Tom chật vật trải qua một buổi tối.
Khi y trở lại phòng đã là hơn hai giờ sáng, không xa nữa là tới hừng đông, nhưng chỉ vài tiếng thời gian lại khiến y khó chịu hơn cả nỗi đau lần đầu tiên chế tác Trường Sinh Linh Giá bởi kiệt sức và phân cách linh hồn.
Y về phòng tắm, một chậu nước lạnh không đủ để giảm nhiệt trong người, không khác gì vào mùa đông mà chỉ dùng nước thường để tắm vậy. Sau đó y bò lên giường, nhắm mắt lại chỉ thấy mỗi Harry, quá khứ sống chung lạnh nhạt, giờ này mỗi tiếng nói hành động, mỗi nụ cười sự tức giận của Harry đều hiện lên trong đầu y.
Khủng bố là, hình ảnh đó chỉ thoáng qua, rồi dừng lại ở hình ảnh Harry ở trần và gương mặt hiền hòa.
Như là một ác mộng không thể nào dứt được, dù làm gì cũng không đuổi chúng ra khỏi óc.
Tay y dường như vẫn còn giữ lại cái xúc cảm chạm vào Harry ban nãy. Mềm mại trơn bóng, thoáng lồi lên… khoan, lồi!
Tom lập tức bừng tỉnh, y mờ mịt nhìn tay mình, không sai, khi y vòng tay qua thắt lưng Harry, quả thật có thể sờ thấy một cảm giác lạ. Như là…
Sẹo!
Đúng, là sẹo!
Cảm xúc chúng nhô ra khỏi làn da mềm mại, chắc chắn là sẹo.
Sau lưng Harry có sẹo! Tom nghĩ nghĩ, nhận định.
Y không thể thấy rõ vết sẹo sau lưng Harry, chỉ mơ hồ nhớ lại cảm giác lúc đó, đoán mấy vết sẹo ấy không sâu, nhưng vì sao Harry lại không xóa chúng đi? Không phải chỉ cần một bình độc dược là xong sao?
Tom nghĩ nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ qua chuyện này, đầu óc cũng tỉnh táo lại, tạm thời vứt bỏ mọi thứ, vì thế y mở mắt nhìn trần nhà trong chốc lát, không bao lâu mơ mơ màng màng đi ngủ. nhưng buổi tối này đã định trước, y trải qua không tốt.
Trong lúc mơ màng, y cảm thấy mình đang ở một nơi bồng bềnh, phía trước có một người đang đứng, dường như người nọ đang nói gì, y không rõ lắm, nhưng y nhận ra người nọ.
Người đã chiếm cứ đầu óc y.
Y hơi hoảng sợ vươn tay ra, như muốn ôm lấy anh, đối phương nở nụ cười, không từ chối. Rồi y ôm chặt lấy anh, như sợ anh chạy trốn, Tom cảm thấy dường như y đã nói rất nhiều bên tai anh, bản thân y cũng không nhớ rõ mình đã nói gì, chỉ nhớ là mình nói không ngừng, từ cuộc sống thời thơ ấu thê thảm đến sự kiên nhẫn và đoạt quyền trong Hogwarts, rồi y nói kế hoạch của y, y muốn làm Trường Sinh Linh Giá, chỉ cần có Trường Sinh Linh Giá, vậy y có thể bay khỏi tử vong.
Y không tự tin lắm hỏi đối phương, nếu mình nói cho anh cách chế tác Trường Sinh Linh Giá thì đối phương có thể cùng làm với mình hay không.
Tom nghe thấy mình hỏi anh, “Anh nguyện ý cùng tôi bay khỏi tử vong chứ?”
Đối phương không nói gì, chỉ mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
Tom cảm thấy mình chưa bao giờ vui như vậy, y ôm chặt đối phương, rồi không kìm lòng nổi cúi đầu hôn anh, đối phương bị y nâng cằm ngẩng lên, cả gương mặt đều trong tầm mắt y.
Harry nở nụ cười hiền hòa, khen ngợi nhìn y. Vì thế nụ hôn này càng không thể cứu vãn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y và Harry cởi quần áo cho nhau, họ bao trùm lấy nhau, sờ đối phương, vì cầm đũa phép trong thời gian dài mà tay đối phương có vết chai, vết chai ấy lướt qua làn da y, khiến y sợ run, nhưng khó hiểu làm sao, y thấy rất thoải mái.
Họ lăn lộn trên giường, độ ấm giữa hai người như muốn đốt cháy đối phương, Tom và Harry bỏ đi mọi thứ quanh người, nụ hôn của Tom bắt đầu cuồng loạn.
Dường như y nghe thấy tiếng rên ngọt ngào của Harry, mà tiếng rên này lại thúc giục lý trí y tan biến.
Đảo lộn, y rong ruổi trên người Harry, y nhìn đôi mắt xanh biếc có chứa tình dục, mê man mà quyến rũ. Y cảm thấy, y thích cái cảm giác khi hôn lên mắt Harry, cái cảm giác đôi mắt kia chậm rãi nhắm lại vì mình hôn, tròng mắt phía dưới run rẩy chuyển động…
Tom thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng vì cảm giác rong ruổi trên người Harry quá mức tốt đẹp, y bỏ qua, cơ thể đẹp đẽ mềm mại, tiếng rên là Tình Dược cao cấp, khiến y lạc mất bản thân, phóng túng chính mình.
Như bị sa vào đầm lầy, càng muốn thoát thì lại càng vùi vào trong vậy.
Chẳng biết qua bao lâu, y bùng nổ trong cơ thể Harry, rồi…
Tom thở dốc tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, tia sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào, nhưng lại khiến y không quen.
Rõ ràng chỉ ngủ vài tiếng, sao lại như bị chìm sâu vào trong bóng đêm, nhất thời y không thích ứng được. Rồi đến khi y cảm thấy không ổn, y đã ngồi dậy, ngẩn người nhìn tấm chăn mỏng.
Thật lâu sau, y che mặt, khẽ nở nụ cười. Không biết là cười mình xấu hổ, hay là cười gì khác.
Tom xốc chăn lên, nhìn vật lạ trên quần mình, bình tĩnh đi tìm một cái quần khác, đi vào phòng tắm. Y tắm bằng nước lạnh, rồi giặt quần áo của mình.
Thật lâu rồi y chưa xấu hổ thế này, may mắn là phòng chỉ có một mình y.
Harry… sao lại là Harry chứ?
Không phải y không biết thiếu niên mười mấy tuổi sẽ gặp chuyện gì, nhưng y không ngờ, người xuất hiện trong giấc mơ của mình lại là Harry.
Dường như y đã nói rất nhiều, dường như y đã nói tất cả với Harry, thậm chí y còn muốn chia sẻ với Harry bí mật trường sinh sắp thành công của mình, lại còn hy vọng Harry cũng cùng mình trường sinh.
Y đã thân với Harry đến mức nào? Tom cũng không biết.
Một giấc mơ, lại khiến cõi lòng y gập ghềnh sóng dữ. Y cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn, phải giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ cẩn thận thì không có chuyện gì.
Ra khỏi phòng tắm, dưới tầng đã lục đục, y mơ hồ nghe tiếng Ron kêu đau đầu, rồi lại vang tiếng lục đục.
Sau khi phía dưới im ắng lại, y mặc đồng phục đi tới cửa, phía dưới không có tiếng động, y nghĩ nghĩ, mở cửa.
Xoay người xuống tầng đã thấy Harry và Ron ngồi trên salon, chắc vì hôm qua đã làm loạn nên hai người không phải là ngồi, mà gần như nằm ườn trên ghế.
Harry không có tinh thần nửa ngồi trên ghế, thi thoảng ngồi thẳng uống thuốc giải rượu, thấy Tom xuống dưới chỉ ỉu xìu chào hỏi.
“Thầy… không sao chứ?” Tom hơi khẩn trương, ngày hôm qua y cởi quần áo Harry ném vào trong bồn tắm, rồi lại tha Harry nude về giường, vốn muốn tắm rửa cho Harry nhưng sau chỉ có thể ném Harry trong phòng mà chạy về phòng của mình.
Y sợ Harry sẽ trách hành vi tối qua của mình… tuy rất có thể Harry sẽ không nhớ.
“Tối qua uống nhiều quá.” Harry đỡ trán, cười xin lỗi Tom, “Thật lâu không uống rượu, nhất thời uống quá nhiều.”
“Tối qua hai người đã uống sạch rượu trong nhà.” Tom cầu thị nói.
“Thầy và Ron không thích uống rượu, bình thường cũng chỉ uống mấy chén mà thôi,” Harry ngáp một cái, “Cũng không phải là rượu quý gì, đừng tiếc.”
Ai nói y tiếc… y chỉ là muốn nói cho anh biết, trước đó anh chưa từng uống rượu, nhưng hôm qua hai người uống hết sạch đám rượu trong nhà và cả đám Ron đã đặc biệt chạy ra ngoài mua thêm.
Thật sự là…
“Tom, hôm qua trò đỡ thầy về phòng đúng không?” Harry hỏi.
Tom lập tức dựng cảnh báo, y thản nhiên trả lời, “Thầy khi đó không đi được.”
“Làm phiền trò rồi.” Harry thở phào một hơi.
“Cái gì?” Tom nhất thời không hiểu Harry nói gì.
“Khi uống rượu tính cách Harry không hay ho cho lắm.” Ron vừa cười nói, tối qua anh cũng rất say, giờ nằm trong sô pha không chịu đứng lên, “Đừng thấy cậu ấy say nằm ngủ, đó là vì không ai nói chuyện với cậu ấy thôi, nếu trò nói chuyện cùng cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ nói ra rất nhiều yêu cầu quá đáng, hoặc là coi trò trở thành người cậu ấy ghét nhất, rồi đấm trò một cú hoặc là lăn lộn với trò một trận.”
Thế mới nói, đây là nguyên nhân mà ngày hôm qua Ron say rượu xác định Harry không có nguy hiểm, người trước mặt không phải là Voldemort mà là Riddle rồi thản nhiên rời đi sao.
Kể cả say, trong tiềm thức Ron cũng không muốn ở cạnh Harry đang say rượu.
“Chỉ mong tối qua thầy không làm khó trò.” Harry cười nói với Tom, một chút cũng không xấu hổ vì sáng nay mình dậy mà đang nude.
Nước trong phòng tắm còn chưa đổ đi, bên trong vẫn hỗn loạn, Harry chắc là đoán hôm qua mình uống nhiều quá nên làm loạn đây mà. Vì thế anh cũng không trách Tom điều gì, chỉ hy vọng mình không làm khó Tom, theo lời của Ron bọn họ, khi anh say đảo điên sẽ làm mọi người phải lùi bước.
“Không đâu.” Tom ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, y vào phòng bếp làm bữa sáng – rồi đặt trước mặt Harry, hình ảnh trong đầu tuyệt đối sẽ khiến y mất đi lý trí, buồn cười là, toàn bộ Slytherin, người trấn định nhất, là y đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...