Halloween qua đi, thái độ của các Slytherin đối với Harry rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tuy không đến mức thân mật nhưng ít ra có cải thiện, ít nhất có nói chuyện với Harry ở lớp học hoặc sau giờ học.
Ngày mười một là ngày bắt đầu mùa giải Quidditc, rất nhiều nam sinh yêu thích Quidditch cực kỳ mong chờ giải đấu, ngay cả Malfoy luôn luôn tao nhã thì thời điểm nói về Quidditch vẫn rất hào hứng.
Harry cũng rất thích Quidditch, nếu không phải điều kiện không cho phép, hắn chắc chắn sẽ làm cầu thủ Quidditch, chỉ là khi diễn ra cúp Quidditch thế giới, hắn làm Bộ trưởng mới có cơ hội được nhiều người bảo vệ mà đi xem.
"Sang năm tớ nhất định phải tham gia vào đội Quiddtch, tớ muốn đích thân tham gia thi đấu đánh Gryffindor thua tơi tả." Abraxas ngồi bên cạnh Harry nói.
"Vậy hả, cậu thích vị trí nào?" Harry lớn tiếng hỏi, xung quanh chỗ ngồi của thủ tịch toàn người là người, mọi người đều đang cổ vũ cho đội Quiddtch mà mình yêu thích, nếu hắn không nói lớn tiếng chắc Abraxas sẽ không nghe được.
Kiếp trước hắn là Tầm Thủ của Gryffindor, còn Draco lại là Tầm Thủ của Slytherin, bọn họ vẫn luôn là đối thủ, lúc ấy bọn họ vì còn ấu trĩ mà tranh nhau không ai nhường ai, hắn cùng Ron lúc ấy cho rằng Draco là nhờ Galleon của cha cậu ta mới vào được vị trí Tầm Thủ của đội Quidditch nhà Slytherin, dù sao cha cậu ta đã tặng bảy cây Nimbus 2001 cho đội đấy thôi.
Sau này khi hắn bắt đầu chơi thân với Draco, hắn thường xuyên thi đấu cùng cậu ta, nhưng Draco luôn luôn thua nhiều hơn thắng.
Thời gian trôi qua, bạn bè của hắn dần dần già nua, số lần bọn họ cùng chơi Quidditch càng ngày càng ít, nhưng mỗi lần họ chơi đều tận hứng.
Về sau đôi khi nhóc Lucius sẽ chơi với hắn, nhưng đứa trẻ đó cho rằng hắn đã lớn tuổi, sẽ thường xuyên nhường hắn, điều này làm hắn mỗi lần chơi đều không tận hứng.
"Tớ thích vị trí Tầm thủ, nhưng Truy thủ cũng không tồi." Abraxas nói, cậu thích nhất trái Snitch, với lại nếu muốn quyết định thắng thua thì phải bắt được trái Snitch, chỉ cần bắt được trái Snitch thì trận đấu mới kết thúc, không phải như vậy rất phù hợp với tính cách của cậu sao.
" Cậu thì sao? Tớ nhớ cậu bay không tệ." Abraxas nghĩ ngợi rồi nói.
"Tớ á, tớ cũng khá thích vị trí Tầm thủ, tuy nhiên khả năng của tớ không cho phép." Trước kia hắn ở vị trí này nên cực kỳ quen thuộc với nó, không chỉ thế, tại vị trí này hắn hoàn toàn có thể nắm bắt tiết tấu của trận đấu, không cần nhức đầu suy nghĩ chiến thuật, chỉ cần tìm trái Snitch ở đâu rồi đi bắt thôi, sau khi bắt được nó thì trận đấu kết thúc.
Tuy vậy hắn nghĩ hắn không có khả năng tham gia vào đội Quidditch nữa, hắn không có tiền mua được một cây chổi tốt, với lại hắn không có hứng thú tranh giành sự chú ý, hắn không có quyết tâm nhất định phải thắng cũng không có hứng thú dùng hết toàn bộ sức lực để duy trì sự kiên nhẫn của mình.
"Ném đẹp lắm." Abraxas lớn tiếng hô một câu, sau đó mới nói: "Nếu có cơ hội thì chúng ta tỷ thí đi, xem ai bay tốt hơn, đừng có chưa thi đấu mà nói không được."
Thi đấu tiếp tục tiến hành, Tầm thủ của Slytherin là một nam sinh năm tư, anh ta vừa cưỡi chổi vừa đánh mắt khắp sân bóng để tìm trái Snitch, sau đó anh ta bắt được một bóng dáng màu vàng liền đuổi theo nó, bỏ xa Tầm thủ của Gryffindor và bắt được trái Snitch, kết thúc trận đấu.
"Trận đấu kết thúc, Slytherin chiến thắng, 190: 130." Cô Hooch vẫn đảm nhiệm chức vụ trọng tài, bà thổi còi, ra hiệu trận đấu kết thúc.
"Tốt quá, đầu mùa giải chúng ta đã thắng, năm nay cúp Quidditch chắc chắn là của chúng ta." Abraxas hưng phấn đứng lên nói, Harry cũng đứng lên nhìn nhóm cầu thủ của Slytherin hưng phấn ôm nhau thành một đoàn.
Quả nhiên, thể thao có thể làm cho người khác hưng phấn, dù Slytherin cực kỳ bình tĩnh cũng sẽ vì thể thao mà hưng phấn không thôi, bọn họ cũng sẽ hạnh phúc vì vinh quang do thể thao mang lại.
Harry mỉm cười đứng một bên, bỗng nhiên hoài niệm người thân và bạn bè của hắn, cùng nhóc Lucius và các tiểu động vật ở Hogwarts.
Harry quay đầu nhìn về lâu đài đồ sộ, hắn thật hoài niệm Hogwarts đã được trùng tu sau khi xảy ra chiến tranh của hắn.
Harry đứng thẳng, hưởng thụ gió nhẹ từ từ thổi qua bên tai, thân thể không tự chủ phát tán ma lực của mình.
Hắn không biết ma lực của hắn lại bị Hogwarts hấp thụ, ma lực của hắn tiến vào Hogwarts, tiến vào hệ thống vận chuyển phép thuật của Hogwarts.
Sau khi thân thể hắn ngừng phát tán ma lực, Harry cảm thấy toàn thân rất sảng khoái, lại không biết mình cùng lâu đài đã xây dựng liên kết ma lực, thẳng đến ngày điều này liên tục xảy ra hắn mới biết.
Ở một thế giới khác, Harry Potter đột nhiên qua đời đối với tất cả mọi người như sét đánh giữa trời quang, mọi người cho rằng Harry Potter có ma lực cường đại sẽ sống rất lâu, không ngờ hắn sẽ đột nhiên rời đi.
Lễ tang của Harry Potter được diễn ra Hogwarts, con đỡ đầu của hắn Teddy Lupin cùng với Lucius Malfoy trở thành người chủ trì tang lễ với tư cách thân nhân, những người thông qua Nhật Báo Tiên Tri biết được Harry Potter đã qua đời liền sôi nổi yêu cầu mình được tiễn vị Cứu thế chủ này đoạn đường cuối cùng.
Vị tân hiệu trưởng chưa nhận chức Frank Longbottom – con trai của Neville Longbottom vội vàng sắp xếp tang lễ cùng an trí khách khứa tham gia tang lễ.
"Teddy, lễ an táng sẽ được cử hành lúc ba giờ chiều, ngài và ngài Malfoy đi nghỉ trước đi!" Frank Longbottom đứng đối diện Teddy Luppin cùng với Lucius Malfoy, nói.
"Tôi không mệt." Teddy hiện tại đã là một ông già một trăm tuổi xua tay nói, quan hệ của cậu với cha đỡ đầu vẫn luôn rất tốt, mặc dù sau khi cậu có gia đình của mình, cậu rất ít khi gặp cha đỡ đầu nhưng bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, tình cảm rất tốt.
Hiện tại cha đỡ đầu đã đi xa, cậu muốn vì cha đỡ đầu làm ít việc.
"Con cũng thế, ngài Longbottom có thể nghỉ ngơi trước một chút, con sẽ giúp ngài trông ngài ấy khi ngài rời đi." Nhóc Lucius nắm xà trượng trong tay nói.
Cậu không ngờ ngài ấy sẽ đột nhiên qua đời như thế, không biết có liên quan với Viên Đá Phục Sinh mà cậu đưa cho tiên sinh không, nếu thật sự có quan hệ với nhau, cậu thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình.
"Bức tranh của ngài ấy đã chuẩn bị chưa." Nhóc Lucius hỏi.
"Đã chuẩn bị tốt, chỉ là bức tranh của hiệu trưởng vẫn không cử động." Frank nói đến điều này thì uể oải, Harry Potter không thể ngờ là một vị phù thuỷ vĩ đại, sức mạnh của hắn đủ để hắn có tư cách lưu lại bức tranh của mình, mà nhân cách cùng mị lực của hắn là giữ gìn cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
"Vì nguyên nhân gì chứ?" Teddy kinh ngạc kêu lên.
"Tôi cũng không biết, có lẽ vì quá bất ngờ." Frank suy đoán.
"Bức tranh của hiệu trưởng không cộng hưởng với hệ thống vận chuyển phép thuật của Hogwarts." Frank tránh sang một bên, mang bức tranh của Harry lên.
Đột nhiên, ba người ở đây đều cảm nhận được một tia ma lực chấn động, bức tranh trước mặt họ xảy ra biến hoá, Harry trong bức tranh biến thành Harry khi hắn hai mươi tuổi, tóc đen mắt xanh, gương mặt trẻ tuổi và đôi mắt u buồn, khi đôi mắt đấy nhìn đến mình có thể cảm thấy nhu hoà mà không cảm thấy đột ngột.
"Mấy đứa, chúc mấy đứa một buổi chiều tốt lành." Harry trong bức tranh cất tiếng chào mọi người.
"Thưa ngài, ngài biết chuyện gì xảy ra sao?" Tiểu Lucius vội vàng hỏi.
"À, Lucius, tôi chỉ biết đêm qua tôi tuần tra xung quanh như bình thường, tôi còn xuống tầng hầm để nhìn hệ thống vận chuyển phép thuật của Hogwarts, sau đó thì về phòng nghỉ ngơi." Harry nói.
" Tôi chỉ biết nhiêu đó, dù sao tôi cũng không phải hắn." (chỗ này có thể hiểu là Harry trong bức tranh này chỉ là một phần ý thức của Harry, chỉ biết đại khái Harry làm gì chứ nếu cặn kẽ và chi tiết hơn thì không biết.)
"Di vật của ông nội mà con cho ngài đâu?" Nhóc Lucius nóng lòng hỏi.
"Con không tìm được nó trong phòng ngài."
"Viên Đá Phục Sinh đêm qua tôi luôn mang theo bên người, kể cả khi vào tầng hầm cũng thế.
Suy cho cùng nó cũng chỉ có thể tạo ra ảo giác cho chúng ta chứ không thực sự có thể hồi sinh người chết cho nên khi về phòng tôi đã vứt lên bàn sau đó đi nghỉ ngơi."
"Nhưng trên bàn ngài không có." Nhóc Lucius nhíu mày nói.
"Nhóc, con không cần ôm tất cả trách nhiệm lên người mình như thế, cái chết của tôi không hề liên quan đến con, tôi tin hắn cũng nghĩ như thế.
Con biết bộ dạng hiện tại của tôi chính là bí mật hắn dùng mọi cách để che dấu, hắn luôn mong muốn được trở về với vòng tay của Merlin, hắn đã luôn muốn được chết đi.
Quan trọng nhất chính là hắn không mong muốn nhìn thấy bộ dạng tự trách này của con" (Hắn ở đây là chỉ Harry đấy) Bức tranh Harry nói làm nhóc Lucius chảy nước mắt, vành mắt phiếm hồng chăm chú nhìn vào bức tranh vẽ bóng dáng trẻ trung của Harry, tất nhiên cậu biết ngài ấy vẫn luôn buồn bực không vui, đặc biệt là sinh nhật ông nội cùng sinh nhật các bạn bè khác của ngài ấy, ngài ấy thường xuyên trầm mặ lúc người khác không chú ý, ánh mắt lặng thinh, người khác chỉ biết mặt nhìn xa trông rộng và cười hiền hoà của ngài chứ không hề biết đến một mặt ưu buồn này, nếu không phải cậu cố ý qua sát thì có lẽ đến giờ này cậu cũng không biết điều đó.
"Lucius, con không cần tự trách, cha đỡ đầu không mong muốn nhìn thấy con như vậy." Teddy nghe bức hoạ vạch trần bí mật của Harry cũng sợ ngẩn người, nhưng cậu lại càng mong muốn cha đỡ đầu có thể an tâm ra đi.
"Con biết.
Xin lỗi, tha thứ cho con, con muốn rời đi một lát." Nhóc Lucius xoa mắt mình, nói với bức tranh Harry cung kính nói: "Thưa ngài, con đi một lát rồi về."
Hai người ở lại cùng bức tranh an tĩnh một lát, sau đó bức tranh Harry mới nói: "Teddy, bức tranh của tôi ở nhà cũ của Black có một bức, tôi sẽ thường xuyên trở về xem.
Còn nhóc Frank, văn bản bổ nhiệm con thành hiệu trưởng Hogwart sẽ nhanh chóng được phê duyệt, sau này Hogwarts đều nhờ con hết.
Nếu có gì cần ta hỗ trợ, đừng ngại mở miệng nhé."
"Vâng, cha đỡ đầu." Teddy đáp.
"Vâng, hiệu trưởng.
" Frank khom lưng đáp.
"Nhóc Frank, gọi tôi là Harry là được, tôi đã nói rất nhiều lần, sao con không bao giờ thay đổi xưng hô thế." Bức tranh Harry xua tay nói, sau đó ra khỏi bức tranh.
Ba giờ chiều, lễ tang của Harry Potter chính thức bắt đầu, Teddy và Lucius cùng nhau đọc lời tiễn cuối cùng với vị hiểu trưởng vĩ đại này, sau đó Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Howard đọc cáo phó, hắn đại diện cho cả thế giới phép thuật kể tóm tắt cuộc đời của Harry Potter: "Harry James Potter, sinh ngày 31 tháng 7 năm 1980, mất ngày 3 tháng 4 năm 20xx, hưởng thọ 111 tuổi...!Ngài là một phù thuỷ vĩ đại, khi còn trẻ ngài đã đánh bại Chúa Tể Hắc Ám Voldemort, cho thế giới phép thuật một nền hoà bình vĩnh viễn...!Ngài là hội trưởng của hội phù thuỷ trắng Wizegamot...!Ngài là bộ trưởng xxx của thế giới phép thuật...!Ngài là hiệu trường của học viện ma thuật và phép thuật Hogwarts, nhậm chức lúc...!Ngài là một phù thuỷ vĩ đại, thành tựu của ngài...!Ngài là một người đầy trí tuệ cùng nhân cách tuyệt vời kiêm một giáo sư tài giỏi...!Cuối cùng chân thành cảm ơn mọi người đã nghe tôi nói, tôi xin kết thúc tại đây."
Sau đó quan tài của Harry Potter được đưa vào sâu trong Rừng Cấm, mai táng bên cạnh một hồ nước, mọi người chăm chú nhìn quan tài của Cựu Hiệu Trưởng được hạ xuống, nhìn nó dần dần được đất bao phủ, đến lúc này tất cả mọi người có mặt ở tang lễ đều vạn phần bi thống không thể không tiếp nhận sự thật rằng Harry Potter đã vĩnh viễn ra đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Rừng Cấm, Hogwarts đang phát ra ma lực của mình, chỉ cần là sinh vật có ý thức trong lâu đài đều cảm nhận được nó.
Bọn họ nghĩ rằng lâu đài đang đưa ra lời tiễn biệt cuối cùng với vị hiệu trưởng vĩ đại này nhưng không hề hay biết rằng Harry Potter bọn họ vừa đưa tiễn đã đến một nơi khác, tuy ở nơi đó thân xác Harry Potter không phải là Harry Potter nhưng linh hồn của người đó vẫn là Harry Potter bọn họ vẫn luôn tưởng nhớ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...