Harry không thích ra ngoài vào ngày nắng nóng, vì thế vào tháng tám phần lớn anh đều ở nhà, giữa tháng Harry bớt thời gian tới bên Dumbledore làm khách, Albus và Grindelwald cũng đã gần như khỏi hoàn toàn, Grindelwald ở nhà Dumbledore không chịu đi, tuy khi Harry tới thăm thì Aberforth không ở nhà nhưng nghe nói ban ngày ông tới quán bar Đầu Heo làm việc, buổi tối mới trở về. Căn nhà hơi lạnh lẽo của Dumbledore gần đây mới có cảm giác ấm áp thế này.
“Harry, cám ơn thầy.” Dumbledore khẽ nói với Harry.
Dù Harry dùng thủ đoạn gì thì Grindelwald cũng chỉ có thể vừa hận vừa bất đắc dĩ, nhưng xét cuối cùng thì vẫn cảm ơn nhiều hơn. Mà trong quá trình này, thật ra Dumbledore không bị Harry chỉnh quá nhiều. Vì thế sau đó đối mặt với Harry, Dumbledore cũng không thấy khó xử gì lắm.
“Không cần đâu.” Harry thoải mái nói.
Dumbledore không hỏi anh vì sao lại biết chuyện của Ariana, cũng không hỏi anh làm sao biết được chuyện giữa ông và Grindelwald, dường như vào rất nhiều năm trước, cũng có một ông cụ, tin tưởng Harry vô điều kiện như vậy, chuyện mà Harry không muốn nói thì cụ sẽ không hỏi.
“Nghe nói hiệu trưởng Dippet đã đi du lịch rồi.” Harry nhớ tới bức thư hiệu trưởng Dippet gửi, hỏi xem anh có đồng ý lời mời của ông và Albus hay không, lá thư này không phải do cú đưa tới, mà là loài chim chỉ có ở nơi khác nên anh mới đoán hiệu trưởng Dippet đang đi du lịch.
“À, đúng vậy, giao việc cho tôi xong thì đi du lịch, ông ấy nói ông ấy đã già rồi, cần phải buông gánh nặng đi vòng quanh thế giới.” Dumbledore hơi bất đắc dĩ nói.
“Ông ấy đã ở Hogwarts rất nhiều năm,” Harry khẽ cười nói, “Quả thật nên đi du lịch nơi khác.”
“À, tôi cho rằng năm sau ông ấy mới đi.” Dumbledore đau khổ nói rằng.
“Đó là thầy không muốn phụ trách Thi đấu Tam pháp thuật năm nay thì có.” Harry hiểu rõ ông.
“Đó cũng chẳng là chuyện tốt gì.” Dumbledore nói, “Năm nay nếu không có bất ngờ gì thì quán quân Hogwarts chắc sẽ là Tom.”
“Đúng vậy,” Harry nói, “Trò ấy mời tôi làm giáo sư chỉ đạo.”
“Thầy đồng ý chưa?”
“Tôi đồng ý trở thành chủ nhiệm Gryffindor.” Harry trả lời không đúng câu hỏi.
Ngoài Tom, không ai biết buổi tối sinh nhật Harry đã xảy ra chuyện gì, trong mắt Harry thì Tom càng ngày càng im lặng mà thôi. Đương nhiên, nếu muốn đi tới cuối cùng của Thi đấu Tam pháp thuật, hơn nữa cậu ấy sắp phải lên năm bảy, chuẩn bị thi tốt nghiệp, áp lực sẽ lớn hơn một chút, Harry không thấy kỳ lạ gì khi mà Tom càng ngày càng ít xuất hiện trước mặt mình cả.
Khi tháng tám gần kết thúc, Tom mời Harry cùng y tới Hẻm Xéo. Toàn bộ nghỉ hè đều ở nhà, Harry suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Chuẩn bị khai giảng luôn là lúc Hẻm Xéo náo nhiệt nhất, bọn nhỏ vừa mới bước vào giới pháp thuật tò mò đánh giá thế giới thần bí này.
Harry và Tom sóng vai đi tới chỗ bọn nhỏ, Tom không thích ầm ĩ như vậy, nhưng năm nay danh sách sách giáo khoa của y tới hơi muộn nên chỉ có thể lựa chọn đi mua vào lúc này.
Harry mang theo danh sách sách giáo khoa của Tom đến tiệm sách, anh còn giúp Tom chọn mấy quyển tham khảo.
“Mấy quyển này?” Tom ngạc nhiên nhìn sách Harry cho y, trong mắt y, mấy quyển sách này hoàn toàn không liên quan tới chương trình học.
“Trò cầm là tốt rồi.” Harry cười nhìn y, “Sau này, trò sẽ cần chúng.”
Những quyển sách đó bình thường Harry toàn đọc để thư giãn, nhiều quyển thiên hướng về pháp thuật trắng, nhưng một số quan điểm nêu trong đó nếu sử dụng chính xác thì sẽ có tác dụng rất lớn trong việc Phòng chống Pháp thuật Hắc ám.
Harry biết Tom có khuynh hướng học tập pháp thuật hắc ám, lấy nó để kéo dài sang bên pháp thuật hắc ám, Tom chỉ cần hiểu là đủ rồi, cũng không cần nghiên cứu sâu thêm.
Sau đó Tom đề nghị đi mua vạc, sau khi vào năm thứ bảy, độc dược cao cấp không còn là độc dược thi thoảng có thể đụng vào, chúng nó sẽ thường xuyên được Slughorn nói tới trong sách giáo khoa, yêu cầu họ nắm giữ rất nhiều độc dược cao cấp, nên Tom cần một cái vạc có chất lượng tốt một chút.
Y còn mua cho mình một ít dược liệu, để tiện nghiên cứu.
Harry còn cùng y đi mua đồ dùng khác, dù là chuẩn bị thành niên nhưng Tom vẫn cao thêm – Harry đã từng lải nhải đợi Tom trưởng thành thì qua hai năm nữa chắc mình phải ngẩng đầu lên nhìn mất – vì thế họ lại đi mua thêm vài cái áo chùng.
Giữa trưa, Harry kéo Tom vào tiệm đồ uống lạnh.
Thật ra Tom thích ăn đồ ăn hơi nóng chứ không phải thứ lạnh băng ngọt ngấy này, nhưng cả ngày không nói chuyện Harry kiên trì đi ăn kem, bất đắc dĩ Tom đành phải đáp ứng.
Nhưng rồi, y thật sự hối hận.
“Harry?” Thấy Harry vẫn luôn nhìn một góc ngoài cửa sổ, Tom nhíu mày kêu một tiếng.
“A?” Lúc này Harry mới lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Tom, “Sao vậy?”
“Phải là tôi hỏi anh mới đúng,” Tom nhìn theo tầm mắt Harry, “Vừa nãy anh đang nhìn gì đó?” Ngơ ngác như vậy.
“Thầy…” Harry ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Thầy chỉ là… cho rằng mình gặp được người quen thôi.”
Đúng là rất giống. Harry lại quay đầu, nhưng người kia đã đi theo người phụ nữ trung niên bên cạnh rời khỏi rồi.
Anh nghĩ, quả thật người đó rất giống với một người trong trí nhớ, nhưng đối phương có vẻ sáng sủa hơn tên đáng ghét một chút, ít nhất cô bé không mang vẻ mặt lo lắng, tuy trên mặt cô bé không có nhiều cảm xúc.
Đây là lần thứ hai Harry nhìn thấy cô bé vào mùa hè này, lần đầu tiên nhìn thấy anh còn nghĩ mình nhìn lầm rồi, nhưng không ngờ, khi chuẩn bị khai giảng lại gặp cô bé lần nữa.
Người này có quan hệ gì với tên Snape kia sao? Harry nghĩ trong đầu.
Tom nhìn dáng vẻ không yên lòng của Harry, nhíu mày thật sâu.
Cũng không lâu lắm, Harry đã biết thân phận đối phương.
“Eileen Prince.” Khi giáo sư phụ trách phân loại gọi tên này, Harry vốn không để ý nói chuyện cùng Ron chợt quay đầu, ngạc nhiên nhìn cô bé đi ra khỏi hàng ngũ.
Cô bé có gương mặt giống với Severus Snape, làm người ta còn cho rằng đó là Snape khi còn nhỏ.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, cô bé không giấu diếm như Snape, tuy cũng mang gương mặt đó nhưng so với Snape mà nói, khí thế quanh cô bé hiền lành hơn. Tuy có vẻ cô bé cũng không dễ hòa đồng nhưng vì Harry nhìn được nơi cô bé đi ra – đó là chỗ hai cậu bé, bên người không có cô bé nào. Không hề nghi ngờ cô bé là một tiểu thư quý tộc hoàn mỹ, mỗi hành động cử chỉ đều hoàn hảo, Mũ Phân Loại phân cô bé tới Slytherin.
Cho đến khi cô bé phân loại xong, Harry thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi mới nhận ra bắt đầu từ khi cô bé đi ra, anh vẫn luôn nín thở, giờ đang quá khó thở rồi.
“Prince…” Ron khẽ đọc dòng họ này, nhìn về phía Harry, chứng thực nói, “Là Prince kia sao?”
“Đúng vậy,” Slughorn bên người Ron nghe được, lớn tiếng nói, “Thế gia độc dược kia, a, đứa nhỏ sinh ra từ gia tộc đó đều là thiên tài độc dược, người gia tộc họ được xưng là công chúa độc dược hoặc hoàng tử độc dược cũng không có gì lạ.”
Ông khen ngợi nhìn Eileen, chỉ với gia tộc cô bé, Slughorn đã cảm thấy tiền đồ của Eileen rất rộng mở, dù gì một đứa nhỏ đi ra từ thế gia độc dược sao có thể kém chứ?
Theo hiểu biết của ông, gia tộc Prince dù là người nào cũng chưa từng thấy thẹn với danh tiếng “thế gia độc dược”, bọn họ có trí tuệ siêu việt hơn mọi người trên lĩnh vực độc dược.
Slughorn còn ở đó đọc lịch sử Prince, Harry bên này thì im lặng thật lâu, gật đầu với Ron.
Prince… hoàng tử…
Hoàng Tử Lai.
Chỉ có ba người Gryffindor mới biết được quá khứ, quá khứ thuộc về Hoàng Tử Lai khiến họ phải ngờ vực.
Cũng chỉ có họ mới biết người gọi là Hoàng Tử Lai, rốt cuộc là ai.
Người trước mắt tương tự với người trong trí nhớ, mà dòng họ của cô bé, dòng họ Prince…
Ron dù ngu thế nào đi nữa cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Khuôn mặt tương tự, dòng họ tương tự, cô bé là mẹ của Snape!
“Harry…” Ron khẽ gọi Harry.
“Mình biết, Ron…” Harry cúi đầu, nhìn đĩa của mình, “Mình cũng biết, Ron à.”
Bữa tiệc khai giảng năm nay lâu hơn quá khứ một ít, lúc mở màn Dumbledore còn tiếc nuối tỏ vẻ hiệu trưởng Dippet đã đi du lịch, uyển chuyển nói hiệu trưởng thay người, rồi sau đó tuyên bố Harry trở thành chủ nhiệm Gryffindor, được các Gryffindor hoan nghênh nhiệt tình, họ rất vui vì Harry có thể làm chủ nhiệm của họ, chỉ là các Slytherin cũng không tỏ vẻ gì với việc giáo sư Slughorn trở về.
Rồi sau đó là tuyên bố về Thi đấu Tam pháp thuật. Đó cũng không phải thế giới của Harry, khi tuyên bố Thi đấu Tam pháp thuật cũng không oanh động như lúc Harry tới trường, dường như đây chỉ là tuyên bố khi nào thì tổ chức một trận Quidditch vậy, Dumbledore chỉ đơn giản nói những điều cần chú ý trong lúc Thi đấu Tam pháp thuật, vì chủ yếu nói cho các học sinh nghe nên mới khiến bữa tiệc khai giảng muộn hơn mọi lần.
Đợi khi bữa tiệc chấm dứt, Harry kéo Ron về phòng ngủ của mình – tuy trở thành chủ nhiệm Gryffindor nhưng anh cũng không yêu cầu đổi văn phòng, còn lý do thì chỉ có Harry và Ron biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...