[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi xảy ra vụ Bản đồ đạo tặc, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã đổ xuống, lễ Giáng sinh đã đến gần. Harry gần như quên mất những chuyện phát sinh lần trước, chỉ là đôi khi nhớ tới tấm Bản đồ đạo tặc, đương nhiên cậu cũng không quên xin lỗi đôi song sinh, Bản đồ đạo tặc đã vào tay thầy Hiệu trưởng.

“Harry, bồ có thấy tất của mình đâu không? Cái đôi màu đỏ ấy?” Harry cào cào mái tóc bởi vì mới rời giường mà càng thêm rối bù, thấy Ron nhón chân tìm tất của mình ở mỗi cái giường, đương nhiên rước lấy một trận than phiền.

“Mình nghĩ chúng hẳn ở bên cạnh cái ***g của Scabbers ấy.” Harry dè dặt nhìn Ron, phải biết rằng cậu đã lén đem vật cưng yêu thích của bạn tốt cho thầy Hiệu trưởng, một ngày sau buổi nói chuyện đó. Mà hiện tại, ở trong ***g chính là con vật thay thế do cụ Dumbledore đưa cho. Nhưng hiển nhiên, tính cẩu thả của Ron đã làm cậu lo lắng vô ích hồi lâu, cậu ta thậm chí không thấy được sự khác nhau của con vật cưng nhà mình với con chuột thay thế này.

“Ah, được rồi, nhưng sao lại ở đó nhỉ?” Harry kéo Ron vẫn đang càu nhàu ra phòng ngủ, phải biết rằng tính kiên nhẫn của Hermione cũng không quá tốt.

Hermione dường như đã thức dậy từ sớm, ngồi trên ghế sa lon đọc sách, thấy hai người bọn Harry thì vội nhảy xuống, tức giận liếc xéo: “Các quý ông, tôi nghĩ đôi khi hai người cũng nên phát huy phong độ thân sĩ đi chứ, để phụ nữ chờ cũng không phải là sự tích quang vinh gì đâu.” Từ lúc Hermione bày ra bộ dáng thuyết giáo thì Ron liền ngáp một cái rồi dùng khuỷu tay huých vào ngực Harry.

Harry xoa dịu nữ phù thủy: “Được rồi, Hermione, mình nghĩ chúng mình sẽ cố gắng thử xem...” “Không phải cố gắng, mà là nhất định.” Được rồi, Harry bất đắc dĩ kéo Ron đang chuẩn bị xù lông, đuổi theo nữ phù thủy khí thế hùng hổ, đương nhiên rước lấy tràng cười chế giễu của mọi người trong phòng sinh hoạt chung.

Harry tùy tiện nhét lát bánh mì vào miệng, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm thân ảnh trên dãy bàn giáo viên, người đàn ông vẫn một thân màu đen như mọi khi, cho dù là dưới ánh nắng tươi sáng của buổi sớm cũng vẫn khiến người ta cảm thấy như đang chìm trong màn đêm yên tĩnh, người đàn ông ấy dường như phát giác được tầm nhìn của cậu, cặp mắt ưng hệt như hắc diệu thạch trên gương mặt tái nhợt gầy yếu kia bắn về phía Harry như một mũi tên. Harry vội quay đầu đi không nhìn trên gương mặt người nọ là biểu tình gì, thế nhưng lòng cậu chợt nảy lên một cái, tư duy trong nháy mắt trống rỗng.


Harry biết mình gần đây có một loại tâm tình phức tạp đối với lão dơi già mà ngày thường cậu rất chán ghét thậm chí là căm hận kia, những trải nghiệm khi Harry còn nhỏ đủ để cậu không phải là người hoàn toàn đơn thuần không biết gì cả, vừa rồi khi chạm phải đôi mắt cô đơn lại trống rỗng kia thì Harry biết mình xong rồi, cậu mười bốn tuổi, có lẽ đã yêu người đàn ông gấp đôi tuổi mình ấy rồi. Phần tâm ý này là từ lúc chứng kiến trí nhớ của hắn mà tích lũy đến hiện tại, ngay tại cái liếc mắt vừa rồi, cậu liền hiểu rõ.

Sắc mặt Harry đầy hoảng sợ, khiến Hermione và Ron ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo. “Harry, bồ không sao chứ?” Hermione ra hiệu bảo Ron đưa ly nước cho Harry. “Người anh em, bồ không phải là bị lão dơi già kia hù doạ chứ?” Ron nhỏ giọng hỏi làm Hermione bất mãn: “Là giáo sư Snape!” Harry lúc này mới bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt không thua gì Snape: “Mình không sao, chỉ là, vừa rồi có hơi đau bụng.”

Harry chột dạ nói dối, nhưng cô bé phù thủy thiện lương cùng thằng bạn thân cẩu thả cũng không nghi ngờ gì, chỉ đề nghị cậu đến bệnh xá để điều trị. Lúc rời khỏi đại sảnh, cậu nhịn không được nhìn về phía vẫn luôn khiến cậu chú ý, nhưng sau cùng cậu chỉ thấy được vạt áo chùng đen kia tung bay. Áp chế cảm xúc mất mát trong lòng, nhưng vẫn khó ngăn được chua xót dâng tràn, lần đầu nếm trải tình yêu, lại vì trong mắt người nọ chưa bao giờ che dấu sự chán ghét cùng hận ý mà không thể tiến bước.

“Malfoy chết tiệt, mình nói mà, Slytherin không có ai tốt cả!” Ron căm giận nói. Malfoy đã cởi bỏ nét trẻ con của hai năm trước, trong mắt Harry, cậu ta càng ngày càng giống người cha lộng lẫy mà cao ngạo của mình. Malfoy trong lớp học thảo dược vừa rồi lại cùng nhóm ba người Harry xảy ra tranh chấp. Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng có khi nào thân thiện với nhau cả, không phải sao? Harry mỉm cười đầy trào phúng, lập tức lại ưu tư: “Slytherin a...”

Trên đầu Ron còn dính một ít bùn đất, Harry nghĩ đến cậu trai khôi ngô lại hàm chứa sự châm chọc cùng hành vi ngây thơ của cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Ron, mình nghĩ đôi khi bồ không cần để ý tới sự khiêu khích của nó, phải biết rằng bất kể điều gì nó cũng đều không rời khỏi cha nó hết.” Nói xong cậu còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

“Ha ha ha, chích xác Harry à, bồ xem bộ dạng ngốc nghếch của nó, mình cam đoan nắm bùn của mình đã ném trúng vào cổ áo của nó.”


Harry và Ron, dưới sự không tán đồng của Hermione, đùa giỡn nhau trên đường hướng đến Đại sảnh đường. Đi được vài bước thì một học trưởng lớp trên Nhà Gryffindor ngăn Harry lại: “Harry Potter! Hiệu trưởng mời trò đến văn phòng thầy ấy, còn có, thầy ấy thích pudding chocolate.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Ron nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Harry, cụ Dumbledore có việc gì nhỉ? Bồ gần đây phạm lỗi gì không?” Thấy Hermione cũng đang lo lắng, Harry cố gắng không trợn mắt: “Mình nghĩ gần đây mình đều ở cùng mấy bồ, có lẽ là chuyện tốt thì sao.”

Trấn an hai người bạn tốt, Harry liền đi đến văn phòng hiệu trưởng, cậu dự cảm sắp có một đại sự gì đấy phát sinh, biểu tình trên mặt cũng dần trở nên khẩn trương.

Nói xong mật khẩu, tiếng tượng đá chầm chậm di chuyển khiến nhịp tim Harry càng thêm tăng tốc. Trong nháy mắt khi vào cửa, cậu liền bắt gặp một mảng hắc sắc, sau đó mới đảo mắt nhìn qua cô nữ sinh Nhà Ravenclaw, cô Clinton kia, cụ Dumbledore, Giáo sư Lupin cùng hai người đàn ông không quen biết, trong đó có một người áo quần rách rưới nhưng lại dùng ánh mắt tha thiết đến nỗi cậu không thể bỏ qua mà nhìn chằm chằm vào cậu. Cụ Dumbledore đi tới, hiền lành nhìn Harry: “Harry, đến đây con trai, ta nghĩ hôm nay thật sự là một ngày đầy vui sướng, không phải sao?” Harry thề rằng cậu nghe được tiếng hừ lạnh từ Snape.

Harry lo lắng nhìn mọi người, cuối cùng vẫn hỏi cụ Dumbledore: “Hiệu trưởng, có chuyện gì vui vẻ vậy ạ, có liên quan đến con sao?” Cụ Dumbledore kéo tay Harry đi đến trước mặt người đàn ông áo quần rách rưới kia, và người ấy dường như vui sướng đến không thể kiềm chế mà dùng ánh mắt tiều tuỵ miêu tả khuôn mặt của Harry. “Harry, đây là Sirius Black, là bạn tốt của cha con, cũng chính là ——” Nụ cười của cụ Dumbledore so với bình thường càng thêm tươi tắn, cụ nhìn Harry vẫn đang chìm trong sự khó hiểu: “Cũng là cha đỡ đầu của con.”

Harry bị tin tức này làm cho sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cái người xưng là cha đỡ đầu ở trước mặt kia ôm chặt lấy: “Harry, Harry, ta cuối cùng cũng nhìn thấy con rồi.” Nói xong nâng mặt Harry lên tỉ mỉ ngắm nhìn: “Ôi, đúng rồi, con giống hệt như James, ồ không, con đẹp hơn cha con nhiều, đôi mắt giống hệt Lily khiến con càng thêm rạng ngời.”


Kỳ lạ là Harry không hề cảm thấy xa lạ đối với cái ôm ấp của người đàn ông nọ, kinh ngạc qua đi, trong lòng Harry dâng lên một nỗi vui mừng cùng bất an, cậu cẩn thận nhìn vào đôi mắt xám đen ấm áp kia: “Thưa ông, ý con là, ông thật sự là cha đỡ đầu của con? Người thân của con sao?” “Đương nhiên Harry, khi con còn nhỏ ta đã ôm con biết bao nhiêu lần.” Có được đáp án khẳng định, đôi mắt Harry lập tức hoen mờ hơi nước, như một con thú nhỏ chui vào lòng Sirius: “Ô, con cuối cùng cũng có người thân rồi, cha đỡ đầu!”

Một tiếng ‘Cha đỡ đầu’ bao hàm ủy khuất cùng vui sướng khiến Sirius cảm động vô cùng, hai cha con cứ thế mà tạm bỏ quên tất cả mọi người có mặt trong phòng, thẳng đến khi — “Aha, thật là tình cha con khiến người ta cảm động, Gryffindor thật có tình nghĩa làm người khác cảm động ha.” Snape dùng thanh âm so với ngày thường còn trầm thấp hơn để mà trào phúng, điều này khiến thân thể Harry cứng đờ, ha, đúng thế, cậu sao lại quên mất ân oán giữa Snape với nhóm bốn người ba cậu. Không ngoài dự liệu, Sirius lập tức hệt như mèo bị đạp trúng đuôi xông đến trước mặt Snape, Lupin tức thì kéo chú lại. “Snivellus chết tiệt, mi nói cái gì, tên Slytherin như mi mới không biết được cái gì gọi là tình cảm, bởi vì bọn mi là lũ độc xà âm hiểm giả dối!”

Harry thấy thế tức khắc muốn ngăn chú lại, nhưng có một người so với cậu còn nhanh hơn. Amy · Clinton nghiêng mình che trước người Snape, sắc mặt âm u nhìn chú Sirius: “Ngài Black, xin ngài chú ý lời ăn tiếng nói, phải biết rằng nhờ có giáo sư Snape và tôi mà hiện tại ngài mới có thể đứng ở đây, hơn nữa, ngài _xuất thân từ gia đình Slytherin_ mới là ngoại tộc đi?”

Hai mắt Sirius như muốn nứt ra, lời nói của Clinton hệt như châm dầu vào lửa khiến chú gào lên không ngừng. Cụ Dumbledore kịp thời tách hai bên ra, “Sirius, Severus, không nên kích động, Harry và quý cô Clinton đây sẽ sợ hãi mất.” Gương mặt Harry trắng bệch nhìn cô nàng Clinton đang rúc sau lưng Snape, tư thế kia khiến trái tim Harry nhói đau, cậu giữ chặt Sirius: “Sirius, con muốn biết chuyện gì đã xảy ra, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không ạ?”

Cụ Dumbledore tiếp lời Harry: “Đúng thế, sự việc đã được giải quyết, chúng ta hẳn nên kể cho Harry hết thảy, ah, Severus thầy muốn đi đâu?”

Snape đen mặt xoay người, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghĩ tôi cùng ngài Black đây và thằng oắt Potter cũng là Gryffindor kia không có gì để nói cả.” Ngay khi nói ra chữ cuối cùng, hắn liền vung áo chùng rời khỏi phòng hiệu trưởng, mà Clinton thì do dự nhìn mọi người rồi cũng xin phép đi theo. Cả văn phòng cứ thế im lặng trong nháy mắt.

“Xuy! Vẫn là một con dơi âm u đầy dầu.” Giọng nói giễu cợt của Sirius phá vỡ sự im lặng trong phòng. “Ôi Sirius, anh không thể nói như vậy, Severus đã vì chuyện của anh mà ra sức rất nhiều.” Cụ Dumbledore không để ý tới vẻ mặt vặn vẹo của Sirius, cụ đưa cho Harry chút kẹo trong mâm, cười hiền hậu: “Harry, con đừng để ý, phải biết rằng Sirius và Severus thời còn đi học không phải là bạn bè gì của nhau, ừm, ý ta là Gryffindor cùng Slytherin vẫn luôn như thế đấy.” Harry thoáng mỉm cười: “Con nghĩ con hiểu mà, như con và Malfoy vậy, chẳng biết tại sao lại cứ chán ghét lẫn nhau.”


Lúc sau, bầu không khí bởi vì không có Snape can dự mà có vẻ thoải mái đi nhiều, Harry trong lời trần thuật của Sirius xen lẫn giải thích của Lupin mà hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nguyên lai là Sirius bị vu oan trở thành Tử Thần Thực Tử phản bội cha mẹ, mà thủ phạm thật sự thì trong khi đánh nhau với Sirius đã trốn tới nhà Ron làm sủng vật, và Peter · Pettigrew mới đây đã bị kết án tù chung thân.

“Như vậy chú Sirius, có phải sau này con có thể sống cùng chú hay không?” Harry giương đôi mắt đỏ bừng vì mới khóc xong lên. Sirius ôm Harry vào lòng: “Đương nhiên Harry ạ, con là con đỡ đầu của ta, là người thân duy nhất của ta.” Harry với trái tim thành kính, ôm lấy người đàn ông khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp này. Cụ Dumbledore và giáo sư Lupin đều nở nụ cười vui mừng.

Harry quay về phòng nghỉ trong ánh mắt không nỡ của Sirius, Sirius cứ mãi cam đoan sẽ cùng cậu qua lễ Giáng Sinh năm nay. Harry cười ngây ngô đến toét cả miệng, khiến Hermione và Ron sớm đã chờ ở đó tò mò hỏi han. Harry hưng phấn ôm chầm hai người: “Hermione, Ron, mình có cha đỡ đầu, mình có người than rồi!”

Harry kể lại nội dung đại khái cho hai người nghe, làm họ thổn thức không thôi. Buổi tối, mọi người trong phòng đã sớm đi vào giấc mộng, nhưng Harry với cảm xúc dao động quá lớn nên nằm mãi trên giường không sao ngủ được, nghĩ tới cha đỡ đầu của mình, nghĩ tới mình không còn là một cô nhi không ai cần, Harry liền đặc biệt vui sướng, trong lòng cũng chua xót một phen, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Mà hôm nay, chuyện xảy ra giữa Snape và Sirius làm Harry hiểu rõ sự việc càng thêm không thể cứu vãn, Harry xác định trong mắt Snape khi ấy ngoại trừ phẫn nộ còn mơ hồ để lộ đau thương, là vì mẹ mình sao? Sự việc hôm nay lại lần nữa nhắc nhở thầy, người con gái thầy yêu đã bị hại chết, như vậy, thầy Snape à, áy náy trong mắt thầy lại là vì sao đây?

Harry cảm thấy càng muốn hiểu người đàn ông kia lại càng bị lún sâu. “Hey, Harry ơi, mày là một Gryffindor, mày phải dũng cảm lên chứ, phải chủ động hơn nữa chứ.” Nghĩ đến sau này, Harry tự biết không đủ sức mạnh, nhưng vừa nhắm mắt lại thì thấy đôi mắt đen huyền hàm chứa hết thảy vẻ đẹp của thế gian cùng với nếp nhăn hằn sâu giữa hai hàng lông mày của người nọ, thật muốn xoa đi cái dấu vết đó.



Trong văn phòng viện trưởng Slytherin, một người đàn ông toàn thân đen tuyền đang vuốt ve nửa tấm ảnh chụp trong tay, giọng nói vì bị chất cồn tổn hại mà trở nên khàn khàn: “Lily... lily” Còn cánh tay buông rũ xuống kia thì siết lại thật chặt, hai mắt dường như bịt kín một tầng hơi nước. Nỗi cô đơn cùng bi thương toát ra từ xung quanh người đàn ông ấy khiến cho cả ánh trăng cũng đều lu mờ ảm đạm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui