Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
026 | Về nhà, gặp được
Mùa đông ở London rất lạnh, tuy rằng đang chiến tranh nhưng bầu không khí gần đến Giáng Sinh vẫn khiến đường phố giảm bớt sự tiêu điều, những đóa hoa tuyết bay tán loạn khoác cho nó một chiếc áo trắng mới tinh, tuy chưa nhìn ra vẻ đẹp quyến rũ của bầu trời sau cơn mưa tuyết, nhưng theo từng nhịp uyển chuyển rơi xuống đã có mấy phần mộng ảo.
Riddle đứng trên ngã đường quen thuộc, nhìn khung cảnh hai bên, y nguyên các khóm hoa bụi cỏ, khu rừng tuy đã phủ một lớp phấn trắng, nhưng vẫn còn nằm đó. Sờ Nagini ngủ đông trong lòng, đáng tiếc, không gặp được các bé con.
Đáng để nhớ không riêng là bầy rắn đã ngủ đông, Riddle đứng tại chỗ, kéo chặt cái áo khoác trên người, bất đắc dĩ thở dài tiếp thu hiện thực. Đờ đẫn nhìn phía trước, rất có cái mùi, đời người hiu quạnh như tuyết.
Mọi thứ xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ là... nhà đâu.
Riddle đứng ở cái chỗ vốn nên là cửa chính, sắc mặt u ám nhìn mảnh đất trống trước mắt, "Saga đáng chết, cả nền đất cũng không buông tha! Chuyện này rốt cuộc là thế nào!"
"Còn có thể là thế nào, nhìn thì biết rồi đấy, anh dỡ cô nhi viện." Giọng nói quen thuộc, người cũng quen thuộc, đôi mắt màu vàng nâu luôn ôn nhu, mái tóc mềm mại cùng màu với mắt, nụ cười... chỉ nhìn thôi đã làm Riddle có chút ngứa răng và giọng nói rất muốn ăn đòn. "Bọn họ dỡ sạch thật đấy."
"Anh dỡ nó làm gì."
"Nhìn ngứa mắt."
"Saga!"
"Dù sao em giả vờ đủ thân thế đáng thương rồi, các bạn học của em cũng biết sự tồn tại của anh, còn ở cô nhi viện làm chi, khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của anh à?"
"Dỡ thành như vậy, đừng nói với em không phải sớm có dự mưu."
"Anh hỏi này, em là luyến tiếc cô nhi viện, hay luyến tiếc người ở cô nhi viện?" Luyến tiếc cái nào, anh khiến cái đó đi gặp Thượng Đế.
【 Chỉ là giận anh tự chủ trương thôi. 】 Riddle liếc xéo.
"Nếu đã vậy, đi thôi đi thôi." Thuận thế ôm Riddle, "Em về quá sớm, anh không biết, vốn đang định tới nhà ga đón em cho em một kinh hỉ đấy." Dẫn cậu lên chiếc xe đỗ bên cạnh.
Ngồi vào xe cắt đứt gió lạnh bên ngoài khiến Riddle rất tự nhiên thả lỏng mình, thuận thế dựa lên người Saga, tự nhiên đến thoải mái nhắm mắt, tự nhiên đến Saga mừng rỡ không thôi. Thỏa mãn lộ ra trong mắt đủ để chết chìm người nào đó.
"Em không ngồi xe lửa, ngoài mặt nói là mượn dùng bột Floo, trên thực tế là trực tiếp độn thổ về." Riddle mở mắt hiếu kỳ nhìn tuyến đường, "Ở đâu vậy?" Cậu hỏi là nhà mới.
"Một nơi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu dưỡng lão của em, thân ái."
"Saga, anh biết em không quen với cách nói chuyện này mà." Riddle thoáng nhíu mày, thân ái?
"Ơ? Thế Giới Phù Thủy không vậy à?"
"Khi các quý tộc gọi thân ái hoặc là có việc nhờ anh hoặc là đã ở trên giường." Riddle đột nhiên nhớ tới lời mời của Sheryl, "Đúng rồi, em sẽ tới nhà bạn học ở vài ngày."
"Hửm."
"Anh không vui à?"
"Khó được về nhà, em lại chỉ lo cho bạn học của em."
"Ghen tị? Thật là, hữu nghị của chúng ta đương nhiên sâu hơn bọn họ, em từ chối là được, dù sao cậu ta hẳn rất bận." Chợt nhớ ra lễ Giáng Sinh của quý tộc là không ngừng tham gia vũ hội.
"Không, nếu đã nhận lời vậy cứ đi đi." Nghiêng đầu, hôn lên trán Riddle, "Về sớm là được."
"Ừ..." Riddle đỏ mặt, "Saga, em không phải con nít."
"Em đang nhắc anh, nên hôn môi à?" Tham lam nhìn đôi môi đỏ au của Riddle, thầm nuốt nước bọt, "Hôn lưỡi nhé?"
"Saga! Không dùng bùa chú không có nghĩa là em không có vũ lực!" Riddle tàn bạo nhào qua, rất rõ ràng, quên suy xét tới địa lợi nhân hòa.
"Thả ra!" Riddle buồn bực, toàn thân bị Saga giam trong lòng, cánh tay lấy tư thế rất rèn luyện dây chằng bị bẻ quặt ra sau. Không thể nhúc nhích, "Saga~" nếu là bình thường, cái giọng tỏ ra yếu kém mang theo làm nũng này sớm đã khiến Saga đầu hàng, nhưng rất hiển nhiên, nửa năm không gặp, Saga không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội thân mật gì với Riddle, còn là yêu thương nhung nhớ như thế nữa chứ.
...
Tới nhà.
"Saga... Em hỏi này, có phải gần đây anh đầu tư tài chính thất bại không?"
"Đầu tư thất bại? Ai nói?" Saga theo bản năng định cầm sổ sách, rồi sực nhớ ra mình không có thứ này, có thể ghi trên sổ đều là làm cho người ta xem. Các khoản vốn đầu tư chân chính của anh là dựa theo gợi ý của Riddle, dùng phương pháp đo lường của yêu tinh Thế Giới Phù Thủy, giám sát và điều khiển theo cách đặc biệt. (Gần đây mới biết được, thông qua quan hệ của nhà Malfoy, quý tộc dùng nó để ghi lại tài chính phi pháp trong nhà.)
"Vậy là chiến tranh biến động dẫn đến thiếu người à."
"Nói đúng hơn là nhờ có chiến tranh, mới có nhiều người để dùng." Dân cư phi pháp ngày càng nhiều, mà kẻ có thể quản chuyện này lại ngày càng ít.
"Vậy là tâm lý của anh bị kích thích, mắc phải những chứng bệnh như sợ hãi gì đó à."
"... rốt cuộc em muốn nói gì vậy?"
"Em muốn hỏi là, nếu anh không thiếu tiền đến mức mua không nổi một căn nhà khác, cũng không thiếu người đến mức không nhờ được ai sắp xếp thêm một căn phòng, càng không có bệnh tâm lý sợ ở một mình gì đó, vậy xin hỏi!" Riddle chỉ vào phòng ngủ chính, "Vì sao cả căn nhà to chành bành này chỉ có một phòng ngủ!" Tàn bạo nhìn Saga, đừng nói với cậu đây là chỗ ở của mình Saga, nếu vậy dỡ cô nhi viện làm gì.
"Riddle thân ái, anh cho rằng một căn biệt thự cỡ trung dành cho gia đình là kiểu em thích, hay là em muốn một trang viên?" Saga trả lời rất vô tội rất rất là vô tội ~
"Không! Sáu phòng, đủ rồi."
"Vậy có vấn đề gì?"
Riddle nguy hiểm híp mắt lại, một khắc này cậu rất hy vọng mắt của mình là màu đỏ vốn có đủ tính uy hiếp và cảm giác áp bách (còn có khả năng mê hoặc) trong nguyên tác hoặc màu da cam của Basilisk (cậu muốn nhìn chết Saga à?), bùa chú, độc dược, Nagini, mấy từ này thi nhau xoay vòng trong đầu Riddle, cậu không phải đối thủ vật lộn với người đàn ông này, Riddle đã nhận mệnh, bị quặt tay ra sau lưng suốt đoạn đường tới đây, cậu triệt để hiểu rõ cho dù không có địa lợi, chỉ xét riêng về thể lực cậu cũng không có cách thắng Saga, cậu 12 tuổi, người đàn ông này đã 21. So bằng cách nào.
"Ha hả, Riddle, rốt cuộc em đang giận cái gì? Phòng không đủ mà thôi, ở chung phòng với anh có vấn đề à?" Nhìn giá trị nộ khí của Riddle đã lên tới đỉnh, Saga tốt bụng hỏi rõ, nhưng anh không định thay đổi kế hoạch.
"Đừng có nói nhẹ nhàng như thế, chỉ có hai chúng ta thôi sao sẽ không đủ chứ!" Sáu phòng trống! Là sáu phòng trống không tính nhà bếp và toilet! Càng không tính hầm, vậy mà Saga lại nói không có hai phòng ngủ!
"Em nhìn nè, một phòng ngủ! Anh chọn phòng lớn nhất, yên tâm, giường rất rộng, em sẽ không té đâu, Riddle ~ bình tĩnh, em là người thừa kế của Slytherin, đừng táo bạo vậy, còn có hai thư phòng, đừng nhìn anh thế, em cũng không nghĩ xem số sách cất chứa của em, một cho Muggle, một cho Thế Giới Phù Thủy, phỏng chừng còn không đủ, chỗ chúng ta ở không phải Thế Giới Phù Thủy, phòng nào cũng có thể kéo dài. Còn có một phòng khách kiêm phòng làm việc, em cũng phải cho anh một chỗ nói chuyện bí mật, một phòng tập thể thao."
"Rất tốt, phòng cuối cùng thì sao?" Riddle cầm đũa phép dự phòng, nghĩ xem mình có thể dùng pháp thuật gì.
"Cái này..." Ánh mắt mơ hồ.
"Để em trả lời nhé, phòng cuối cùng là phòng em bé! Xin hỏi anh Saga, Bố Già vĩ đại của mafia, vì sao nhà của hai chúng ta sẽ cần phòng em bé? Hửm ~"
【 Anh rất thích từ chúng ta. 】 "À ~ là thuộc hạ nào làm vậy, Riddle anh nhất định sẽ trừng trị tên đó!"
"Rất tốt, em cũng muốn biết, ai có lá gan lớn như vậy dám vi phạm ý của anh sắp đặt phòng!"
"Phải, anh đã khiến tên đáng giận đó đi gặp Thượng Đế rồi." Saga không hề xấu hổ nói ra lời trước sau mâu thuẫn, Mord đang giúp Boss trốn việc xử lý công việc hắt xì một cái.
"Sa... Saga..." Riddle co quắp, cậu chỉ rời nhà hơn bốn tháng mà thôi, đã có chuyện gì vậy?
"Vậy căn phòng này sẽ là kho chứa đồ, hoặc là phòng trưng bày vũ khí." Saga gật đầu quyết định số phận căn phòng dư thừa, xét thấy vấn đề an toàn vẫn nên tìm cơ hội khiến nó vĩnh viễn biến mất thì hơn.
"Riddle... em ghét ngủ chung với anh à?" Saga dùng vẻ mặt hết sức thất vọng nhìn Riddle. Khiến Riddle không khỏi nghĩ nhiều...
Cậu không phải là người có EQ thấp, nếu là kiếp trước, còn có khả năng sẽ suy đoán, ví dụ như mình không có điểm nào đáng để người ta thích, không nên tự mình đa tình gì ấy. Nhưng hiện tại, đeo túi da của Voldemort cậu biết rõ chỉ xét về bề ngoài cậu đã có tiền vốn rất lớn.
Tập tục cho phép đồng tính yêu nhau của Thế Giới Phù Thủy còn có mớ tiểu thuyết BL trong đầu, khiến cậu không thể không hoài nghi liệu Saga có phải sinh ra tình cảm gì như tình yêu với mình không. Quen nhau hơn hai năm, quan hệ của hai người ngày càng thân mật, Riddle vẫn cho rằng bọn họ là bạn bè không gì giấu nhau, ngoại trừ chuyện sống lại, cậu không giấu Saga gì cả. Thậm chí, Saga làm một Muggle là người duy nhất ở hiện tại ngoại trừ cậu biết cậu là hậu duệ cuối cùng của Slytherin.
Nhưng lần này trở về Saga đích xác là có chút... vượt vạch. Ngay khi Riddle dự định thăm dò một phen. Saga cũng phát hiện sắc mặt quái dị của Riddle.
"Ai... Riddle, em cũng biết tình cảnh hiện tại của anh, người có thể tín nhiệm không nhiều, anh chỉ hy vọng có một người anh có thể hoàn toàn yên tâm làm bạn bên cạnh. Anh cũng không muốn, chờ khi giành được quyền thống trị của Anh rồi, có thể tín nhiệm chỉ có súng, có thể để bên cạnh chỉ có dao." Thành khẩn giải thích với Riddle, nhưng đây chỉ là một trong số những nguyên nhân.
"Được rồi! Saga đáng thương, em chỉ biết đây không phải chuyện người làm mà, yên tâm, nếu như anh quả thật yêu súng của mình, em sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho cả hai. Ha hả." Thì ra là vậy, xem ra cậu có thể yên tâm rồi, nghĩ quá nhiều cũng không tốt, đều bị Thế Giới Phù Thủy ảnh hưởng, phải luôn nhắc nhở mình Saga là Muggle. Nhưng cậu làm bạn cũng có chút không xứng chức, thật không ngờ Saga bất an như vậy.
Riddle áy náy vỗ vai Saga, bày tỏ sự thông cảm của mình với bất an của anh, rộng lượng tỏ vẻ có thể ngủ chung giường, còn làm ra vẻ hên cho anh đấy.
Rất lâu về sau Saga liệt kê chuyện ngày hôm nay thành một trong số những chuyện mình hối hận nhất, chỉ kém việc khắc lên mộ bia cảnh báo hậu nhân.
"Nếu tôi không cẩn thận như thế, mà là nói rõ, em ấy khẳng định sẽ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, lấy quan hệ của chúng tôi lúc đó... Ai..."
"Vậy thì thật là cảm ơn, Muggle."
Nhưng đó là chuyện về sau, hiện tại Saga cần phải nghĩ là mình nên làm cách nào để đối mặt với cảm giác nửa đau nửa thích khi ở chung với nhau.
Ví dụ như "Saga, em tắm xong rồi, tới anh đấy." Thiếu niên quyến rũ mời gọi, mặc áo tắm rộng thùng thình, tay cầm khăn lau tóc, khuôn mặt trắng nõn do hơi nóng tạo thành, cánh tay nõn nà lúc ẩn lúc hiện, còn lộ ra xương quai xanh và non nửa bộ ngực.
Lại ví dụ như, "Cái giường này không tồi, sắp bằng Slytherin rồi." Riddle chỉ cái giường ban đầu Hogwarts tặng cho mình, sau khi làm thân với Hogwarts, cái giường đặc biệt thoải mái, không biết tăng thêm bao nhiêu pháp thuật ấy bị treo đầu dê bán thịt chó để trong phòng ngủ của cậu. Saga nhìn Riddle khó được trẻ con lăn mấy cái trên giường, lộ ra rất nhiều da thịt...
Lại lại ví dụ như... "Riddle, giường lớn như vậy... Em." "A~~" Ngáp một cái, người nào đó buồn ngủ, "Em có thói quen ôm thứ gì đó trong tay, keo kiệt, chúng ta là bạn mà, ôm một cái cũng... không mang thai..." Mệt mỏi cả ngày, tắm nước nóng rồi ngủ, thoải mái nhất...
Đây là tự làm bậy không thể sống đúng không... Saga nhìn thiếu niên an tâm ngủ cạnh mình chiếm lấy cánh tay mình làm gối ôm, hơi thở mềm mại phà vào tay anh, chỗ da thịt kề nhau hầu như khiến Saga thấy như sắp cháy.
Phiền muộn nhìn cơ thể rõ ràng có phản ứng, Thượng Đế ơi, Satan ơi, là sẽ không mang thai, nhưng sẽ có nguy hiểm chết người. Nhìn người trong lòng nằm bên cạnh, dùng lời Riddle anh hiện tại là cây Liễu (Liễu Hạ Huệ), dùng tiêu chuẩn của Thế Giới Phù Thủy anh hiện tại hận không thể Avada mình, dùng tiêu chuẩn của người bình thường, anh là ăn no rửng mỡ, tự mình tìm tội.
Saga đương nhiên không ngủ được, hoặc là nhìn Riddle, hoặc là nghĩ ngợi lung tung, pháp thuật, đấu súng, âm mưu, ngọt ngào. Đầu óc anh như một đài truyền hình đang phát sóng, từ phim Honour and Passion lúc tám giờ, đến Võ Lâm Truyền Kỳ lúc mười giờ, tiết mục nửa đêm không hợp với thiếu nhi, còn có ngược dòng phim xưa lúc hừng đông. Cái gì cũng nghĩ, lại chưa từng nghĩ đến việc kết thúc những ngày chung giường ngọt ngào mà thống khổ này.
【 Giỡn hả, ai sẽ đẩy người trong lòng mình ra chứ. Buồn mực, mất ngủ anh đây cam tâm. 】
...
Riddle hầu như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao sẽ như vậy...
Trước đó không lâu cậu còn khoác lác với Thomas, mafia cũng ăn lễ Giáng Sinh, kết quả đã bị Saga kéo tới đây làm bảo tiêu. Nhìn Saga ngồi ở phía trước cùng mục tiêu hôm nay lúc thì cười lạnh, lúc thì châm chọc. Cậu phải đòi tiền tăng ca...
Một giờ trước...
"Đàm phán? Hôm nay à?"
"Người ta là chính khách có rất ít thời gian, khó được mọi người đều nghỉ, đừng bực không mất bao lâu đâu."
"Nhưng... quán cà phê..."
"Lẽ nào tới quán bar? Không không không, chỗ đó quá ầm ĩ."
"Saga, cũng không cần em làm bảo tiêu mà."
"Riddle lần này là làm ăn đứng đắn, vì thành ý anh không thể mang theo súng." Cho nên mang một phù thuỷ là đối sách an toàn nhất.
Ai... Hiện tại Riddle rất muốn hỏi một câu, vì sao cậu phải giả thành St. Claus! Riddle phiền muộn ngồi trong góc kéo bộ đồ đỏ au trên người, cộng lại cả hai đời cậu chưa từng đỏ như thế.
Còn có bộ râu này, nếu để Slytherin... không, để bất kỳ phù thuỷ nào ở Hogwarts biết Voldemort cậu dĩ nhiên COS Dumbledore ở lễ Giáng Sinh, trời ạ, cậu không cần sống nữa. (Tuy rằng hiện tại cậu chưa đổi tên thành Voldemort, tuy rằng râu của Dumbledore chưa trắng như thế.)
"Riddle, một đứa bé như em ngồi một mình ở quán cà phê rất kỳ quái, ăn diện như vậy còn có thể nói là làm việc ngoài giờ." Đây là lý do của Saga.
"Ai..." Riddle nhìn cây kẹo gậy trong tay, đũa phép second-hand của cậu bị giấu bên trong, Auror của Thế Giới Phù Thủy nên thêm món trang bị này vào tài liệu giảng dạy.
"Một ly cà phê đen, cảm ơn." Chất giọng dễ nghe mà thành thục đến bất ngờ, Riddle mơ hồ nghĩ, giọng của Saga cũng dễ nghe nhưng anh và cậu đều còn ở cái tuổi thanh niên, không có mị lực tang thương này. Quay đầu nhìn, ừ, đích xác là một soái ca trung niên. Ể?
Riddle vốn chỉ là tùy tiện quay lại, lại bất ngờ phát hiện soái ca trung niên có chất giọng dễ nghe ấy dĩ nhiên mặc một bộ trường bào phù thuỷ (có Confundus Charm), cô phục vụ trẻ xấu hổ nhìn nhiều ông ta rồi gật đầu đi lấy cà phê, Riddle nhớ cô ta là nhân viên phục vụ cách đó không lâu nói chuyện nhiều nhất với Saga, ha hả, Saga bị lép vế rồi, về nhà chế giễu anh ta.
Nhân viên phục vụ có yêu thích với ông chú hiển nhiên muốn nói vài câu với lão soái ca trung niên, chỉ tiếc là tay áo của soái ca trung niên giật một cái, cô ta đã vội vã lộn trở về.
Xem ra là phù thuỷ chính tông, không phải người yêu thích trang phục kỳ lạ gì. Riddle đột nhiên thấy rất hứng thú với vị phù thuỷ này.
Cũng bởi tướng mạo ông ta, tóc vàng mắt xanh. Màu tóc vàng thuần túy như vậy rất hiếm thấy. Giống như vẽ ra vậy, thuần túy, về phần khí chất quý tộc trên người ông ta, không nhìn, quý tộc thấy nhiều rồi cũng chết lặng. Như là nhìn quen vương tử rồi, gặp quốc vương cũng chỉ thoáng kinh ngạc mà thôi.
Phù thuỷ, phù thuỷ ngồi ở quán cà phê Muggle, phù thuỷ tóc vàng mắt xanh ngồi ở quán cà phê Muggle. Xin hãy tha thứ cho Riddle chán đến mức nghĩ bậy bạ đi, dù sao suy nghĩ trong đầu cậu quả thật rất mê người.
【 Dumbledore đá Grindelwald, tìm một tình nhân tóc vàng mắt xanh cũng yêu thích Muggle làm vật thay thế, lén hẹn hò ở Thế Giới Muggle vào ngày nghỉ Giáng Sinh... 】 Merlin ơi, máy ảnh của cậu đâu?
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...