Tom quen dậy sớm, dù giờ là kỳ nghỉ y vẫn vậy. Mà trong lúc này, y đã quen tự chuẩn bị bữa sáng, vì y biết vị trợ giảng tóc đỏ kia không ngủ đến giữa trưa sẽ không dậy. Sáng nay, khi y xuống lầu lại bất ngờ ngửi được mùi vị. Y hơi sững sờ, lập tức nhớ ra, hôm qua Harry đã về…
“Sao lại dậy sớm thế?” Đang chuẩn bị bữa sáng Harry nhìn Tom trên cầu thang, nở nụ cười, “Thầy nghĩ trò sẽ ngủ thêm lát nữa.”
“Con đã quen.” Tom thong thả xuống tầng, “Chẳng phải Harry thức dậy rất sớm sao? Con nhớ tối qua thầy rất mệt.” Sao không nghỉ thêm một lát nữa?
“Thầy cũng quen rồi.” Harry cười nói, “Ngồi trước đã, bữa sáng sắp xong rồi.”
“Con giúp thầy.” Tom chậm rãi đi tới cạnh Harry, Harry đã chuẩn bị xong trứng ốp la, đang chuẩn bị đồ ăn khác. Harry gật gật đầu.
Ngày hôm sau lễ Giáng sinh không có tuyết, vào tháng 12 rét căm này cũng coi là một thời tiết không tồi, cửa sổ phòng khách mở ra một chút, không khí tươi mới cộng thêm ẩm ướt tràn ngập bên trong. Tuy Ron càng thích đóng chặt cửa sổ sau đó ếm thần chú giữ ấm, lại còn gia tăng ngọn lửa trong lò sưởi, nhưng Tom thì thích mở cửa sổ vào sáng sớm để gió lùa vào, y rất vui vì Harry cũng có thói quen giống vậy.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên chút tiếng động, Tom chăm chú nhìn tay mình, hơi hoảng hốt. Bình thường khi y làm bữa sáng đều qua loa, khẩu vị y khác với Ron, nên ngoài bữa tối, họ đều tự giải quyết bữa sáng và cơm trưa, kỳ lạ chính là y và Harry dường như có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ riêng bữa sáng, đồ ăn Harry chuẩn bị cũng rất hợp khẩu vị y, đương nhiên y sẽ không tự kỷ mà cho rằng đó là kết quả Harry thường quan sát y trên lễ đường.
Harry kiên trì làm thịt bò, theo lời anh nói là “Tom hiện tại trò đang cao lên, nên ăn nhiều một chút.” Nghe xong Tom im lặng. Y khẽ khàng liếc Harry, sau đó thở dài.
Nói thật… chỉ một năm nữa là y trưởng thành, mà đứng cạnh Harry, dù là ai cũng cho rằng người nên bổ sung dinh dưỡng là Harry chứ không phải y. Nhưng người nào đó lại không hề tự giác, vẫn tự cho mình là bậc cha chú. Tuy anh là giáo sư của mình nhưng Tom nghĩ tới tin tức mình lấy được từ bên giáo sư Slughorn kia, làm y có chút muốn cười. Harry cùng lắm cũng chỉ hơn 20, không lớn hơn y bao nhiêu, thậm chí nhiều khi còn rất mơ hồ, thật sự không biết làm sao khi đối mặt với mình Harry lại bày ra dáng vẻ bề trên nữa.
“Tom?” Giọng Harry truyền vào màng tai y, “Sao vậy?”
Tom lắc lắc đầu, “Không có gì.” Y giúp Harry bưng bữa sáng còn lại lên bàn ăn, sau đó ngồi cạnh Harry.
Không có Ron, bàn cơm có vẻ yên lặng hơn nhiều, Harry biết Tom không thích nói, nên không nói gì thêm, cứ thế ăn sáng. Tom lịch sự ăn phần ăn của mình, quá khứ y đều mang về phòng vừa đọc sách vừa ăn, nhưng hôm nay y không để ý lãng phí thêm chút thời gian trên bàn cơm.
Cho đến khi ăn xong bữa sáng Tom muốn lên tầng, Harry mới gọi y lại.
“Tom, chúng ta ra ngoài đi chơi đi.”
“Đi đâu?” Tom dừng chân, không hề không vui khi bị gọi lại, mà khẽ hỏi.
“Đi tới thế giới Muggle dạo một vòng, sắp vào học rồi mà.” Harry cười nói.
Tom không lập tức đồng ý. Y đã quên, sau lễ Giáng sinh không lâu sẽ vào học, ngày nghỉ y đều ở trong trường đọc sách, theo lý mà nói y hẳn nên tiếp tục đọc sách, nhất là sau khi y có được hắc diệu thạch trợ giúp việc nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá. Nhưng… y nhìn ánh mắt chờ mong của Harry, không do dự đứng lên.
Cùng Harry ra ngoài, suy nghĩ này không biết tại sao y lại không bài xích, chỉ là muốn đi thế giới Muggle… Thế giới Muggle hiện tại, chướng khí mù mịt, qua bên kia sẽ không sao chứ? Tuy rằng nơi tập trung Muggle gần thung lũng Godric có vẻ hòa bình, nhưng Tom chán ghét Muggle, nếu không phải nghỉ hè hàng năm y cần về cô nhi viện, chắc chắn y sẽ không tiếp xúc với Muggle. Mà hiện giờ Harry đề xuất đến thế giới Muggle…
“Sao vậy Tom? Hay là trò có chuyện gì?” Harry nhìn Tom, chợt nhớ ra Tom không thích có quan hệ với Muggle, xem ra yêu cầu này của mình là cậu khó xử rồi…
“Nếu trò có việc, vậy thầy đi một mình…”
“Không, con không bận.” Tom cắt ngang Harry, sau đó bản thân y cũng ngây người.
Harry nhìn Tom, hơi ngạc nhiên. Lập tức anh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Anh không muốn hỏi vì sao Tom đột nhiên lại muốn tới chỗ Muggle, tâm tư của Tom luôn làm người ta khó đoán. Tom im lặng theo sau Harry.
Đêm qua điên cuồng dẫn đến hôm nay thung lũng Godric cực kỳ an tĩnh, rất nhiều người còn đang say trong giấc mơ ngọt ngào, Tom và Harry tới gần ngã tư đường Muggle mới thấy được một vài người. Vài năm nay thế giới Muggle đang có chiến tranh, dẫn đến kinh tế đình trệ, mọi người dù đi sớm về khuya cũng chỉ có được tiền lương tạm bợ. Harry và Tom ra ngoài coi như là sớm, nhưng so với thời gian người Muggle ra đường vẫn là muộn hơn.
Trấn nhỏ này vì ở gần thung lũng Godric nên ngay cả các Muggle cũng không biết, trấn nhỏ này vô hình đã được phù thủy che chở, nói cách khác, khi chiến tranh lan tràn toàn bộ nước Anh, sao họ có thể bình yên mà sinh hoạt tại nơi này? Tuy rằng cũng không đủ thực vật, tuy vật tư cũng không đủ phong phú, nhưng gì thì gì họ cũng có một nơi gọi là nhà để chắn mưa chắn gió.
Harry và Tom thong thả đi trên đường cái. Mọi người trên phố đều ngập tràn mỏi mệt, dù ngày hôm qua là lễ Giáng sinh, cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới họ. Cuộc sống còn tiếp diễn, không cố gắng làm việc, cái chết sẽ đến mau.
Harry và Tom đi dạo một lúc, thời gian này đã gần mười giờ sáng, người trên đường rõ ràng tăng lên. Thi thoảng còn có người va vào Tom và Harry, tách họ ra hai bên. Tom nhíu mày, y không quá vui khi để những Muggle đó tới gần mình. Y nhìn Harry không hề hay biết nhìn xung quanh, cắn chặt răng, sau đó tiến lên dắt tay Harry.
“Tom?” Bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy, Harry hơi giật mình.
“Đừng lạc.” Tom nhìn phía trước, thản nhiên nói.
Harry hoang mang nhìn tay hai người nắm chặt, thậm chí Tom còn cho rằng anh muốn bỏ tay mình ra. Nhưng Harry chỉ cười cười, “Được.” Tom khẽ khàng thở ra.
Harry kéo Tom đi mua vài thứ, trên cơ bản Tom đều nhìn Harry mua mà thôi, bản thân y không thích thế giới Muggle, đồng ý ra ngoài cùng Harry cũng chỉ vì Harry muốn ra ngoài mà thôi.
“Mấy thứ này có gì tốt chứ.” Harry mua đều là trò chơi Muggle, Tom thật sự không cho rằng đồ của Muggle có gì tốt cả.
“Tom, dường như trò không thích Muggle?” Harry cười khẽ nhìn y.
“Một đám người bình thường không có năng lực.” Tom bình luận.
“Thật không…” Harry hơi giật mình, anh nhẹ nhàng nói khẽ.
“Harry không thấy vậy à?” Tom mím môi hỏi.
“Họ chỉ không có năng lực của chúng ta, nhưng họ cũng không bình thường.” Harry khẽ cười nói, “Tom, trò có thành kiến với Muggle quá sâu.” Tom không trả lời.
Harry cũng không mong Tom người một lòng muốn thoát khỏi Muggle hiểu ra điều gì, trong mắt anh, không cần phải cãi nhau trên phương diện này.
Tom nhìn phản ứng của Harry đã biết Harry thiên về Muggle, làm y nhíu mày. Trong mắt y, Muggle đều tham lam mà không có năng lực, không có một chút kỹ xảo, y không rõ vì sao Harry lại thích Muggle cả.
Hai người ngơ ngác ở trình độ bất đồng, cho đến khi Harry bỗng nhiên bị va vào, lảo đảo qua bên Tom.
“Harry.” Tom hoảng sợ, vội vàng đỡ anh.
“Thầy không sao.” Harry khoát tay.
“Ông…” Tom tức giận nhìn người va vào Harry, lập tức y ngây người.
Đôi mắt màu lam của đối phương vô cảm nhìn y, một loại khí thế trên người ông ta truyền tới, khí thế kẻ bề trên hoàn toàn ngăn cơn tức của Tom, thậm chí làm lòng y hoảng sợ. Người phía sau nói gì đó bên tai ông ta, vừa nói còn nhìn Tom không có ý tốt, nhưng người đàn ông lắc đầu, ngăn lại. Sau đó người đàn ông lại nhìn về phía Tom, nhếch môi gợi lên một độ cong làm người ta giật mình, “Nhóc con, nhóc muốn nói gì?” Giọng điệu ông ta mang dáng dấp thản nhiên, nhưng Tom lại thấy cảm giác trêu chọc từ ông ta.
“Ông…” Tom gian nan nói ra một từ, nhưng không nói tiếp được.
Người Muggle chung quanh đi đi lại lại, dường như không ai chú ý tới họ.
Người này là phù thủy! Không chỉ là người có quyền ở giới Muggle, người này…
“Sao, không nói?” Đối phương trêu tức hỏi.
Quyền uy truyền đến càng lúc càng lớn, Tom chưa bao giờ biết, chỉ cần khí thế đã có thể làm người ta thần phục. Y cúi đầu, đáy mắt bỗng sinh ra vô số khát vọng. Y cũng muốn… trở thành… không, phải là, y muốn trở thành người còn mạnh hơn cả ông ta.
Tay chợt bị kéo lại, trước khi y kịp phản ứng y đã bị kéo đến sau Harry.
“Tôi nghĩ, nếu Dumbledore biết ngài không chỉ xuất hiện ở nước Anh, lại còn bắt nạt trẻ con, chỉ sợ thầy ấy sẽ hoàn toàn thất vọng về ngài rồi.” Tiếng Harry hừ nhẹ truyền vào lỗ tai y, Tom khiếp sợ nhận ra, khi Harry kéo mình ra phía sau, khí thế truyền đến từ người đàn ông kia hoàn toàn biến mất. Tom nhìn Harry, chỉ một dáng vóc gầy gò như thế lại có thể đối diện với người đàn ông kia…
“Cậu…” Sắc mặt người đàn ông trở nên hết sức khó coi, Tom rất khó tưởng tượng, trên gương mặt lạnh lùng đó lại có thể thay đổi như thế.
“Không phải sao?” Harry nhìn ông ta, vừa thoải mái chống cự áp suất người đàn ông phóng tới, “Ngài Grindelwald…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...