“Đúng rồi, lát nữa em tìm Lucius là có chuyện gì?” Nếu hai người đã nói ra, Chúa tể Hắc ám cũng không để ý trực tiếp ôm lấy gia chủ Malfoy đời trước ngồi lên ghế salon. Người sau hơi không quen tránh tránh, dù Abraxas “chơi đùa” điên cuồng thế nào trong quá khứ thì cho tới giờ cũng không hề mang chuyện về nhà.
“Hừ, chính là lão tình nhân của anh, “Gel”, thật đúng là thân thiết.” Nhắc tới chuyện này Abra lại tức giận, nếu không về nhà thì chú còn không biết hiện Hogwarts đã nguy hiểm tới mức độ này.
Tuy năm đó Lucius và Snape đã trải qua một lần, nhưng dù sao khi đó Abra còn đang ngủ say, từ tư liệu chú không thể cảm nhận được sự nguy hiểm năm đó. Mà giờ lại khác, hai đứa cháu nội đang đi học ở Hogwarts, lại đối diện với quỷ khổng lồ, cái này cũng chưa tính hiện tại Abra không biết chuyện Su Hole.
“Được rồi được rồi, đều đã là quá khứ.” Gellert nhanh chóng quen thuộc kỹ năng, “Gellert cũng được, Gel cũng được, em muốn gọi ta thế nào cũng được, nhưng đừng là “ngài Grindelwald” chứ.”
“Chúa tể…” Abra nháy mắt mấy cái với Chúa tể Hắc ám đời trước, ngân dài.
Có lẽ lúc mới đầu lúc tỏ tình quả thật Chúa tể Hắc ám đời trước có căng thẳng, nhưng sau khi chuyển sang giai đoạn mới thì cũng không còn để ý như vậy. Vì thế đang ôm người yêu của mình, hơn nữa người yêu của mình còn có ý gọi mình là “chúa tể”, Gellert chợt hôn lên.
“Bụp”, “Ông chủ, chủ nhân nhắn ngài trực tiếp tới phòng làm việc… A!” Một tiếng thét chói tai không phải của con người cắt đứt thân thiết giữa họ, “Tyty sai, Tyty không thấy ông chủ và bà chủ mới thân thiết, Tyty… Tyty phải trừng phạt bản thân.” Rồi lại tới một tiếng thét to, gia tinh mặc khăn trà Malfoy liều mạng đập đầu lên đất.
“Phì…” Abra không nhịn được, nở nụ cười, bà chủ mới, thật đúng là chính xác.
Ngược lại, Gellert trực tiếp đen mặt, nhưng thấy Abra cười vui vẻ như vậy, ông cũng chỉ nhăn mặt phất tay ý bảo gia tinh tránh ra.
Thấy phản ứng của Gellert, Abra hết sức hài lòng, đè nén tính tình, tôn trọng gia đình đối phương, đây mới là căn bản của bạn đời. Vì thế như làm phần thưởng chú hôn một cái lên mặt Gellert, “Xem ra thật sự có chuyện, chỉ sợ Luci không đợi kịp.”
Chờ họ đi vào phòng làm việc, chào đón họ là gương mặt tươi cười chân thành của Lucius, “Hoan nghênh gia nhập Malfoy, chúc mừng.” Snape đứng cách y không xa, bên cạnh là một Chậu Tưởng Ký.
“A, Luci,” Chúa tể Hắc ám đời trước cũng sửa lại xưng hô, “Gia tộc Grindelwald cần một chủ nhân khác đã lâu rồi, gia chủ Malfoy à.”
Abraxas hơi bất đắc dĩ bị kẹp ở giữa, Lucius đúng là vì tốt cho chú, nhưng với thân phận “người đã chết” của chú ở nước Anh, bây giờ chú thật sự không thể trở về, như vậy Grindelwald liền trở thành lựa chọn tốt nhất của chú, ít ra trở thành một Grindelwald chú có thể công khai đi ở bên ngoài– dù có người nhìn ra chú giống với gia chủ Malfoy đời trước thì sao? Dòng họ Grindelwald này dù ở nước Anh cũng không chỉ là một quý tộc bình thường thôi đâu.
“Cha, Luci, chúng ta bắt đầu đi.” Cuối cùng vẫn là Snape không nhịn được, chuyện chính quan trọng hơn, còn việc giữa Abraxas và Chúa tể Hắc ám đời trước họ căn bản không quản được.
“Vậy, mời cha và bác Gellert chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cần phải xem một đoạn ký ức đầy đủ.” Thật ra Lucius cũng biết, nhưng là làm con trai và gia chủ Malfoy, Lucius muốn hết sức tranh thủ lợi ích cho cha mình.
“Ký ức này rất quan trọng? Về cái gì?” Abra nhíu mày, nói tới chuyện chính, vài người đều nghiêm túc.
“Về những gì chúng ta đã thảo luận, về bí mật không gian.” Câu nói đầu tiên của Lucius khiến mắt Chúa tể Hắc ám đời trước sáng rực lên. “Người đâu?” Ông hỏi không đầu không đuôi.
Nhưng người ở đây đều hiểu được, “Hiện tại không thể chạm.” Lucius lời ít mà ý nhiều.
“Gellert.” Abra vĩnh viễn sẽ không gọi “Gel”, “Xem ký ức trước đã.” Chú biết con trai nhà mình, biết trọng điểm Lucius tuyệt đối không chỉ người kia.
Gellert đương nhiên nghe lời Abra, hai người chui vào Chậu tưởng Ký.
“Sev, em cảm thấy lúc cha và bác Gellert xem xong sẽ thế nào?” Lucius đưa cho bạn đời nhà mình một ly hồng trà, “Nơi đó có đề cập một ít chuyện “kích thích”.”
Snape biết y nói đúng, đoạn ký ức Gelelrt chết đi vì bảo vệ phần mộ Dumbledore, “Cha sẽ hiểu, hiện tại hoàn toàn không giống.” Snape nhìn rất rõ, ngay từ đầu chính là Abra thức tỉnh anh về sự khác biệt giữa hai thời không, không có lý gì hiện tại Abra lại không hiểu.
“Haha,” Lucius vừa lòng mà uống một ngụm trà, “Sev thân mến của tôi, em biết mà, lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, muốn để một Malfoy thực sự trở thành một Grindelwald, bác Gellert còn phải cố gắng.”
Như là nghiệm chứng lời y nói, ngay khi y đặt chén trà xuống không bao lâu thì Abraxas mang vẻ mặt bình tĩnh đi tới, phía sau là Gellert đang khẩn trương, hiển nhiên Chúa tể Hắc ám đời trước đang phân vân giữa sĩ diện và giải thích.
“Luci, Dumbledore xem rồi.” Đây không phải là câu hỏi, mà là kết luận, nếu không sao Dumbledore lại đột nhiên tới Nurmengard chứ.
“A, cha, người cung cấp ký ức này là một học trò mới của Gryffindor.” Đương nhiên Lucius sẽ không để lại nhược điểm, về việc ai nhìn, thấy thế nào thì y không quan tâm.
Quả nhiên nghe xong lời của Lucius, sắc mặt Gellert tốt hơn một chút, Abra nhìn con trai nhà mình một cái, thôi, về sau mọi người đều là người một nhà, nhưng nếu lần sau Lucius lại dám tính kế mình thì mình sẽ tính kế lại, hừ, Abraxas híp mắt liếc Snape, con trai nhà mình cũng không phải là không có tử huyệt.
Snape còn chưa phản ứng gì, Lucius không tự giác cứng người một chút, “Cha, chúng con còn có được chủ hồn của người kia.”
“Chủ hồn? Hogwarts? Quỷ khổng lồ Halloween?” Nghe nói vậy, Abraxas giật mình, chú trực tiếp xâu chuỗi mọi chuyện, “Lucius, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Năng lực trinh thám của Chúa tể Hắc ám đời trước cũng là hạng nhất, tuy ông không biết chuyện của quỷ khổng lồ nhưng từ vài lời của Abraxas ông đã theo kịp suy nghĩ. Hóa ra là người sói, bây giờ là quỷ khổng lồ, thậm chí có cả linh hồn không trọn vẹn, Dumbledore, cụ muốn làm gì?
“Cha, bác Gellert, hai người nhìn đi.” Lucius lấy ra hộp dây chuyền có dấu hiệu Thánh Đồ vừa giải thích, “Dumbledore không thông qua ban giám đốc đã tự tiện lấy Hòn đá Phù thủy vào Hogwarts…”
“Hòn đá Phù thủy? Nicolas Flamel nước Anh?” Đều là bậc thầy luyện kim, Gellert cũng có chút quan hệ với vị này, không có cách nào, ai bảo bậc thầy trong lĩnh vực luyện kim quá ít, hơn nữa không có nhiều người trước chỉ đạo chứ.
Nói xong, Gellert lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật từ trong áo choàng, lấy ra một cái gương nhỏ, phía dưới còn có một cái bút lông chim.
“Nicolas Flamel.” Gellert viết chữ trên mặt gương, chỉ chốc lát sau gương bắt đầu sáng lên, một giọng nói già nua truyền tới, “Ngài Grindelwald?”
“Đúng vậy, ngài Flamel, hôm nay có việc muốn hỏi thăm.” Giữa bậc thầy trong cùng một lĩnh vực có đôi khi không cần nhiều lời, “Hòn đá Phù thủy của ngài đâu?”
“Hòn đá Phù thủy, đương nhiên ở chỗ của tôi, không có nó làm sao tôi tiếp tục nghiên cứu được, tôi đã không còn trẻ nữa.” Nicolas hài hước một chút.
“Tôi nghe nói có người mượn Hòn đá Phù thủy của cụ.” Gellert hỏi tiếp.
Đối phương im lặng một hồi lâu, tránh nặng tìm nhẹ, “Đó không phải là Hòn đá Phù thủy của tôi.”
Nhưng như vậy là đủ rồi, “Cảm ơn.” Gellert kết thúc giao tiếp.
“Đây là cái hòm liên lạc giữa vài người chúng ta, có thể ghi tin tức trong vòng ba ngày, luyện kim học là một ngành học rất cao thâm.” Ông giải thích.
“Vậy Hòn đá Phù thủy kia là giả? Dumbledore…” Abra vẻ mặt khinh thường, đây là gì, kế hoạch bồi dưỡng anh hùng?
“Đúng vậy, Flamel đã mấy trăm tuổi, theo lý vào tuổi của cụ ta thì đã sớm đi gặp Merlin, nhưng trong vô ý cụ ta luyện ra được Hòn đá Phù thủy và cho cụ ta cơ hội. Tuy cảm giác của cụ ta đang chậm rãi biến mất nhưng tính mạng của cụ ta được kéo dài, mà với bậc thầy luyện kim mà nói, chỉ cần có thời gian thì mọi chuyện đều có thể.”
“Vì thế, căn bản cụ ta không thể cho mượn Hòn đá Phù thủy.” Snape nói ra kết luận, dù ở trong lĩnh vực nào có thể trở thành bậc thầy thì đã nói lên họ có sự cố chấp và cuồng nhiệt với lĩnh vực đó, hơn nữa luyện kim học lại là lĩnh vực cần sự tò mò, bền lòng và sức tưởng tượng nhất.
“Đúng, nhưng tảng đá kia cũng lấy ra từ chỗ cụ ta.” Gellert bổ sung, dựa vào địa vị của Nicolas, ngoài việc cực kỳ tò mò với luyện kim học thì cụ ta không còn muốn tham dự cái gì nữa, chỉ là có một số chuyện không phải cụ ta không thể nghĩ.
“Lúc khai giảng, Dumbledore mời chúng con mỗi người bày ra một cửa bảo vệ, như mọi người đã nhìn thấy trong ký ức, vì để phòng ngừa “tương lai” xảy ra không thể biết trước, con không hề thay đổi bố trí của con. Rồi chúng con gặp Quirrell tại tầng bốn, trận pháp của bác Gellert rất thuận lợi, Lucius mang tới hộp dây chuyền.” Snape nói một hơi.
“Qui và Dra gặp quỷ khổng lồ?” Abra dùng ngón tay gõ mặt bàn.
Nói đến đây, sắc mặt của Lucius và Snape đều trở nên kỳ lạ. Chúa tể Hắc ám đời trước không kiên nhẫn, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cha, bác Gellert, Dra thừa nhận Harry Potter kia là bạn bè của thằng bé, hơn nữa, Kẻ Được Chọn đi vào Hufflepuff.”
Luicus nói xong, phòng làm việc chìm vào yên lặng, một hồi lâu, Abra mới gian nan lặp lại, “Dra, nói Harry Potter là bạn của thằng bé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...