Grindelwald đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ chân thật mà tuyệt vọng.
Người ta nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng Grindelwald nói mình chưa bao giờ hồ đồ. Ông vẫn luôn tin chắc vào năng lực của mình, tin chắc vào phán đoán của mình, tin chắc vào mọi thứ. Cho đến khi ông mơ giấc mơ này.
Đang ở trong mơ, ông như một người ngoài cuộc, ôn lại cuộc sống của mình.
Đúng vậy, khi ông còn sống, tuổi trẻ ông đã trải qua, tuy thoạt nhìn ông vẫn là người đàn ông trung niên thành công, nhưng ai cũng không thể bỏ qua tuổi của ông, ông… không còn trẻ nữa.
Có nghĩa là ông đã trải qua rất nhiều.
Bình thường các ông cụ Muggle, đến khi lão niên rất thích nhớ lại chuyện trước kia, hoặc cười nhạo hoặc nhung nhớ hồi đó ngu ngốc hay dũng cảm thế nào.
Nhưng Grindelwald lại khác, ông cụ lạc loài này dù một trăm tuổi, sự nghiệp ông cũng không xuống dốc, trên thực tế, mấy năm gần đây mới là thời điểm cực thịnh trong “sự nghiệp” của ông.
Ông nào có thời gian, để mà nhớ lại chứ?
Nhưng, ông lại mơ. Chân thực, khiến người ta phải sợ hãi, phải tuyệt vọng.
Như cưỡi ngựa xem hoa, là một người xa lạ, nhìn ông lớn lên thế nào, nhìn ông từ đứa nhỏ không biết gì trở thành thiếu niên tỏa sáng rực rỡ, rồi sau, trở thành thanh niên đầy ý chí khát vọng, gặp được tri âm, gặp được tình yêu, sau đó, thời gian tốt đẹp nhất, sáng rỡ nhất, lại biến mất.
Ông nhìn mình mang vết thương đau, vì mất đi người nhà, mất đi người yêu chỉ bởi không biết ai là hung thủ, trở lại nước Đức. Họ không dám, kiểm tra xem rốt cuộc là ai, là ai giết cô bé vô tội kia.
Sau đó, ông thấy mình mệt mỏi trở lại Đức, mang theo nỗi nhung nhớ cùng niềm hoảng sợ, bắt đầu giãy dụa tại tầng đáy nước Đức.
Ông nhìn người mình từng yêu từ tuyệt vọng ban đầu càng trở nên trầm mặc, chôn cất em gái, từ bỏ em trai, cất hết sự thông minh và khát vọng, cái câu “vì lợi ích vĩ đại nhất” đã từng khích lệ họ không ngừng đi tới dường như đã bị cậu ấy quên đi, ông nhìn cậu ấy tuổi còn trẻ mà cất hết đi sự phản nghịch thiếu niên, giống như hòn đá quý vốn đang bộc lộ tài năng chợt bị gọt giũa, không còn góc cạnh.
Ai cũng không biết rốt cuộc năm đó là ai đúng ai sai, hai người tránh né, sợ hãi vô năng, dẫn tới hai người hai nơi.
Từ lúc đầu Grindelwald cảm thấy sợ hãi vì không biết tại sao lại rơi vào đây, ông cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng lại tự nhiên mà hiểu được đang nằm trong giấc mơ của mình, thật sự là khó có thể tin.
Rồi, ông bị thu hút bởi “giấc mơ”, sau đó quên nghiên cứu, cứ thế nhìn những hình ảnh được bày ra trước mặt.
Cho tới giờ ông không biết quyết định này của mình khiến người ta muốn đánh cỡ nào, nếu có thể, ông thật sự rất muốn bỏ đũa phép trong tay xông vào đấm Grindelwald trước mặt mình một cú, không phải chỉ là sự thật sao, sợ cái gì, có cần phải ở lại nước Đức nhiều năm như vậy, có cần thiết vậy không.
Đáng tiếc ông chỉ có thể nhìn mà không thể nói.
Lúc trước hai thiếu niên tỏa sáng rực rỡ, hai thiếu niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rồi dần dần đều nổi tiếng trong giới pháp thuật.
Chỉ là một người thù tàn độc âm hiểm, một người khác lại hiền lành lương thiện. Giống như quay lưng vào nhau đi về hướng ngược lại, càng đi lại càng xa.
Giấc mơ là một không gian rất kỳ lạ, năm đó cho rằng mình đang sống trong mộng, tỉnh lại mới nhận ra thời gian trôi qua chỉ có một đêm, thật sự khó tin.
Nhưng quả thật là thế.
Từ khi Harry đánh ngất Grindelwald đưa tới phòng này mãi cho đến khi Tom trở về vài ngày, thời gian Grindelwald nằm mơ, chưa đến một ngày.
Một ngày, từ ban đầu ngạc nhiên, càng sau càng bình tĩnh, càng sau ông càng yên lặng xem “ông” và Albus khi còn sống.
Thời gian họ ở cạnh nhau cùng lắm chỉ hai ba năm, lại vì không dám đi tìm sự thật mà tự tay trói buộc lấy mình. Cuối cùng, ông nhìn hai người lần lượt đi tới cái chết.
Rốt cuộc họ không thể gặp lại nhau, rốt cuộc họ không thể nào nói ra được câu xin lỗi.
Ông nhìn Albus an nghỉ tay nắm ảnh ông, ông nhìn ông cầm theo ảnh Albus mà nhập táng.
Từ khi trở lại nước Đức không bao giờ cảm xúc bấp bênh ông lại muốn khóc, như là đột nhiên bị rút hết sức mạnh, thật sự biến thành một ông cụ 100 tuổi, lảo đảo đi tới khu mộ Albus.
Trong mơ, cậu ấy hiến dâng hơn nửa cuộc đời vì Hogwarts, rồi học trò cậu mai táng cậu tại Hogwarts. Ông muốn vươn tay chạm vào khối bia, lại bị sức mạnh nào đó ngăn lại.
Dù là ông trong mơ, hay là người đứng xem, cũng không thể nào tiếp xúc được với Albus.
Ngay khi ông đang tuyệt vọng, một sức mạnh kéo ông xuống, rồi tỉnh lại một cách bối rối.
Sau khi phát hiện tất cả chỉ là ảo giác – hoặc là nói, giấc mơ – ông bỗng cảm thấy mình còn sống. Ông há to miệng thở dốc, muốn thoát ra cái cảm giác lo lắng kia.
Sau đó một giọng nói hiền hòa vang lên, “Ngài Grindelwald, ngài cảm thấy thế nào?”
Ông chưa bao giờ biết, khi tỉnh táo mình lại có thể không nhận ra bên cạnh mình có người. Chỉ trong chớp mắt, ông không hề nghĩ ngợi, phóng tất cả sức mạnh mà mình có về phía người kia. Nhưng khiến người ta phải hoảng sợ, đối phương lại ngăn được thần chú của mình một cách dễ dàng, và cả áp suất pháp thuật nữa.
Đôi mắt màu lam của ông lóe ra sự kinh ngạc, quay đầu nhìn cái người chưa nói câu nào đã độn thổ thậm chí vừa đến nơi đã đánh ngất mình kia. Nụ cười vô hại của người nọ lại làm Grindelwald muốn vứt bỏ lễ nghi mà nguyền rủa anh.
“Ngài dao động cảm xúc lớn quá, ngài Grindelwald.” Đối phương cười hì hì nói với ông.
“Cậu Evans.” Grindelwald cảnh giác nhìn anh, “Cậu để tôi xem cái này là có ý gì?” Nếu ông thật sự cho rằng mình đang nằm mơ, thì ông là đồ ngốc.
“Không có gì.” Harry nhún nhún vai, “Tôi chỉ muốn cho ông xem, cuộc đời này của ông trải qua thế nào mà thôi.”
“A?”
“Ngày đó, tôi và Albus đi du lịch, tôi hỏi thầy ấy có chuyện gì hối hận không, thầy ấy nói có,” Harry cười vô lại, “Tôi tò mò, người hoàn hảo như Albus cũng hối hận, nên không biết Chúa tể Hắc ám như ông có thế hay không thôi.”
“Đương nhiên ta…” không có.
Lời suýt thốt lên lại câm nín trong ánh mắt hiểu rõ của Harry, ông không thể nói một cách trái lương tâm mình rằng ông không hề hối hận, đó là không thể.
“Sự thật chứng minh, ông có.” Harry cười nói, sau đó xoay người muốn rời đi, trước đó còn như vô ý nói một câu, “Ông cũng không phải Merlin, sao có thể không có chuyện gì sai lầm chứ, trẻ con cũng biết khi làm sai phải xin lỗi, phải bù lại, không biết rằng người lớn như ông có biết hay không…”
Anh nói xong đóng cửa rời đi.
Đương nhiên ông biết khi làm sai phải bù lại, nhưng dường như ông đã không còn cơ hội nữa…
Lúc này, bên người hình như cũng có tiếng động, ông mới nhận ra ngay cách ông không xa, còn một người đang nằm. Người kia…
“Albus…” Ông khẽ gọi.
Người ngủ say như nghe được tiếng gọi ấy, chợt mở mắt.
…
Khi Harry về đến nhà, Tom đang ngồi trên salon.
“Hiếm thấy hôm nay trò không ở phòng, thầy nghĩ trò muốn vùi mình trong phòng tận hưởng thế giới riêng tư, chứ không phải đợi Ron lát nữa mở cửa kêu gào.” Harry nói với Tom.
“Mãi ở trong phòng cũng không tốt.” Tom quay đầu nhìn anh, cũng không hỏi anh đi làm chuyện gì, tuy anh rất muốn biết là ai có thể khiến Harry lại từ chối lời đề nghị tới cửa hàng của Ron nữa.
“Harry…” Tom nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng.
“Sao vậy?”
“Năm học sau thầy… làm gì?”
“Cái gì?”
“Giáo sư Slughorn cũng hết bận.” Y giơ cao “Nhật báo Tiên tri”, trên đó đang tuyên dương Hiệp hội Độc dược lại thay đổi một khối lượng độc dược, phát minh ra độc dược mới gì đó, mà ảnh của Slughorn đang cười nhận phỏng vấn.
Dù không nhìn nội dung, Harry cảm thấy mình cũng có thể đoán được. Chắc là trong đợt này, Slughorn cống hiến nhiều nhất.
Dù sao ở Hogwarts, ngoài việc dạy dỗ bọn nhỏ thì ông chỉ nghiên cứu độc dược của mình, thậm chí, ngoài năm thứ năm và năm thứ bảy thì những lớp độc dược khác, có thể kết hợp thì Slughorn đề cố gắng học chung, đôi khi, nghe nói chỉ ra đầu đề đã rời đi, phân phó một người phụ trách mỗi năm, sau tan học đưa thành phẩm đến văn phòng ông. Có thể nói, năm trước, Slughorn gần như đều ở đặt mình trong nghiên cứu.
Tuy Harry không thích người này, nhưng không phải không thừa nhận ông là một vị bậc thầy độc dược khiến người ta kính nể. Ông có thể có thành tựu như ngày hôm nay, Harry cũng không kỳ lạ. Nhưng rõ ràng Harry biết Tom giơ báo lên không phải vì thành tích của Slughorn, mà là vì…
Nếu Slughorn kết thúc nghiên cứu thì chủ nhiệm tạm thời là anh đây cũng nên nhường lại, dù sao ban đầu hiệu trưởng Dippet đã nói, trong lúc Slughorn bận rộn, để Harry “tạm thời” làm chủ nhiệm Slytherin mà thôi.
Rõ ràng, Tom là đang hỏi nếu Slughorn trở về, Harry sẽ làm như thế nào. Harry im lặng một hồi, khẽ nói, “Hiệu trưởng Dippet và Albus tìm thầy, họ hy vọng sau khi Albus là hiệu trưởng, thầy sẽ tiếp nhận Gryffindor, thầy còn chưa đồng ý.”
“Nhưng, thầy sẽ đồng ý, đúng không?” Tom nhìn chằm chằm Harry, hỏi.
Harry im lặng, thật lâu sau mới khe khẽ trả lời, “Đúng vậy.” Anh thích Gryffindor, vẫn luôn là vậy.
Tom im lặng nhìn anh, Harry cảm thấy là lạ, tính tình anh không hợp Slytherin, Tom hẳn cũng nhận ra, nhưng vì sao khi mình nói đồng ý với Dumbledore, Tom lại… không hề vui vẻ?
Ngay lúc Harry nghi hoặc, Tom nhẹ nhàng nói, “Thi đấu Tam Pháp thuật năm sau, tôi muốn thầy là giáo sư chỉ đạo.”
Harry sửng sốt.
Thi đấu Tam Pháp thuật?
Giáo sư chỉ đạo?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...