Cùng Malfoy giao dịch bây giờ của Harry giống như đưa than vào ngày tuyết, việc này rất có ý nghĩa, tất nhiên hắn tự biết đây chỉ là hai bên đều có nhu cầu.
Harry trở lại ký túc xá, đem sách giáo khoa và vạc thêm vài thứ linh tinh khác trực tiếp ném lên bàn, đồng thời đem đồ vật không nên có trong một phòng ký túc xá của một máu lai nghèo túng như hắn đây không nên có dẹp sạch sẽ, sau đó đối với rắn nhỏ đang ăn vạ trên giường nói.
[ Anne, ngươi ra ngoài chơi được không? Một chút nữa phòng của ta sẽ có người đến ] Harry ôn nhu đề nghị với rắn nhỏ.
[ Không cần, Nini đảm bảo không xuất hiện càng sẽ không lên tiếng.
] Anne quay vòng vòng trên giường nói.
[ Không được, người tới rất cảnh giác, ngươi ở đây chắc chắn hắn sẽ phát hiện.
] Harry cự tuyệt nói, [ Ngươi ra ngoài chơi đi, buổi tối ta mang đồ ăn ngon về cho ngươi.
] [ Được, Harry nhất định phải giữ lời đó ] Sau khi tiễn tốt rắn nhỏ ra khỏi phòng, Harry vừa có ý định ngồi xuống thì cửa phòng đã bị gõ vang.
Hắn đi qua mở cửa, là Abraxas Malfoy.
"Thủ tịch, mời vào." Abraxas nghiêng người để bước vào phòng Harry, nghiêm túc đánh giá ký túc xá của hắn.
Ký túc xá của Riddle là phòng một người, diện tích so với ký túc xá của cậu nhỏ hơn rất nhiều, ở một mình đương nhiên tốt hơn, không cần cùng người khác sử dụng chung một phòng vệ sinh, phải biết rằng phòng vệ sinh là một thứ cực kỳ trọng yếu đối với một Malfoy.
Bất quá, Riddle một mình một phòng điều này cũng chứng minh sự thật là hắn đang bị mọi người cô lập, tất cả phù thuỷ đều giống nhau, ở Hogwarts học tập 7 năm, tự khắc sẽ thân với bạn cùng phòng hơn một chút, hầu như ai cho dù tốt nghiệp thì quan hệ với bạn cùng phòng cũng không thay đổi lớn lắm.
"Cậu có thể trực tiếp gọi tôi là Malfoy.
" Abraxas nói, nhìn ký túc xá trang trí đơn sơ trước mắt mà âm thầm lắc đầu, ở ký túc xá của Slytherin, mỗi gia tộc đều muốn để đứa trẻ của gia tộc mình thoải mái mà chuẩn bị rất nhiều thứ, tỷ như một cái đệm mềm mại hay một ít vật phẩm luyện kim có thể giúp ngủ ngon.
Cậu thực sự không muốn tưởng tượng nếu mình ngủ trong một căn phòng như vậy, cậu chắc chắn sẽ ngủ không yên.
"Nơi này của tôi không có gì chiêu đãi cậu, mong cậu đừng để ý " Harry đem cửa đóng lại, lôi ghế tựa tới cho Abraxas ngồi.
"Đây là phúc linh tề mà chủ nhiệm thưởng cho tôi, cậu có thể xem xét một chút, nếu cậu thấy ổn với nó thì chúng ta giao dịch." Harry đem phúc linh tề cho Abraxas.
Abraxas cầm phúc linh tề cẩn thận quan sát trong chốc lát, sau đó mới móc ra một cái túi nặng trĩu "Đây là 100 Galleons, cậu có thể cầm." Cậu vừa lòng với việc Harry không đánh tráo hay pha loãng phúc linh tề mà trực tiếp đưa nguyên bình mình được thưởng cho cậu.
"Nếu về sau có cơ hội, tôi mong chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác."
"Nếu có cơ hội." Harry đáp, sau đó liền tiễn Abraxas ra đến cửa rồi mới xuống Đại Sảnh Đường dùng cơm.
Cái cuối tuần đầu tiên của Harry ở Hogwarts vào thời không này chính là chui vào thư viện giải quyết hết mớ bài tập các giáo sư giao, cho nên thời gian nhàn rỗi bị hắn tiêu vào việc tiềm kiếm nơi nhận đứa trẻ chưa thành niên như hắn đây vào làm việc.
Hắn hiện tại học tập ở Hogwarts, mỗi kỳ nghỉ hè hắn đều phải trải qua ở cô nhi viện, sinh hoạt ở cô nhi viện thì không cần trả phí, nhưng đến khi hắn đủ 16 tuổi hắn nhất định phải rời khỏi đó, cô nhi viện chỉ nuôi đứa trẻ đến khi nó đủ 16 tuổi, mà 16 tuổi là lúc hắn đang học năm 5, từ năm 5 lên năm 6 thì nghỉ hè hắn không cần phải trở lại cô nhi viện.Thật ra, hắn vẫn chưa nghĩ ra sau khi rời khỏi cô nhi viện thì mình sẽ ở đâu, nhưng mà hắn vẫn nên dành dụm chút tiền để có thể thuê nhà hoặc thậm chí là mua nhà.
Buông quyển sách trên tay xuống, hắn xuyên qua cửa sổ mà nhìn bầu trời bên ngoài, hắn có thể thấy vài người đang cưỡi chổi bên ngoài.
Nhìn hình ảnh đó, hắn cảm thấy như mình vẫn còn đang ở thời không của mình, nhìn những đứa trẻ hoạt bát mà vui vẻ đùa giỡn, mà hắn, một người ngoài cuộc cô độc đứng xem lại khoan dung chăm chú nhìn hết thảy mọi thứ, hắn nghĩ hắn vẫn còn là Cứu Thế Chủ, vẫn còn là Harry Potter.
"Đứa nhỏ, dậy đi, đến giờ ăn tối rồi.
" Bên tai có người đang nói chuyện, Harry mơ mơ màng màng mà phân biệt âm thanh, bỗng nhiên thanh tỉnh ngay lập tức, đem đũa phép tính rút ra nhét lại vào trong tay áo, đứng lên thu dọn sách vở và chèo tạm biệt thủ thư.
Xem ra ngày tháng an nhàn ở đây đã làm hắn thả lỏng cảnh giác, hắn thế nhưng lại ngủ ở thư viện.
Bất quá, thư viện ở thời không này thật sự rất yên tĩnh, cho dù người muốn tìm ngược cũng không dám đùa giỡn trong thư viện, trừ khi người đó muốn sau này không cần bước vào nơi đây nữa.
Tuần thứ hai, Hogwarts bắt đầu cho năm nhất học lớp Bay.
Bất luận là xuất thân Muggle hay sinh ra và lớn lên ở thế giới phép thuật đều rất mong chờ tiết này.
Thế giới phù thuỷ chỉ cho phép các tiểu phù thuỷ sử dụng chổi dành cho con nít, cái loại chổi này chỉ có thể bay được tối đa 1m, đối với mấy đứa nhỏ phi thường chấp nhất với việc được cưỡi chổi và bay lên không trung thì độ cao ấy chẳng thấm vào đâu, cho nên bọn họ đối với lớp Bay rất chờ mong.
Mà những đứa trẻ chưa bao giờ cưỡi chổi chắc chắn sẽ rất khẩn trương, lo lắng mình sẽ ngã từ trên xuống, ngã xuống từ cái chổi mà bình thường họ chỉ dùng để quét rác.
"Xếp thành hai hàng, đứng bên phải cái chổi sau đó hô to 'Lên' Giáo sư lớp bay vẫn là Hooch phu nhân, nàng bây giờ so với thời điểm lần đầu tiên hắn học lớp Bay thì có sức sống hơn rất nhiều, thanh âm nói chuyện cũng rất mạnh mẽ, bất quá tính cách yêu thích bay lượn và Quidditch thì giống nhau như đúc.
Harry đứng bên phải cây chổi, hô một tiếng "Lên", cái chổi liền ngoan ngoãn bay đến trong lòng bàn tay hắn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía những người khác, có rất nhiều người chổi của họ thậm chí không thèm nhúc nhích cục cựa gì, chổi của vài người khác thì điên cuồng quay vòng vòng trên mặt đất, ngay cả cây chổi của vài Slytherin cũng có mấy cây không chút động đậy gì.
Chổi của Hogwarts vẫn rất cũ, thuộc hệ liệt Sao xẹt, tốc độ rất chậm nhưng lại phi thường vững chắc, đối với những đứa trẻ mới học bay thì vô cùng phù hợp.
Nhưng hắn vẫn rất yêu thích cây Tia Chớp của mình.
Đã từng sau khi mất đi nó, hắn đã cố tình mua lại khi thế giới phép thuật hoà bình, cùng Ron hoặc Draco chơi, bởi vì đây là trò thể thao duy nhất mà bọn họ có thể thả lỏng hoàn toàn khi chơi.
Bọn họ đã từng vui vẻ mà đùa giỡn giống như những đứa trẻ hôm qua, thoải mái cưỡi chổi mà bay lên thật cao, bất quá, từ sau khi Draco và Ron lần lượt rời khỏi hắn thì hắn không bao giờ chạm vào thứ hắn đã từng rất yêu thích này nữa.
Phu nhân Hooch đi qua đi lại trong đám nhỏ, sửa lại động tác cho những đứa nhỏ đang làm sai, sau đó thổi còi "Một ——- Hai ——Ba, đạp mạnh chân xuống đất."
Chổi của Harry chậm rì rì bay lên, tuy cách mặt đất chỉ có 3m, nhưng khuôn mặt bị gió thổi qua thật sự rất thoải mái.
.
Ngôn Tình Ngược
Lúc này, Hooch phu nhân đã gọi mọi người đáp xuống, nhưng lại có hai tiểu phù thuỷ té xuống từ trên chổi, đụng vào nhau, nàng đi lại xem xét, một bên kêu bọn nhỏ còn lại đáp xuống.
Sau đó, Hooch phu nhân mang hai tiểu phù thuỷ này vào bệnh thất, Harry và những đứa trẻ còn lại lưu lại chờ phu nhân Hooch trở về.
"Nha, một tiểu rắn độc Slytherin như ngươi tại sao lại phát ngốc ở đấy thế? Không phải là không dám bay đi?" Harry đang định yên tĩnh một chốc lại bị một đứa trẻ Gryffindor cản trở, nam sinh ấy đang cưỡi chổi bay vòng vòng, nhưng động tác của hắn lúc cao lúc thấp, Harry thật sự lo lắng có khi nào đứa trẻ đó sẽ rớt thẳng từ trên chổi xuống không.
Harry không thích so đo với mấy đứa trẻ như vầy, nhưng nam sinh kia quyết tâm không tha cho hắn, cứ thích bay vòng vòng hắn khiêu khích.
Kết quả, Hooch phu nhân trở lại, nàng đối với hành vi của nam sinh đó phi thường tức giận, trừ Gryffindor 10 điểm, mà Harry tất nhiên không bị phạt.
Sau đó, Hooch phu nhân cho bọn hắn tự do bay lượn, miễn đừng bay quá cao là được.
Harry ở độ cao 20m, nhưng bỗng nhiên chổi của hắn bắt đầu chuyển động, cách hắn không xa có người đang cầm đũa phép, hiển nhiên vừa mới ếm cây chổi của hắn mà chưa kịp thu hồi.
Cây chổi càng rung lợi hại, Harry không thể không thử đáp xuống, nhưng cây chổi lại không nghe lệnh của hắn, lao thẳng xuống cho đến khi cách mặt đất 3m, hắn tung người trực tiếp nhảy xuống nền cỏ mềm mại.
"Đứa nhỏ này, sao con dám? Con làm sao dám từ một cây chổi mà nhảy thẳng xuống đất như vậy? " Hooch phu nhân rất tức giận, nhưng bà cũng kiểm tra thân thể Harry, xem hắn có hay không bị thương.
"Giáo sư, cái chổi này vừa nãy nó trở nên mất không chế, không còn cách nào khác con đành phải nhảy xuống." Harry giải thích, thời điểm hắn cây chổi của hắn lao thẳng xuống đất thì nó vẫn đang bị người khác thao túng, tất nhiên người đấy sợ thiên hạ không loạn rồi, cứ nhất định muốn Harry vào bệnh thất mới có thể chịu nổi hay gì ấy.
"Kia, con đổi chổi khác đi.
" Hooch phu nhân nhặt chổi của Harry lên, nói với hắn.
"Vâng, giáo sư." Hắn lại cầm một cái chổi khác, kiểm tra trận pháp ổn định của nó.
Đột nhiên ánh sáng bên người như bị che mất, có người đứng kế bên hắn.
Hắn đứng thẳng nói: "Malfoy"
"Hừ, đây là kết quả của việc giấu thực lực của mình đấy." Abraxas quan sát Harry một vòng, từ thực lực hắn biểu hiện ra bên ngoài mà nói, Abraxas không cảm thấy thực lực của hắn như hắn biểu hiện ra bên ngoài, bất quá cậu rất thắc mắc, tại sao hắn phải giấu đi thực lực chính mình.
Vì thế cậu mới không quan tâm đến lễ nghi Slytherin, tự mình kiếm việc cho mình làm.
Chính cậu cũng không hiểu được tại sao mình lại quan tâm đến Riddle này như vậy, có lẽ cậu thấy được những thứ mình không có trên người hắn cho nên mới sinh ra một tia hứng thú chăng.
Harry không trả lời, hắn không như thế thì có thể thế nào? Hiện giờ vị trí của hắn ở Hogwarts rất xấu hổ, mặc kệ là Slytherin hay những học viện khác cũng vậy, mọi người đều không nhịn được mà trêu chọc hắn, dù sao trước giờ Slytherin vẫn chưa từng có một học sinh nào mang họ của một Muggle không có một miếng phép thuật nào.
Tất nhiên hắn có thể sử dụng vũ lực khiến cho tất cả mọi người câm miệng, nhưng nếu hắn làm thế sẽ khiến cho Dumbledore nghi ngờ, hắn không muốn bị người khác nghĩ hắn sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám đời thứ 2.
Hơn nữa nữa hắn thân là hiệu trưởng của Hogwarts, hắn không có khả năng chủ động động thủ với mấy đứa trẻ này.
Cho nên tình cảnh của hắn bây giờ rất gian nan, hắn cũng chỉ nhường hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi hắn không thể nhường nữa mới thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...