cậu, không biết từ đâu vang lên một tiếng nói.
— Tôi là đường ranh giới Ron khác lạ —
“Sev, từ hôm nay trở đi tôi sẽ ở đây.” Trong hầm, Lucius híp mắt cười.
“Tôi cho rằng gia chủ Malfoy là nhân viên ban giám đốc tới quan sát Hogwarts chứ.” Không phải Snape không chào đón Lucius, dù sao giờ đang là thời kỳ đặc biệt, Lucius ở bên cạnh khiến anh yên lòng hơn nhiều, nhưng cũng không có nghĩa anh mặc kệ Veela ngu ngốc không có giới hạn được voi đòi tiên này.
“Ôi, Sev của tôi, em thật biết làm trái tim tôi đau đớn mà, là người chồng hợp pháp của em, tôi không ở với em thì còn có thể đi đâu chứ?” Ủ rũ mặt, ôm tim, Lucius ra vẻ vô cùng gọn gàng.
“Severus, thầy để ngài Malfoy tạm thời ở chỗ thầy đi.” Phía sau họ, không biết khi nào Dumbledore đã xuất hiện, lúc này cụ đang mỉm cười vuốt chòm râu bạc của mình.
“Hiệu trưởng Dumbledore,” Xoay người nhìn Dumbledore, căn bản Lucius không che dấu sự khó chịu của mình, “Tôi nghĩ ngài hiểu được vì sao ban giám đốc làm vậy, đối với tình huống mấy năm gần đây của Hogwarts, ban giám đốc trường cảm thấy đã tới lúc cần thiết phải tham gia vào hệ thống quản lý.”
“A, ngài Malfoy, đương nhiên tôi hoan nghênh các phù thủy dốc sức cho Hogwarts, dù sao nó cũng là ngôi nhà chung của chúng ta,” Dumbledore chớp chớp đôi mắt, “Anh có thể ở đây cho tới khi Thi đấu Tam Pháp thuật chấm dứt, kỳ hạn của ban giám đốc cũng chỉ tới lúc đó.” Trước khi cụ rời đi còn nói một câu, “Nếu có vấn đề gì thì anh cũng có thể tìm giáo sư Moody giúp đỡ, đều là “bạn cũ”, tin chắc thầy ấy sẽ không phiền đâu.”
Ý tứ của Dumbledore khiến sắc mặt Lucius không dễ coi lắm, “Luci, làm sao vậy?” Sau khi vào phòng ngủ Snape hỏi.
“Chúng ta đều rất rõ, có lẽ Moody không phải là Moody, mà là Bartemius Crouch, nhưng cho tới giờ không ai có thể chứng minh được điều này, không thể không nói, lựa chọn ở bên cạnh em là một quyết định vô cùng đúng đắn, vào lúc Thi đấu Tam pháp thuật sắp bắt đầu như bây giờ, chúng ta cũng không có cơ hội đi thử.” Lucius đặt một tay lên bụng Snape, vừa chậm rãi truyền pháp lực của mình vào, đây là phát hiện gần đây của họ, Snape có thể hấp thụ trực tiếp pháp lực của Lucius, có lẽ là do con của họ hấp thụ.
“Gã rất thông minh, không dễ tới gần bình rượu nhỏ của gã.” Snape vừa cảm nhận được sự an ủi từ pháp lực Lucius mang tới, vừa chậm rãi nói. Điều này cũng rất bình thường, Alastor thần kinh luôn phòng bị chủ nhiệm Slytherin, người ta cũng chỉ có thể nói Moody quá mức cực đoan mà thôi.
“Dumbledore cũng biết điều này,” Lucius bổ sung, “Nhưng chúng ta không có lựa chọn, chỉ chờ mọi chuyện xảy ra, Sev, em biết không, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.” Y còn chưa nói ra nửa câu sau, điều này cũng là cơ hội cuối cùng để họ có thể tránh khỏi chiến tranh một cách toàn diện.
“Bên Mina thế nào? Vẫn không có tin tức chuẩn xác sao?” Snape nhíu mày, hỏi một chuyện mà Lucius đang đau đầu nhất.
“Không có cách nào, linh hồn bị tổn thương đã bắt đầu khiến ký ức hỗn loạn và đứt gãy,” Nói tới đây Lucius cũng bất đắc dĩ, nhiều năm giam cầm cùng liên tục bóp méo ký ức đã khiến linh hồn không mạnh mẽ lắm của Mina có vấn đề, bắt đầu từ năm trước, Lucius không còn sử dụng Chiết tâm Trí thuật mà chỉ hỏi đáp đơn giản, “Hiện tại cũng không thể dùng được Chân Dược, chỉ có thể sử dụng thuật mị hoặc đơn giản, vì để duy trì Obliviate mỗi lần gặp mặt, sự thừa nhận của Mina đã sắp tới giới hạn rồi.”
Snape im lặng, “Vì thế ngoài chúng ta biết Chúa tể Hắc ám đã xuất hiện thì ở quanh làng Little Hangleton, vợ chồng Bella vượt ngục thì chúng ta không có tiến triển nào khác?”
“Chỉ sợ là vậy,” Lucius thở dài, “Trong chuyện này, ý chí của Peter kiên cường hơn Mina rất nhiều, đến giờ cũng không thể khống chế gã hoàn toàn.” Theo lý thì linh hồn càng mạnh thì càng khó khống chế, nhưng Peter rất sợ chết, nên chỉ có thể nói rằng gã cực kỳ bài xích Lucius.
Hai người im lặng một hồi, Snape nói sang chuyện khác, “Trong Thi đấu Tam pháp thuật, cha sẽ xuất hiện chứ?” Anh biết tính tình của Chúa tể Hắc ám đời trước, nếu lần này là do nước Đức đứng đầu thì đối phương sẽ không thể không biết, thậm chí rất có thể là ý kiến của Gellert.
Lucius gian xảo nở nụ cười, “Quả thật Abraxas Malfoy đã mất, Abraxas Grindelwald đến nước Anh tham dự thì sẽ không có vấn đề gì.”
Nhớ tới “lịch sử” giữa Gellert và Dumbledore, Snape cũng có tâm trạng đùa cợt, “Vậy chúng ta liền mong chờ chúa tể và hoàng hậu tới thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...