Đấy là cái gì? Harry nghi ngờ nhìn Peter đem một đống quỷ dị gì đó bỏ vào trong vạc “... Xương của cha... Ha, còn có máu của kẻ thù.”
Trơ mắt nhìn Peter tới gần, khi cặp mắt nhỏ xíu kia liếc nhìn cậu khiến cậu chán ghét không thôi.
“Mày phải biết hoàn cảnh của mày, Cậu bé Vàng vĩ đại ạ!” Nói xong, gã lấy ra một con dao cứa lên cánh tay Harry.
Cảm giác đau đớn trên tay không rõ rệt như nỗi bất an trong lòng, khi số máu ấy cho vào vạc, chỉ thấy một trận sương khói bốc lên hình thành một màng khói dày đặc! Màng khói chậm rãi hóa thành một thân hình dài sọc, nhưng gương mặt của gã thì hệt như mặt rắn.
Thần kinh Harry căng chặt, cậu nhìn chăm chăm vào động tác của gã ta, gã nhận đũa phép từ trong tay Peter đang quỳ mọp trên mặt đất, Voldemort đi chân trần chậm rãi hướng tới Harry, vẻ mặt kia cứ như đang chờ mong một bữa ăn ngon lành.
Voldemort cách cậu vài bước thì dừng lại, đũa phép đặt lên cánh tay có dấu hiệu hắc ám của Peter, giữa tiếng kêu gào thê thảm của Peter, một dấu hiệu vô cùng xấu xí xuất hiện giữa không trung, mà theo đó là mười mấy thân ảnh đen đuốc mang mặt nạ vây quanh. Khi Voldemort xử phạt những gã tôi tớ có lập trường dao động, Harry chợt thấy một nét bạch kim thoáng hiện.
“Aha! Ai đây?” Hai má Harry bị bàn tay lạnh như băng của Voldemort bóp chặt, nhìn vào hai mắt điên cuồng của gã đàn ông xấu xí trước mặt, Harry thật sự sợ hãi, đây là sự cường đại của một Chúa tể hắc ám sao?
Sev...
“Là Cậu bé Vàng của chúng ta đây sao? Ha, kẻ thù thân thương nhất của ta, hử?” Voldemort điên dại kéo Harry đến tượng đá: “Bọn mi đừng nhúc nhích, ta muốn cùng nó quyết đấu, đến đây đi Harry Potter! Để ta nhìn xem cái thứ gọi là ‘tình yêu’ đi!”
Trong nháy mắt, Harry chỉ đũa phép về phía Voldemort.
“Avada Kedavra!”
Ngay khi gã hành động, Harry cũng phóng ra thần chú phòng ngự, hai người không ai nhường ai. Vào lúc này thì đột biến xuất hiện. Thành viên của Hội Phượng Hoàng đã sớm mai phục tại trong bụi rậm từ bốn phía đột ngột tập kích khiến đám Tử Thần Thực Tử trở tay không kịp, một bùa nguyền rủa đoạt mạng phóng về phía Voldemort, thế nhưng nó bị cản lại.
Hiện trường trở nên nghiêng về một phía, Tử Thần Thực Tử bị đánh bại, Voldemort bị vây ở giữa, Harry đã sớm canh đúng thời cơ chạy tới địa phương an toàn. Dumbledore xuất hiện từ trong đám người, vẻ mặt nghiêm túc: “Tom, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Voldemort bởi vì Tử Thần Thực Tử thất bại mà càng thêm điên cuồng: “Ha ha ha! Ông là sớm dự đoán được ta sẽ xuất hiện tại đây? Ha, có phải nhờ thứ gọi là tiên tri kia hay không?”
Vào khi Amy Clinton xuất hiện thì mọi người khựng lại một cái, cô gái bị gã Peter đang lẩn trốn lôi ra, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ cùng nước mắt.
“Thật là một đứa con gái lớn gan, tuy không biết ả làm sao biết được kế hoạch của chúng ta...” Trong khi gã Peter đang đắc ý, Amy giãy khỏi tay gã, nả một phát súng về phía Voldemort đang nói chuyện.
Tiếng súng khiến mọi người hành động, thuận thế xuất kích, vẻ âm tàn xuất hiện trên gương mặt, Voldemort phóng hai đạo Avadar về phía Harry và Amy, thế nhưng đạo thứ ba là từ đâu đến?! Snape xuyên qua đám người, hắn nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Không! Sev ——”
Snape ngăn cản một cái Avadar, thế nhưng người kia vẫn không kịp tránh đi, trong nháy mắt hắn ôm lấy Harry che chở trước ngực, lục quang loé lên, Snape đã nhận lấy câu thần chú tránh không kịp kia!
“Không!!”
“Giáo sư!”
Harry ngơ ngác nhìn thấy nỗi niềm yêu thương còn có không nỡ chia lìa, thứ cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong mắt người đàn ông nam kia, Sev, Sev của cậu!
“Không, Sev!! Giáo sư Dumbledore! McGonagall! Ai cũng được, mau cứu Sev!” Sau tiếng súng kia thì Voldemort đã bị một kẻ thừa cơ hội giết chết, chiến trường nhất thời chỉ còn tiếng kêu gào tuyệt vọng của Harry.
Harry, dưới sự trợ giúp của người khác, đưa thân thể Snape đến bệnh xá, Sev sẽ không có chuyện gì! Anh đã đáp ứng cậu sẽ cho cậu một gia đình, còn có con của bọn họ nữa.
Còn Amy Clinton thì ngơ ngác nhìn đám người, vào lúc người khác không chú ý cô ta đã phóng cho Harry một cái Avadar, thế nhưng giáo sư, giáo sư sao lại chết? Đều là do Harry Potter! Trong mắt cô đầy oán hận điên cuồng, đúng, đúng, còn có phương pháp kia mà.
Harry cảm thấy thế giới sụp đổ, trước vẻ mặt đau lòng tiếc nuối của bà Pomfrey, cậu đã biết, Sev của cậu, cứ như thế mà đi mất rồi? Vì bảo vệ cậu, vì... Harry ôm lấy thân thể lạnh lẽo của người kia mà ngồi ngây ngốc.
“Sev, sao anh lại lạnh như vậy? Em sẽ mãi ôm anh như thế này, có được không anh? Anh cũng muốn nhìn cục cưng sinh ra cơ mà?”
Trong bệnh xá, không một ai không bi thương, thế nhưng tình hình chiến đấu khi đó rất quyết liệt, không ai biết kẻ đã phóng ra Avadar kia là ai, nếu mà... Cụ Dumbledore thử khuyên bảo Harry sự thật là Snape đã mất rồi, nhưng cậu bé vẫn cố chấp ôm lấy anh, ánh mắt tuyệt vọng cùng rồ dại của cậu khiến ông cụ không thể cũng không đành lòng chia rẽ bọn họ.
Cùng ngày, Dumbledore tuyên bố trên Nhật báo Tiên Tri rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã chân chính tử vong. Toàn thể Anh quốc vì thế mà vui mừng. Nhà Malfoy thì bởi vì sau này đã trợ giúp cho chiến dịch mà khôi phục quang vinh. Mây mù bao quanh Hogwarts bởi vì cái chết của Cedric và Snape cũng tiêu tán đi. Nơi nơi đều là tiếng nói cười vui vẻ.
Sev, Sev... My love...
“Harry, trò đã quyết định sao?” Dumbledore đau lòng nhìn đứa nhỏ trầm lặng tuyệt vọng trước mắt.
“Vâng, giáo sư, con, Harry Potter, gả cho Severus Snape, trở thành bầu bạn vĩnh viễn.”
“Nhưng Severus đã...”
“Không! Anh ấy không chết! Con biết.” Không ai tin lời Harry nói, nhưng sự kiên định nơi cậu cuối cùng khiến ông cụ thở dài.
” Được, Harry, ta sẽ làm nhân chứng, còn nữa, thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi? Harry đặt tay lên bụng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi ai.
“Không, đây là quyết định của Sev, tuy con và anh ấy đều phải trả cái giá quá đắt.”
Tại số 12 Quảng trường Grimmauld. Không nhộn nhịp như với bao nơi khác, mọi người trong nhà đều thấy đau thương dù cho vẫn gượng ép tươi cười cũng không sao che đậy được. Chú Sirius đã không còn sôi nổi như xưa, gia đình Ron và mấy vị giáo sư được mời đến làm khách quý cũng vẻ mặt trang nghiêm.
Harry cẩn thận đặt thân thể Snape lên ghế, Snape mặc một thân lễ phục màu đen, Harry là màu trắng. Harry cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng đã tuyệt vọng đến không nói nên lời, bởi vì đôi mắt xanh lục kia ảm đạm đến mức gần như hoá thành màu đen. Dumbledore cười cười, “Harry Potter, con có nguyện ý gả cho Severus Snape làm vợ, không hối hận mà trở thành bạn đời của thầy ấy chứ?”
Harry thâm tình nhìn vẻ mặt bình thản của người đàn ông ấy, “Vâng, con nguyện ý, con nguyện ý trở thành vợ của anh ấy.” Nhắm hai mắt lại, trong đầu Harry nhớ đến đủ chuyện khi ở bên Snape, thật lòng, con nguyện ý, nguyện ý vì anh mà lưu đày nơi địa Ngục.
“Merlin!”
Trên người Harry chợt lóe ánh sáng, một sợi sáng trắng từ con tim cậu kéo dài ra, nhưng không biết kéo đến nơi nào.
“Điều này sao có thể? Snape chẳng lẽ không chết?” Thân thể Harry chấn động, mừng rỡ nhìn về phía cụ Dumbledore cũng đang rất kinh ngạc.
“Nói như vậy, hai người kết thành bầu bạn, khế ước kết nối linh hồn hai bên, giống như sợi sáng trắng vừa rồi nhìn thấy vậy, nhưng Severus đã tử vong, nếu phải giải thích rõ, chỉ có thể nói linh hồn của thầy ấy đang ở một nơi mà chúng ta không biết.”
Như vậy sao? Đủ rồi, biết như thế là đủ lắm rồi. Sev, lần này hãy để em đi tìm anh, bảo vệ anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...