Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
037 | Quý tộc chuẩn tắc
"An tĩnh rồi à? Rất tốt... vậy ai có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Là tại..."
"Câm miệng! Tôi không muốn nghe bản tóm gọn, Mu, em nói!"
"Dạ!" Moody hớn hở nhảy ra, "Ban đầu..."
Riddle càng nghe mặt càng xị...
"Nghe thấy chưa, là Slytherin tà ác tụi mày ra tay trước, còn dùng Nghệ Thuật Hắc Ám nữa."
"Lúc nào Densaugeo cũng thành Nghệ Thuật Hắc Ám... Ạch." Thomas vừa cãi lại đã bị Riddle trừng một cái.
"Cậu ra tay trước?"
"Là bọn họ..."
"Phải hay không!" Riddle nghiêm túc nhìn Thomas.
"Phải."
"Có sai không?"
"Có."
"Rất tốt, kế tiếp nên làm thế nào?"
Khuôn mặt Thomas vặn vẹo, không cam không nguyện đi tới, không nhìn mớ đũa phép xoát xoát giơ lên ở phía đối diện, "Xin lỗi, tôi không nên ra tay."
Mọi người an tĩnh lại, bất kể là Slytherin hay Gryffindor đều nhìn Thomas chân thành xin lỗi như quái vật.
"Rất tốt, Thomas xin lỗi rồi, các cậu thì sao?"
"Ai biết lũ tà ác tụi mày..." Gryffindor đối diện lại nhảy ra, như một con mèo xù lông... Nói thật kiểu từ hình dung nghe như tình / thú này quả thật không thích hợp, nên nói là như một con chuột bị đổ dầu sôi lên người.
"Cậu mắc bệnh hoang tưởng bị hại à?" Riddle quái dị nhìn đối diện, "Hay nói, dũng khí Gryffindor tự cho rằng ngạo chỉ thể hiện tại ở mặt đánh nhau ẩu đả, cả dũng khí nhận một lời xin lỗi cũng không có."
"Ai nói! Ê! Slytherin, tao nhận lời xin lỗi." Hếch cao mũi, kiểu đức hạnh này khiến rất nhiều người nhíu mày.
Hừ, Gryffindor quả nhiên dễ khích, khinh thường nhìn Gryffindor, "Thì ra đây là giáo dưỡng của Gryffindor..."
"Mày có ý gì hả?"
"Căn nguyên của sự việc là các cậu vô duyên vô cớ châm chọc Thomas... là Dark Wizard gì đấy, đương nhiên, tôi nói đã là đơn giản nhất, ai cũng biết Gryffindor các cậu nói chuyện luôn có tiếng tổn thương người thậm chí còn vì thế mà đắc chí, không cần biết đúng sai, dù sao... Các cậu là chính nghĩa mà~" Lời Riddle nói khiến Slytherin xung quanh bật cười, rất nhiều Ravenclaw và Hufflepuff cũng cười.
"Đương nhiên, bọn tao là sư tử dũng cảm chính nghĩa."
"Cho nên... Slytherin là rắn độc âm hiểm giả dối, Dark Wizard đáng kiếp nên vào Azkaban?" Giọng của Riddle âm trầm lại, con sư tử đối diện cuối cùng cũng tuân theo bản năng dã thú không mở miệng, nhưng vẻ mặt của cậu ta nói cho mọi người biết, cậu ta quả thật cho rằng như vậy.
"Thomas ra tay, cậu ấy đã xin lỗi, cậu không phải cũng nên xin lỗi vì mình đã mở miệng nhục mạ bạn học sao?"
"Tao vì cái gì..." Nửa câu sau bị một con dao bằng bạc lau qua má lột đi vài sợi tóc bên tai đẩy về trong bụng.
"Phải, cậu vì cái gì? Thomas có tội à? Cậu ấy làm gì sai? Cậu ấy làm ra chuyện thương thiên hại lý, sai lầm thế gian không dung gì, khiến cậu, một học sinh phổ thông bình thường có tư cách chỉ trích ngay nhục mạ mặt hả?" Trong tay Riddle lại nhiều một con dao, vết ngấn đỏ trên khuôn mặt nhợt nhạt của Gryffindor đối diện nhắc nhở mọi người, độ chính xác của nó. "Là ai cho cậu quyền lợi bắt nạt bạn học, là ai khiến cậu cảm thấy ức hiếp bạn bè, lấy nhiều khi ít là đúng? Là ai cho cậu quan niệm, chỉ cần là Slytherin thì là tà ác? Là ai cho cậu tiêu chuẩn, chỉ cần là Gryffindor thì là chính nghĩa? Là ai, đang chi phối cơn giận của các cậu, phân liệt cả Hogwarts?"
"Tôi... không..." Gryffindor chỉ là lỗ mãng nhưng không phải ngu si, nhất thời vì nghĩa khí chế giễu Thomas, đâm chọt không băn khoăn đến hậu quả, kế tiếp là động thủ. Phần lớn mâu thuẫn giữa bọn họ và Slytherin đều bắt đầu như thế, xong rồi cho dù cảm thấy mình quá phận, bọn họ cũng tùy tiện nghĩ đánh đã đánh rồi, chuyện cũng kết thúc, mà Slytherin thì cho rằng bọn họ nên chính thức xin lỗi sau đó dưới sự thiên vị dụng tâm kín đáo của người nào đó. Bầy sư tử cẩu thả và bầy rắn chưa chín chắn càng chạy càng xa.
Vốn đang tính nói gì thêm, Riddle đột nhiên liếc thấy một cái bóng, lập tức mở miệng, "A, giáo sư Dumbledore của Gryffindor!" Tiếp với câu trước nghe cứ như là Riddle kết luận gây ra tất cả là Dumbledore.
"Không phải, giáo sư chưa từng nói những điều này." Cung phản xạ của sư tử hồ tương đối ngắn, chạm tí là đã nhảy.
"A ~ bọn nhỏ ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Dumbledore khoe khoang cái áo choàng trăng sao đỏ thẫm của ông, nụ cười vẫn hòa ái như trước, nhưng khuôn mặt của mọi người đều có chút vặn vẹo.
【 Thì ra vừa nãy là Slytherin này đang chào... 】 Tám phần mười những người nghĩ sai đều xấu hổ lặng lẽ sám hối, bất kể là vừa rồi tin tưởng Riddle cho rằng Dumbledore là đầu sỏ chủ mưu hay không tin tưởng ở trong lòng mắng chửi. Nào biết cũng trong nháy mắt ấy cái suy nghĩ này trái lại đã khắc vào đầu bọn họ.
"Cậu ấy!" Riddle lưu loát chỉ Thomas "Và bọn họ!" Chỉ về phía đối diện, chênh lệch lượng từ và giọng nói nhấn mạnh khiến đối phương chột dạ, "Cãi nhau kiêm đánh nhau."
"Ách..." Dumbledore nghẹn họng, thông thường xảy ra chuyện này không phải chết không thừa nhận hoặc cúi đầu nhận sai không dám mở miệng ư? Còn có Slytherin không phải bao che khuyết điểm à? "Ôi, đây là sai."
Nói nhảm! Trong mắt Riddle viết rõ hai chữ này, Thomas đã bị dạy hư một năm bên cạnh cũng lén quăng một biểu tình khinh thường không mấy rõ ràng cho Dumbledore.
"Vậy... Gryffindor và Slytherin đều trừ 5 điểm, tối nay tới chỗ giám thị cấm túc, các trò tụ tập ở đây sẽ gây cho thầy ấy không ít phiền toái đấy." Dumbledore nháy mắt mấy cái, bắt đầu sơ tán học sinh.
"Xin... xin lỗi." Đột nhiên một cái giọng yếu ớt vang lên, chỉ thấy tiểu sư tử bên kia đỏ mặt, gặp mọi người nhìn qua, mặt cậu ta đỏ hơn, sau đó nhắm chặt mắt dùng sức rống, "Xin lỗi, tôi không nên nói cậu như vậy."
Riddle ngạc nhiên nhìn cậu ta, vốn cho rằng cậu ta cũng thuộc loại hình như James? Potter, sau đó khen ngợi gật đầu, "Đây mới là dũng khí của Gryffindor, dám đối mặt với không biết và nguy hiểm, cũng có thể thẳng thắn thành khẩn đối mặt với sai lầm và thất bại."
Một số Slytherin đột nhiên cảm thấy Gryffindor cũng không đáng ghét lắm, chí ít Gryffindor này vẫn có điểm đáng khen, nếu cậu ta có thể chải gọn đầu tóc, quần áo chỉnh tề, gài lại mấy cái nút bị lệch, lau vết bẩn trên mặt, gấp nếp măng-sét, giầy không phải chân có chân không... chỉnh chu mọi thứ vậy sẽ càng tốt hơn... (Người ta vừa đánh nhau mà.)
"Trò Riddle, trò lưu lại đã."
"Giáo sư?" Riddle vừa dừng lại, các Slytherin dừng theo, Slytherin dừng, Gryffindor cũng không chịu lép vế lộn về, hai học viện còn thừa căn cứ vào tư tưởng buôn chuyện ưỡn mặt ở lại.
【 Sức ảnh hưởng của thằng nhãi này lớn thật... 】 Khóe miệng Dumbledore co quắp.
【 Mình chỉ biết, lão ong mật đố kị mình lớn lên bảnh hơn ổng. 】 Thấy Dumbledore co quắp Riddle vui vẻ.
Dumbledore thâm tình nhìn Riddle, được rồi, lực sát thương quá mạnh, ba giây sau Riddle ngã mũ, "Thomas, về phòng sinh hoạt chung chờ tôi."
"Dạ!" Đàn em tuân lệnh lãnh đạo, cẩn thận mỗi bước đi. Ám chỉ rất rõ ràng Slytherin nghe lời rời đi, thấy Slytherin đi rồi, Gryffindor hết hứng, bướng bỉnh tí muốn ở lại nhìn, cũng bị năm trên thức thời lôi đi. Phần còn lại thuộc về đội hình bàng quan + buôn chuyện + bu đông thuận thế tan đàn, nhưng ở góc rẽ vẫn có mấy cái không hết hy vọng.
"Trò Riddle, cái này là thuộc về trò." Không định nói chủ đề gì quá đặc biệt Dumbledore không nhìn mấy cái nghe lén ấy, trước giải quyết vấn đề con dao.
"À, cảm ơn, nhưng lần sau giáo sư không cần nhặt đâu, cái này không đáng tiền." Riddle thuận thế thu hồi, quay người định đi.
"Trò Riddle, ý ta nói là, đây là trường học, không nên mang vũ khí."
"Em không có mang..." Lần này là ủy khuất thật, cậu chỉ mang theo súng, còn nằm trong thùng mà, "Đây là dao ăn của trường, em thuận tay cầm theo, mài tí thôi mà."
"Trò không thể dùng nó để ném vào học sinh."
"Cho xin đi, giáo sư, tư tưởng của thầy lúc nào Muggle hóa như vậy, thầy có thể tự đâm mình vài cái, xem nó có thể tạo thành thương tổn lớn gì không, đũa phép trong tay phù thuỷ tùy tiện quăng ra câu thần chú cũng còn có khả năng làm người trọng thương hoặc chết hơn." Khinh thường, lại khinh thường, mấy cái nghe lén bên kia cũng không cảm thấy lực sát thương của dao ăn trong tay mình có thể mạnh hơn đũa phép, càng miễn bàn Nghệ Thuật Hắc Ám lấy lực sát thương cao mà nổi danh, pháp thuật bình thường không thành thạo cũng đủ để chịu rồi, ví dụ như lần trước một năm trên Hufflepuff, đọc sai một mẫu tự của thần chú biến hình hiện tại còn đang nằm trong trạm xá kìa, nửa học kỳ rồi đấy, thật đáng thương. Nếu là dao, phỏng chừng một phút đồng hồ sau có thể đi ra.
"Ta chỉ là không muốn trò có suy nghĩ tổn thương bạn học."
"Nếu em có suy nghĩ tổn thương bạn học, em cầm không phải là dao, mà là..." Tạm dừng, suy xét đối với phù thuỷ xe tăng có lực đe dọa hay không... Thôi. "Đũa phép, em nghĩ tiêu chuẩn của em xem như tốt, mà còn IQ của em cũng có thể cam đoan mình tuyệt đối không lọt vào trong số những người có hiềm nghi phạm tội."
"Trò Riddle, suy nghĩ như vậy là sai!" Dumbledore nghiêm túc nhìn Riddle, "Các học sinh nên đoàn kết thân mật với nhau, mà không phải nghĩ cách tổn thương đối phương rồi làm sao thoát tội."
"......" Cái này gọi là khác nhau, Riddle thật lòng cảm thấy giá hai chữ này quả nhiên rất đáng sợ, "Thần ơi, nghìn sai vạn sai đều là con sai, con sẽ tắm rửa trai giới mười ngày, mỗi ngày sám hối với Ngài. Giáo sư, con xin phép đi trước, con về cầu nguyện đây..." Ăn chay là một phương pháp tốt để giảm cholesterol, nhưng, Riddle, Dumbledore hiểu được sự tổng hợp giữa chúa Giê-su + sám hối của Phật Giáo à?
...
"Khẩu lệnh là gì ấy nhỉ..." Tức điên đầu Riddle phát hiện mình mắc phải chứng mất trí nhớ tạm thời, không thể trách cậu, bình thường khi có người bên cạnh, cậu có thể hỏi, khi không có người thì có tiếng rắn mở.
"Đặc quyền quả nhiên là làm hư người mà." Nhìn trái nhìn phải như làm trộm, không người, không u linh, không chân dung, không có ong mật, chuột, bọ cánh cứng, mèo đủ mọi giống loài hư hư thực thực Animagus. 【 Vĩ đại Slytherin, đáng ghét Gryffindor. 】 Nói thật khi cái tay nắm cửa cho cậu biết nên nói câu này mà không phải là 【 mở cửa 】 đơn giản nhất, cậu thấy rất bi ai, chỉ cần là người đều nhìn ra được hai chữ đáng ghét ái muội cỡ nào, thông thường bạn gái làm nũng đều sẽ có một câu "Đáng ghét quá à~" tổ tiên vĩ đại của cậu thì ra nằm phía dưới... Không chừng con cái còn là "thân sinh".
Nếu không phải Gryffindor không có tiếng sư tử đặc thù gì, cậu tám phần mười đã chạy tới tháp rống hai câu, xem trình độ JQ của hai người họ.
"Lại đây!" Vào rồi ngoắc ngón tay, gọi người nào đó vẫn đứng chờ ở lối vào phòng sinh hoạt, đáng thương như cún, tận lực đè thấp thái độ, điều động tất cả tế bào diễn, biểu đạt ra cảm xúc 【 Tôi sai rồi ~】.
Tới góc phòng sinh hoạt chung, theo thường lệ bắn ra Silencing Charm, dựa vào thói quen không dò hỏi riêng tư của người khác ở Slytherin, bọn họ ngồi xuống góc này, mọi người sẽ không nghe trộm, Silencing Charm bày ở đây, bọn họ cũng không tới quấy rầy.
Nhưng ở trước khi Riddle bị Dumbledore cản lại, rất nhiều Slytherin đã thấy hứng thú với bài răn dạy hôm nay cậu sẽ lên cho Thomas, thế nên ở sau khi cậu bắn ra Silencing Charm, hai Slytherin đặc biệt biết tìm cớ cho mình (học với người nào đó) Abraxas và Sheryl mỗi người đã một cái Finite Incantatem một cái Eavesdropping Charm. 【 Slytherin không từ thủ đoạn~】 Bên cạnh là một bầy Slytherin từ tư thế ngồi đến tư thế đứng tính luôn cả tư thế đi đều tinh tế đến mức không làm cho hai người đang nói chuyện hoài nghi.
"Riddle... Lần này tuy rằng tôi có sai, nhưng..."
"Cậu ta quá đáng, nói năng không thoả đáng, cố tình gây sự, đều là lỗi của cậu ta, nhưng Thomas, tôi từng nói rất nhiều lần rồi, cậu là quý tộc!"
"???" Là từng nói, ra vẻ như mỗi khi bảo cậu đừng chép bài tập, đừng nhảy tung tăng, đừng trốn học, đừng nằm trên giường ăn uống, đừng vì phụ nữ mà bán đứng anh em đều dùng câu này.
"Thân là quý tộc, cậu có quyền lợi cao hơn mọi người, muốn làm gì thì làm, điều kiện sống ưu việt, có năng lực nắm giữ số phận thậm chí là sống chết của người khác... Nhưng địa vị quý tộc của cậu là ai cho? Tổ tông của cậu, bọn họ dùng thực lực, tiền tài thậm chí là tính mạng sáng lập ra gia tộc cho cậu tất cả sự ưu việt. Kế tiếp là trách nhiệm của cậu, cậu phải kế thừa dòng họ, sự nghiệp của gia tộc, pháp thuật gia truyền, khiến những người sống dưới sự che chở của cậu được giàu có hơn yên ổn hơn, dùng cuộc sống ngày một tốt hơn của bọn họ để củng cố quyền lợi truyền thừa cậu có được, đây chính là trách nhiệm của cậu!"
"Riddle... cậu nói như vậy tôi cảm thấy thật đáng sợ..."
"Tìm một gia đình bình dân so sánh, cậu sẽ biết đặc quyền của cậu ở đâu, tính toán số lượng người làm công cho các cậu, cậu sẽ rõ phạm vi gia tộc mình kế thừa sau khi thành niên, một quyết định của cậu liên quan đến hưng suy và tương lai của biết bao nhiêu người, cũng sẽ hiểu những yêu cầu và huấn luyện cậu từ nhỏ phải nhận là vì cái gì." Riddle kéo Thomas ngồi xuống, ra vẻ như hơi nghiêm trọng, an ủi tí. "Các cậu làm rạng rỡ gia tộc, người được lợi trực tiếp nhất là con cái các cậu, bọn họ sẽ hưởng thụ địa vị và quyền lợi của một gia tộc thịnh vượng mà cậu đã cố gắng gầy dựng song song cũng đón nhận trách nhiệm của các cậu. Đương nhiên cậu không phải người thừa kế trong nhà, nhưng người nhà của cậu không hoàn toàn bỏ qua cậu, cậu vẫn luôn là con của bọn họ. Đây là trách nhiệm của cậu, tăng thêm người cho gia tộc, phụ đỡ người thừa kế trong nhà, khai sáng sự nghiệp mới, chắp nối những mối quan hệ mới, thậm chí là ở khi người thừa kế vô năng hoặc chết tiếp nhận gia tộc, đây là trách nhiệm của con thứ. Con từng oán giận, cha mẹ chỉ vì cậu không ưu tú bằng anh mình mà đưa cậu tới Anh, nhưng nói không chừng anh cậu cũng đang oán giận cha mẹ vì cưng chiều cậu mà không bắt cậu học nhiều quy định cứng nhắc, cho phép cậu làm những điều anh ta hoàn toàn bị cấm, còn đưa cậu tới nơi an toàn để né tránh chiến tranh."
"Cho nên... vì anh tôi, cha mẹ tôi, nhìn thấy Gryffindor mắng mình, tôi không thể cãi lại và đánh trả?"
Ba! Riddle không biết từ đâu biến ra một cây quạt giấy rất manga tát vào đầu Thomas, hết giận, uống cho cậu giáo dục văn nghệ nãy giờ thằng nhãi này chỉ nhìn thấy căn nguyên, trải qua, kết quả, biết đường đi tới La Mã lại quên phải đi hướng nào!
"Rất tốt, thằng ngốc này, vậy cậu nói thử xem quý tộc nên thế nào?"
"Dù sao không phải giống tôi..." Rất tự hiểu lấy mình. "Giống Abraxas à?"
"Quý tộc cao cao tại thượng, bề ngoài của bọn họ bị yêu cầu phải khiến người cảm thấy vui mắt, lễ nghi bị yêu cầu phải hoàn mỹ, là vì người làm việc cho bọn họ sẽ không cam tâm cúi đầu trước một kẻ bề ngoài luộm thuộm. Nữa là, phải có hàm dưỡng, Gryffindor mắng cậu, cậu nên mỉm cười nhìn cậu ta, âm thầm lại không mang thô tục vòng vèo thắt não cậu ta lại, khiến cậu một khi nghĩ cẩn thận rồi sẽ thấy xấu hổ mà tự sát."
"Nghe khó quá..."
"Cười khẩy và nâng cằm học Abraxas, chú ý những lời ngày thường bọn họ dùng để mắng người, nhưng dùng với Gryffindor thì phải ngắn gọn, ví dụ như, sức sống của tổ tiên cậu nhất định rất mạnh mẽ, có người con cháu như cậu, bọn họ sẽ lần lượt vì hành vi của cậu mà bò ra từ phần mộ, quỳ xin Merlin cho bọn họ cơ hội trở về, để có thể tạ tội với thiên hạ."
"Ha ha ha ha..."
"Đừng cười, nghiêm túc cái." Nếu Riddle nhìn xung quanh, sẽ phát hiện vị trí vừa rồi còn tiêu chuẩn của rất nhiều người đã lệch, "Slytherin cao cao tại thượng, khinh thường đả kích những kẻ có huyết thống thấp hơn mình và những kẻ mình không thích để thỏa mãn bản thân, chúng ta nắm giữ bọn họ khiến bọn họ phục vụ cho chúng ta, dùng sức lao động của bọn họ sáng tạo tài phú của chúng ta. Slytherin cao ngạo khinh thường cãi nhau và đánh nhau, một câu chúng ta xoay người thuận miệng nói có thể châm ngòi thổi gió, khiến kẻ địch nội loạn, Slytherin là cái tên của sự hoàn mỹ, mục đích cuối cùng của chúng ta là cho dù chúng ta giết người phóng hỏa, cả thế giới cũng sẽ dùng thơ ca ca ngợi thành công của chúng ta. Chúng ta hưởng thụ cuộc sống trên đỉnh cao, ánh mắt, yêu thích của chúng ta là mục tiêu những người khác theo đuổi."
"Tôi cũng muốn được như vậy!" Thomas bị lời Riddle kích động tỏa sáng.
"Rất tốt, vậy bài tập hôm nay cậu tự làm đi, đừng khóc, vừa rồi còn nói sẽ cố gắng, được rồi được rồi, tôi sẽ chỉ cậu, ai... thấy hơi khát, ngượng quá đi mất, làm phiền Thomas." Tặng kèm một nụ cười đầy đủ lực sát thương.
Một nửa Slytherin đưa lưng về phía Riddle co quắp nhìn Thomas hớn hở đi lấy đồ uống, thằng nhãi này, đã định trước là kẻ bị nô dịch.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...