[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Harry hỏi ông, trên đời này người cùng sống cùng chết có thể có được mấy người? Trong giọng nói cực kỳ bi ai, giống như cậu ta đã từng thể nghiệm được nỗi đau khi sống chết cách biệt, do đó mới có thể mê man mà hỏi ông, người cùng sống cùng chết có gì không tốt.

Aberforth sững sờ đứng đó, không thể nào trả lời. Đũa phép ông giơ trong không trung, thần chú còn chưa đọc.

Đũa phép Harry còn đang tỏa sáng, nhờ vào ánh sáng mỏng manh, Aberforth phát hiện thanh niên đang đứng đó phức tạp nhìn hai người đang kiệt sức đến mức không thể nào ngồi dậy.

Nhất thời Aberforth không biết nên hình dung cái cảm giác Harry cho mình là thế nào, ông biết Harry lo lắng cho hai người kia, cậu đã tốn không ít công sức vì hai người, không phải ai cũng sẽ gọi mình tới, dùng đủ giọng điệu kích thích mình, vội vàng chế tạo cơ hội thứ ba cho họ. Dường như so với ông cậu còn muốn ba người làm hòa với nhau hơn.

Nhưng Aberforth không rõ thái độ của Harry, người bôn ba mệt nhọc là cậu, người lo lắng cũng là cậu, nhưng cuối cùng người lạnh nhạt nhìn kết quả cũng vẫn là cậu. Ngay cả người em trai là ông, tuy đã chiến tranh lạnh với anh trai vài chục năm, nhưng khi thấy anh bị thương ông vẫn phải bỏ đi lớp mặt nạ, biểu lộ sự lo lắng. Trái lại người thúc đẩy cơ hội lần này, ban đầu thì lo lắng, nhưng đến khi có kết quả lại khẽ nói một câu, “May thật.”

Cái gì gọi là may thật? Hai người trước mắt, cạn kiệt sức lực, hô hấp mỏng manh, đầu óc không tỉnh táo, bị thương nghiêm trọng, chỉ không cẩn thận một chút thôi, không phải không còn sống, chỉ là vì pháp lực không khôi phục được mà biến thành Squib. Kết luận mà không cần kiểm tra cũng biết được này, cậu ta chỉ thản nhiên nói một câu “Cũng may”. Thậm chí còn nói với Aberforth, “Dù hai người chết, tôi cũng sẽ không đau lòng.” Aberforth không hiểu, trên thế giới làm gì có một người mâu thuẫn đến thế. Trước lúc quyết đấu, cậu ta bận rộn như là đang tham gia vậy, sau khi chấm dứt lại lạnh lùng như một kẻ qua đường.

Ngay lúc Aberforth suy nghĩ miên man, Albus hơi hơi mở mắt. Dường như ông còn mơ hồ, chỉ là vì cảnh giác nhận ra có người bên cạnh nên ép buộc mình phải tỉnh lại, nhưng khi nhờ ngọn đèn mỏng manh từ đũa phép Harry, lại thấy khuôn mặt cực kỳ giống với mình. Ông híp mắt nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Harry tắt ánh sáng trên đũa phép, hít sâu một hơi, sau đó như thở phào ra sự lo lắng và căng thẳng mấy ngày nay. Anh xoay người, trong nháy mắt độn thổ như nghe được tiếng Aberforth nghẹn ngào.


Anh chỉ có thể làm được vậy. Harry nghĩ thế, sau này, Grindelwald và Albus cả Aberforth muốn sống chung thế nào đã không còn là việc anh có thể quan tâm nữa. Anh nở nụ cười thản nhiên đi tới trước cửa nhà mình, không nghe được tiếng động nào từ bên trong. Anh đoán Tom chắc lại đi đọc sách sau cơm tối rồi, mà Ron, không chừng là đi ra ngoài thăm hàng xóm, không thì gặm đồ ăn vặt rồi tự chơi cờ phù thủy.

Căn nhà không náo nhiệt như các gia đình khác, nhưng ít nhất Harry cảm thấy rất tốt, rất ấm áp. Anh vừa đẩy cửa vừa nghĩ.

Rồi một tiếng bùm bất ngờ làm anh hoảng sợ, vì dao động pháp lực của Ron gần giống anh, theo bản năng anh không phòng bị ngược lại thất thần.

“Sinh nhật vui vẻ, Harry.” Ron nói to kéo thần trí của anh lại.

Harry ngẩn người, mới nhớ tới hôm nay là ngày cuối cùng của tháng bảy, là sinh nhật anh.

“Ôi sinh nhật…” Anh đóng cửa lại cảm thán một câu

“Tuy rất nhiều người đều không có đây, nhưng mình cảm thấy họ vẫn sẽ chúc mừng sinh nhật cậu, Harry.” Ron nói thật, bắt đầu từ lúc Harry một tuổi, không ít người sẽ làm một bữa tối phong phú vào sinh nhật anh, cùng mọi người trong nhà chúc mừng sinh nhật “Cậu Bé Vẫn Sống”, rồi Voldemort chết, anh trở thành “Kẻ Được Chọn”, mọi người lại càng chúc mừng vì anh – ngày Voldemort chết trở thành ngày để tưởng nhớ những vị anh hùng đã chết trong chiến tranh, ngày hôm ấy mọi người sẽ không chúc mừng chiến tranh chấm dứt, mà là tiếc thương các anh hùng đã mất đi, ngay cả Bộ Pháp thuật, cũng không dám tổ chức sự kiện gì vào ngày này.

“Mình biết, mình biết…” Harry vỗ vai Ron, trong mắt lóe ra cảm động.


Thật lâu trước kia, anh vẫn luôn chờ đợi tính toán sinh nhật mình, tuy ngay từ đầu ở nhà dì dượng không ai chúc mừng cho anh, nhưng anh vẫn vui mừng. Sau khi nhập học, các bạn tốt còn muốn tổ chức sinh nhật cho anh hơn cả anh, dù sau đó, vì chiến tranh loạn lạc, mỗi ngày anh đều nghĩ phải chiến đấu với Voldemort thế nào, tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá ra sao, bắt giữ Tử thần Thực tử bằng cách nào mà quên mất ngày đó, nhưng các bạn vĩnh viễn không quên.

Harry tin, buổi tối này, dù anh không có thì Hermione và bác Molly cũng sẽ nấu một bàn tiệc phong phú – có lẽ sẽ còn nướng một cái bánh ngọt – giữ cho anh một cái ghế, dù anh không có mặt họ cũng sẽ nâng cốc hô to, “Harry, sinh nhật vui vẻ.”

Tom đứng cạnh Harry, nhìn Harry như chìm vào hồi ức, ánh mắt hơi mê man, nhưng khóe miệng mang theo ý cười, mắt y tối lại. Y không biết ở nước Pháp Harry có bao nhiêu người thân bạn bè, nhưng y chắc chắn tình cảm giữa “họ” trong miệng Harry và Ron rất thân thiết, nói cách khác, tại sao có thể khiến Harry dù chỉ nghĩ thôi cũng đã cười ấm áp như thế?

Y ghét quá khứ của Harry không có mặt y, do đó lại bắt đầu lo lắng không lâu sau Harry có thể đi tới một tương lai mà không có y hay không. Một khi bắt đầu lo lắng, nó sẽ nảy mầm trong lòng, rồi lấy nỗi tức giận và sự ngờ vực không căn cứ làm chất dinh dưỡng, càng vươn cao hơn.

Chỉ nháy mắt Tom tiến lên cầm tay Harry.

Harry vẫn còn nhớ quá khứ với bạn bè, còn đang lắng đọng trong niềm ấm áp đó lại bị Tom làm phiền, tuy đã hồi phục tinh thần nhưng ánh mắt nhìn Tom vẫn mê man, lại thoáng trách cứ, như đang trách y làm phiền anh hồi ức vậy.

“Harry.” Tom hít sâu một hơi, y luôn có thể khống chế tình cảm của mình, lúc này dù đủ thứ đang quay cuồng trong lòng nhưng y vẫn có thể che giấu, mà ngay cả Harry giỏi quan sát sắc mặt người khác cũng không nhận ra sự lạ thường nào, “Chúng ta làm bánh ngọt, còn đồ mà thầy thích ăn, thầy không đến nhìn sao?”


“Được.” Harry cười nói với Tom, “Xin lỗi vừa nãy thầy hơi ngơ ngẩn.”

Tom lắc đầu, kéo Harry về phía bàn ăn. Y vốn đã cao, thiếu niên gần 17 tuổi đã cao hơn Harry 10cm, Harry cảm thấy, chờ khi Tom tốt nghiệp, biến mất khoảng vài năm thôi thì có khi anh phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Tom mất.

Trên bàn cơm là bữa tối phong phú, tuyệt đối ba người không thể ăn hết.

Buổi sáng sau khi Harry ra ngoài Ron đã bận bịu, đây là lần đầu tiên Tom nhìn thấy Ron dậy trước 11 giờ, y hơi kinh ngạc nhưng y không hỏi, chỉ là mới sáng sớm cũng không gặp được Harry, trên bàn cơm đặt phần ăn sáng của y, làm y kỳ lạ.

Hỏi Ron một câu, nhận được tin Harry ra ngoài y liền im lặng. Quan hệ giữa y và Ron mới chỉ dừng lại là học trò và trợ giảng, chỉ vì có Harry mà họ mới tiếp xúc. Nếu không phải nghe được Ron than vãn không biết làm bánh sinh nhật, có cần phải ra ngoài mua hay không thì y cũng không mơ hồ hỏi xem đối phương nói gì rồi mới biết được hôm nay là sinh nhật Harry.

Sau đó y cảm thấy mình thật thất bại, dường như Harry biết mọi thứ y thích, y thích nghiên cứu pháp thuật hắc ám, thích các thí nghiệm mức độ tổn thương lớn, y thích rất nhiều thứ, mà Harry lại hiểu rõ, thậm chí sinh nhật mà y cũng quên, Harry đi ra ngoài vẫn gửi thư về bảo Ron đừng quên.

Nhưng y thì sao? Y nhớ cái gì?

Trong trí nhớ dường như Harry vẫn nở nụ cười hòa ái, dường như anh đều giữ một khoảng cách nhất định với bất cứ thứ gì, sẽ không quá thích, cũng không quá nhiệt tình. Ngoài bay.


Y đã từng thấy Harry bay trên bầu trời, tùy ý, sáng rực,… khiến người ta phải mê muội.

Nhưng ngoài cái này? Y không biết gì cả.

Y không biết Harry thích đọc sách nào, hoặc là anh không thích đọc sách. Y không biết Harry thích ăn cái gì, hoặc là anh không thích gì ngoài bánh bí đỏ. Y không biết Harry để ý cái gì, hoặc là ngoài Ron anh không thèm để ý nữa. Y… không biết gì cả.

Tom vừa giúp Ron chuẩn bị đồ ăn tối, Ron dậy từ sớm là vì chân tay anh không nhanh nhẹn nên mới chuẩn bị đồ ăn tối từ sáng sớm, rồi sau đó có Tom giúp đỡ anh thoải mái hơn nhiều, chỉ là người ta trưng cái vẻ mặt thối “vì Harry nên tôi mới giúp”, dù muốn cám ơn Ron cũng không nói nổi.

Harry trở về trước một giờ, họ vừa mới làm xong bánh ngọt, sau đó một người ngồi sô pha đọc sách, một người thì tự chơi cờ. Tiếng mở cửa vừa vang, hai người đứng ngay dậy.

Tom nhìn Ron và Harry nói chuyện, nhìn Harry cười ngơ ngẩn vì hoài niệm, ban ngày sự  ảo não vì không biết quá khứ của Harry và lo lắng khủng hoảng vì không biết Harry đi dâu, gần như chiếm cứ toàn bộ trí óc y. Y cần khống chế bản thân mới có thể bình tĩnh trước mặt Harry như vậy.

“Bánh ngọt không phải mình làm, cậu biết đấy, mình không hiểu mấy cái này, Tom tự làm đó.” Y nghe Ron nói vậy.

Sau đó y nghe thấy Harry cười bên tai y, nhẹ nhàng cám ơn. Y mê man nhìn Harry, sau đó bất giác nhìn đôi môi Harry, rồi sau đó y lại quay trở về nụ hôn ngoài ý muốn bên con đường thung lũng Godric ấy. Chuyện đó vốn nên quên đi, rồi lại đột nhiên bay tới. Sau đó Tom nhận ra, y không thể dời mắt khỏi đôi môi hé mở của Harry nữa. Cho đến khi Harry đưa phần bánh ngọt tới trước mặt y.

Cứ như một đứa trẻ không muốn ai biết mình nghĩ gì, đột nhiên bị cắt ngang, tuy rằng đối phương không biết nhưng vẫn bối rối không biết làm thế nào cho phải. Tom cầm lấy bánh ngọt Harry đưa, y không thích đồ ngọt, nhưng lúc này y lại chật vật ăn. Y biết y có thể hỏi Harry bất cứ điều gì, nhưng chuyện vừa rồi y không thể mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui