Tom ghét cảm giác này. Cái cảm giác không biết gì cũng không hiểu gì, hoàn toàn bị mù mờ, khiến y cảm thấy rất tồi tệ nhưng rõ ràng Harry đang nóng lòng giải quyết chuyện này, nên tuy rằng tràn đầy nghi vấn thì y cũng phải giúp Harry đưa tin tới tận nơi.
Khi Harry đi rất vội vàng, nếu lúc ấy Ron có ở trong hầm sẽ mắng anh một trận tơi bời, Harry chính là cái số lao lực, vĩnh viễn không thể nào thanh nhàn.
“Chúng ta đã lục soát toàn bộ Hogwarts cũng không thấy trò ấy, có lẽ là bị người nào đó mang ra khỏi Hogwarts rồi.” Trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore cau mày nói, “Thậm chí đối phương có thể mang theo cả giáo sư Antis, hoặc là rất mạnh, hoặc là đã sử dụng thủ đoạn nào đó.” Còn một chuyện cụ không biết, rốt cuộc giáo sư Antis kia là người bên nào. Nhưng không nên nói những lời này ra.
“Xin lỗi, giáo sư,” Bên cửa sổ bỗng nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, “Con cảm thấy con cần đưa tin tức.”
“A, Tom, sao trò lại… đây là Thần Hộ mệnh của Harry?” Dù gặp qua không nhiều nhưng Thần Hộ mệnh có thực thể, nhìn khắp Hogwarts cũng không tìm ra người thứ hai.
“Đúng ạ,” Tom gật gật đầu, “Xin thứ lỗi, chuyện rất khẩn cấp, giáo sư Harry không biết mật khẩu của phòng hiệu trưởng nên chỉ có thể để con tới tuyền tin, thầy ấy nói thầy ấy biết Bell ở nơi nào, thầy ấy đang chờ mọi người ở đối diện Hẻm Xéo.”
Đối diện Hẻm Xéo, hoặc là nói chỗ âm u của Hẻm Xéo. Thật ra rất nhiều người không muốn gọi tên Knockturn, ở nước Anh, cái từ “Knockturn” nối liền với phù thủy hắc ám, dù trong thời gian này, mọi người vẫn có cái nhìn khoan dung với pháp thuật hắc ám, nhưng không có nghĩa là họ thích phù thủy hắc ám bên trong Knockturn. Kể cả khi không phải mọi phù thủy hắc ám đều làm chuyện ác, nhưng thói quen của họ cũng không khiến tất cả mọi người đều có thể chịu đựng được. Ở Knockturn, không có thực lực thì không thể nào ở bên trong được một ngày, những phù thủy hắc ám hung tàn, có các tập tục xấu có thể sẽ gặm sạch bạn chỉ trong một ngày.
Lần đầu tiên Harry tới Knockturn là vào lúc đi mua sách nghỉ hè năm thứ hai, thông qua lò sưởi nhà Weasley, không cẩn thận truyền tống đến bên này, nếu không phải gặp được Hagrid thì chỉ sợ anh sẽ gặp nguy hiểm…
Mà lúc này, Harry đang khoác áo choàng màu đen, mũ trùm rộng che kín cả khuôn mặt anh, chỉ còn lại cái cằm gầy yếu khiến người ta mơ ước. Lúc này anh không còn là chủ nhiệm Gryffindor ôn hòa sáng sủa bên trong Hogwarts nữa, anh không còn kiềm chế sức mạnh của mình, pháp lực mạnh mẽ vây quanh cơ thể, thoáng hình thành một áp lực khiến các phù thủy hắc ám đi bên cạnh anh biết khó mà lui.
Đó là áp suất thuộc về Harry, khi pháp lực mạnh tới một mức độ nào đó thì áp suất sẽ tự động hình thành, có thể khiến rất nhiều người lui bước. Đây là tượng trưng cho phù thủy mạnh, thậm chí là tượng trưng cho phù thủy hắc ám mạnh, dù phù thủy hắc ám điên cuồng, nhưng cũng hiểu được cách giữ mình.
Không khí trong Knockturn không hề tốt, nơi này không náo nhiệt phức tạp, mùi độc dược bay tán khắp nơi như Hẻm Xéo, nơi này yên lặng đến kinh dị, rõ ràng rất nhiều cửa hàng mặt tiền đều mở cửa, một ít chai đựng độc dược còn không đóng nắp lại, nhưng mùi vị dù khó ngửi hay thơm ngát không hề được tỏa ra bốn phía, mà chỉ như giam giữ trong chai, không thể nào thoát ra.
Ban đêm là thời gian các phù thủy hắc ám thích nhất, so với ban ngày, số người dần đông lên, nếu nói ban này là buổi trình diễn dành riêng cho Hẻm Xéo thì ban đêm chính là sự kiện của Knockturn.
Bên cạnh Harry vô số phù thủy hắc ám đi đi lại lại, nhưng họ đi yên lặng không có tiếng động, ngay cả Harry cách rất gần cũng không nghe được tiếng bước chân. Bọn họ cũng mặc áo choàng màu đen, chỉ lộ ra cái cằm, cúi đầu đi thẳng như Harry, ai cũng không ngăn ai cũng sẽ không động vào ai, trừ khi… muốn khiêu khích.
Harry thấy một người bị năm sáu phù thủy hắc ám kéo tới góc, tay chân đang không ngừng giãy dụa, nhưng không hề gây ra tiếng vang nào, anh hơi hơi dừng chân, do dự một lát. Người vốn đi bên cạnh anh nhìn anh dừng lại, không liếc anh cái nào, vòng qua anh đi rồi.
Cuối cùng Harry không ra tay. Anh tiếp tục đi về phía trước. Chuyện như thế này mỗi ngày đều có thể xuất hiện ba bốn lần ở hẻm Knockturn, người mới tới sẽ không đi một mình vào Knockturn, giống như Draco được Lucius đưa vào nơi này năm đó, mà anh lại được Draco đưa tới nơi này, có thể độc lập đi ở đây, nhất định là đã thăm dò “phong tục” Knockturn, hiểu được nguyên tắc nơi này. Ở đây như khu rừng rậm nguyên thủy nhất, cá lớn nuốt cá bé là cách sinh tồn. Khi không nắm chắc, nếu không có lý do thì các phù thủy hắc ám sẽ không tự tìm rắc rối. Người này chắc chắn đã làm gì đó khiến người ta không nhịn được, nhất định phải ra tay rồi.
Harry nhớ rõ khi anh được Draco dẫn vào Knockturn, vì lòng trắc ẩn đã cứu một đứa trẻ, lại bị tay đứa trẻ kia cào lên vai phải, anh chưa bao giờ biết người không có đũa phép lại có thể dùng cơ thể mình làm vũ khí làm hại người khác như vậy.
Draco ở một bên lạnh lùng nhìn anh, sau khi anh hôn mê bất tỉnh mới ra tay giết đứa trẻ kia rồi đưa anh về, đối mặt với chất vấn của Ron, Draco cười lạnh, “Cho Kẻ Được Chọn của các cậu một bài học, cái gọi là lòng trắc ẩn phải được thu lại khi tới Knockturn, người nông dân và rắn mới là câu chuyện đồng thoại ở Knockturn. Potter, cậu nên học được việc giữ suy nghĩ khác nhau ở hoàn cảnh khác nhau, hôm nay tôi đi theo cậu tới Knockturn, ngày mai nếu là Weasley đi theo cậu, cậu cảm thấy với hành vi của mình hôm nay thì có thể khiến hai người bình an trở về đây sao?”
Ở Knockturn, bạn phải nhớ kỹ một câu chuyện ngụ ngôn, chỉ có người nông dân và rắn. Đi thẳng, chưa đến đích thì đừng ngừng lại, nếu do dự rất có thể sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho chính bạn.
Harry nhớ kỹ lời của Draco, dù Knockturn bên này có lẽ không đen tối và hỗn loạn như bên kia của anh, nhưng đã bị thế chiến ảnh hưởng, đã bị phù thủy hắc ám nước Đức quật khởi ảnh hưởng, Knockturn cũng không yên bình.
Harry đi đến một ngõ nhỏ, nơi này chỉ có thể đi một mình, đứng trước một căn nhà đóng chặt cửa. Anh nghĩ nghĩ, sau đó vươn đũa phép ra, nhẹ nhàng dùng đỉnh chạm vào cái cửa gỗ bẩn thỉu. Rõ ràng là đỉnh đũa phép rất nhỏ, khi chạm vào cửa lại vang lên tiếng đập cửa liên hồi.
Sau khi dừng lại, Harry kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài, bên trong rất yên lặng, như không có người ở đó. Nhưng ước chừng năm phút sau, cửa mở ra. Người đi ra mặc áo choàng màu đen, còn khoa trương hơn cả Harry là hắn che kỹ mình, tay hắn cũng đeo găng tay màu đen, cả người chỉ một màu đen, không lộ ra chút làn da người nào.
“Xin lỗi,” Dưới mũ trùm vang lên một tiếng nói khàn khàn, giống như là giấy ráp mài lên, khiến người nghe cảm thấy màng tai đau đớn, “Mấy ngày nay chúng tôi không định buôn bán.”
“Đương nhiên rồi,” Harry đè thấp giọng, cười hơi lạnh lùng, “Nhưng tôi nghĩ, nếu gặp được trường hợp đặc biệt thì các ông không từ chối giao dịch tới cửa, không phải sao?”
Người nọ cúi đầu, nhìn đũa phép Harry không biết từ lúc nào đã để lên ngực hắn, phát ra tiếng cười không rõ hàm xúc, “Đương nhiên rồi… đôi khi nếu gặp phải trường hợp đặc biệt thì chúng tôi đành phải tiếp nhận…” Hắn né qua, ý bảo Harry tiến vào.
Harry vẫn duy trì tư thế để đũa phép trước ngực đối phương, thong thả di chuyển. Người nọ như nhìn ra bên ngoài – vì toàn thân hắn đều bị che trong áo choàng nên Harry cũng không nhận ra rõ ràng – rồi mới chậm rãi đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng rất mù mờ, có lẽ Lumos ở đỉnh đũa phép còn sáng hơn nó.
“Không biết quý khách có yêu cầu gì.” Người nọ bình tĩnh tự nhiên ngồi trên salon, khe khẽ hỏi.
“Người.” Giọng Harry khàn khàn, nếu Ron hay Tom ở đây thì sẽ ngạc nhiên phát hiện giọng Harry giờ đây khàn khàn gần bằng lúc nói xà ngữ, “Tôi không biết các ông đang làm giao dịch gì, nhưng có vài người các ông không thể chạm vào.”
“Quý khách,” Người nọ cười nhạo, “Durmstrang và Hogwarts cũng không có bất cứ quan hệ nào, anh chõ mũi quá dài rồi đấy.”
“Tôi lại không thấy thế,” Harry cầm lấy cái chén đối phương đưa tới, “Có lẽ chuyện này còn chưa lan tràn ở giới phù thủy, nhưng Knockturn các ông chắc đã biết tin tức lan rộng bên nước Đức, các ông đồng ý giao dịch bên Durmstrang, cũng không lo lắng bị bên nước Đức truy đuổi sao.”
“Thật ư?” Đối phương không để bụng nở nụ cười, “Nếu chúng tôi dám làm vậy thì không cần lo bên nước Đức. Quý khách ngài muốn giao dịch khác thì chúng tôi sẽ hoan nghênh, dù sao không ai sẽ từ chối một món hời, nhưng nếu ngài muốn thảo luận với chúng tôi về vị khách Durmstrang này thì tôi nghĩ chúng tôi không thể trả lời.”
“Hình như các ông không định nói nhiều,” Harry ném chén trà xuống bàn, chất lỏng bên trong sánh ra bởi động tác thô lỗ của Harry, chất lỏng vốn trong vắt trong chén khi đổ vào mặt bàn thì ngay lập tức ăn mòn nó.
Mà Harry và người trước mắt đều không nhìn cái nào.
“Tuy tôi không xen vào chuyện Durmstrang, nhưng dù sao cũng xảy ra ở Hogwarts, tôi không thể để ai tóm được nhược điểm của Hogwarts.” Đũa phép anh phát ra một luồng sáng mạnh, chiếu sáng toàn bộ căn nhà.
Sau khi ánh sáng tan đi, Harry đứng dậy bước vào trong. Áo choàng đen chậm rãi rơi xuống ghế, một con rối gỗ ở phía sau Harry chậm rãi biến thành vụn gỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...