Lúc vừa quen Eileen là vì một lần thất bại trong thực nghiệm độc dược. Thật ra cũng không phải một lần, mà là thất bại vài lần, ngày đó cậu ăn xong cơm trưa, cầm tư liệu có liên quan đi về phía bãi cỏ bên hồ. Cô gái đi ngược hướng lại đụng vào cậu, tấm da dê của cả hai rơi xuống, rồi xen lẫn vào nhau.
Eileen đã nhìn thấy tư liệu của cậu trong khi đang nhặt đồ của mình. Lúc ấy cậu cảm thấy, có lẽ là chỉ độc dược mới có thể khiến họ quen nhau chăng.
“Anh có nghĩ tới việc nhỏ vài giọt nước nấm mốc trước khi cho thị nguyệt thảo vào không?” Vì hai người đều cầm tài liệu liên quan tới độc dược, vì thế họ cần phải xem nội dung bên trong mới có thể xác định được chúng là của ai, Eileen đoán ra cậu đang nghiên cứu gì mới lên tiếng hỏi.
Lời của Eileen cho cậu một linh cảm, vấn đề khiến cậu phải ngưng lại mấy ngày nay đã có hướng đi. “Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.” Cậu nhìn tấm da dê Eileen đưa qua, lập tức mang theo bút bên người viết lên trên.
Ngược lại Eileen không vội đi, ngồi cạnh cậu, nhìn cậu xóa xóa tẩy tẩy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, thi thoảng cho Roy một ít đề nghị, sau đó thảo luận chung.
Thực nghiệm của Roy thành công, cậu chia sẻ thành quả của mình với Eileen.
Vào năm nhất Eileen từng bị mấy nữ sinh đi tìm rắc rối, Roy từng thấy vài lần, đôi khi cậu có thể nhìn được giáo sư Harry hỗ trợ, thế nhưng giáo sư Harry đã trở thành chủ nhiệm Gryffindor, không thể can thiệp quá nhiều.
Sau đó Roy trở thành người bảo vệ Eileen. Vài người gia tộc không thích cậu, nhưng cậu là đàn anh, dù nói thế nào, có cậu ra mặt thì dù vài nữ sinh kia có bừa bãi đến đâu cũng không thể không nể mặt cậu. Hơn nữa cậu tin mình nhớ rằng vào lúc phòng sinh hoạt chung, mấy nữ sinh đó cực kỳ hiền lành, rất ít khi có kiểu cả vú lấp miệng em, cậu đoán mấy nữ sinh này dám làm vậy chỉ khi không có thủ tịch ở đó.
Nhưng cậu biết Eileen là người gia tộc Prince, theo lý mà nói cô không nên yếu đuối như vậy. Ít nhất trong mắt cậu, căn bản không có tí kiêu ngạo nào cả. Điều này làm cậu cực kỳ khó hiểu.
Sau này quan hệ của cậu và Eileen dần tốt lên, ít nhất cậu có thể nói mình là người bạn thân nhất của Eileen tại trường từ trước tới giờ. Cậu đã từng vô tình hỏi Eileen về mấy nữ sinh kia.
Eileen từ chối cho ý kiến, còn nhỏ tuổi mà dường như cô đã hiểu rất nhiều, thật ra phần lớn cô cũng đối xử với Roy khá lạnh lung, càng nhiều lúc cô chỉ biết thảo luận với Roy về đề tài độc dược, mà không có gì hơn.
“Ba tôi cũng không muốn tôi tiếp nhận vị trí của ông, tôi nghĩ, ông ấy thích để người khác lên trên hơn, đối với tôi… ông ấy luôn thấy tôi không đủ xuất sắc.” Nói cách khác, không phải vì Eileen không thể hiện tốt trong độc dược, trên thực tế chính là vì quá xuất sắc về độc dược nên mới khiến các phương diện khác của cô yếu hơn. Ít nhất, với người cực kỳ yêu độc dược như cô không thích hợp trở thành gia chủ, mà trong tộc Prince không thiếu thiên tài độc dược. Vì thế từ ban đầu, Eileen cũng đã bị loại, mà người bị loại thì ở trong trường học, nhất là trong Slytherin cũng không có gì đáng để kiêu ngạo cả. Huống chi thật ra Eileen cũng không để ý chuyện này, cô chỉ say mê độc dược mà thôi.
Roy không nói gì, cậu không quá hiểu về sự cố chấp của các gia tộc máu trong.
Rồi sau đó, họ không còn nhắc tới chuyện này nữa, họ chỉ thảo luận về độc dược, dù họ một người đã năm thứ sáu, một người vừa nhập học nhưng cũng không gây khó khăn cho việc trao đổi, thậm chí Eileen còn biết nhiều hơn Roy. Nói về thiên tài, không ai có thể so với Eileen, dù ngay cả Thủ Lĩnh Nam Sinh Slytherin hiện tại cũng không sánh bằng, người kia chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân, mà Eileen thì trời sinh có ưu thế.
Sau này, nghe nói vì một í chuyện, mấy nữ sinh thích gây rắc rối cho Eileen rời khỏi trường, trường học ít đi vài người cũng như vậy, lại vì họ luôn cố gắng rụt người, cộng thêm đôi khi tính cách họ không khiến người ta thích, nên cũng không có người sẽ ác ý suy đoán điều gì.
Trường học gió êm sóng lặng, cuộc sống của Eileen và Roy vẫn yên bình.
Một năm sau, Roy lên năm bảy, tháng tốt nghiệp đến khiến cậu càng bận rộn. Dù giỏi về độc dược, lại đã được bệnh viện St Mungo nhìn trúng, nhưng thành tích các môn khác cũng cần phải cao hơn.
Eileen không thể giúp được gì, Eileen học lệch, có thiên phú cao về độc dược, cũng xuất sắc về thảo dược học liên quan, chỉ là kém hơn về thần chú và Lịch sử Pháp thuật. Tuy không phải nói là thành tích kém, nhưng thành tích hiện tại của cô, trừ khi cô bắt đầu cố gắng từ năm hai không thì cô ấy sẽ gặp khó khăn vào cuộc thi năm thứ năm.
Roy hy vọng mình có thể tốt nghiệp với thành tích ưu tú một chút. Vì thế vào năm bảy cậu càng bận hơn. Nhưng dù có bận thì cuộc thảo luận độc dược vào mỗi tuần đều không bị bỏ.
Eileen vẫn đi tới thư viện mỗi tuần, ngồi ở vị trí quen thuộc chờ Roy đến.
Quen Eileen hai năm, mỗi lần gặp mặt hai người đều nói về độc dược, nhưng chính vì vậy mà khiến Roy khá hiểu về Eileen. Và tình cảm ngây thơ cũng tự nhiên xuất hiện. Chỉ tiếc, lúc ấy cậu không nhận ra, mà Eileen căn bản còn không liên tưởng đến phương diện tình cảm.
Lúc tốt nghiệp năm bảy, Roy mời Eileen nhảy, Eileen im lặng đặt tay lên tay Roy. Giữa họ vẫn im lặng như vậy, từ sự gặp mặt ban đầu cho tới chia ly vào lúc này. Tình yêu mà hai người không nhận ra cứ thế bị thời gian che lấp, theo thời gian, viên ngọc bị bủi bao phủ lóe ra tia sáng hiền hòa, đặt vào nơi mềm mại nhất trong tim, sẽ không chạm tới lại có thể luôn luôn nhắc nhở Roy về sự tồn tại của nó.
Cuộc sống ở St Mungo rất bận, Roy vừa tốt nghiệp từ Hogwarts phải học rất nhiều điều, cậu vẫn cố gắng học tập, khiến các vị tiền bối cực kỳ hài lòng. Sự ngây thơ trong lòng ấy dường như dần bị quên đi theo cuộc sống bận bịu. Dù không thích, cô vẫn là người nhà gia tộc Prince, một phù thủy máu lai như mình sẽ không có kết quả với cô ấy. Suy nghĩ đó vẫn tồn tại cho đến lúc nhận được thiệp mời của Eileen. Đó là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.
Lúc nhận được thiệp mời cậu gần như không dám tin vào hai mắt của mình, tính toán thời gian, chắc Eileen mới tốt nghiệp chưa được vài năm, nhưng cô ấy đã kết hôn, mà địa điểm hôn lễ thì cậu biết. Nơi đó là nơi Muggle sinh sống thì phải, ít nhất cậu biết địa phương đó không có phù thủy cư trú. Cậu đi tìm tin tức liên quan tới Eileen, tin tức về một thiếu nữ không quá nổi bật thật ít tới mức đáng thương, nếu không phải vì cô gả cho một Muggle mà bị gia tộc Prince đuổi khỏi nhà thì chỉ sợ rất nhiều phù thủy sẽ không biết tới cô.
Cậu nhè nhẹ vỗ thiệp mời, trong lòng hơi hụt hẫng. Cậu vẫn cho rằng mình và Eileen không có kết quả, nhưng nay Eileen lại cam lòng bị gia tộc xóa tên chỉ vì một Muggle khiến lòng anh rung động. Cậu gần như có thể tưởng tượng được thái độ chỉ trích của mọi người về Eileen. Chỉ cần yêu đối phương, vậy cô có can đảm đấu tranh đến cùng. Đó chính là tính cách của Eileen, cô có vẻ rất nhẫn nhục, nhưng với thứ mình muốn, với con đường mình đi thì đều cương quyết. Cậu và cô chỉ vài năm không gặp, không ngờ mọi thứ còn không kịp nữa.
Roy đi tham gia hôn lễ của cô. Cô lừa gạt chồng mình về than phận phù thủy, cậu thấy phù thủy ở đây chỉ có mình mình, vì Eileen bị đuổi khỏi gia tộc nên vài người có quan hệ miễn cưỡng với cô đều đã không để ý tới cô nữa. Người tham gia hôn lễ của cô, chỉ có cô.
Rất ít khi cậu thấy Eileen cười, trong ấn tượng cô bé ấy đều chỉ nhíu chặt mày nhìn vạc, hoặc là đọc sách, ngay cả nói chuyện với mình cũng lạnh lùng, nhưng ngày đó, cô ấy cười rất vui vẻ.
Nói đến cùng, họ đã bỏ qua nhau. Nhưng không sao cả, cô có thể hạnh phúc, không có gì tốt hơn. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, khi một lần nữa nhận được thư của Eileen thì người thiếu nữ hạnh phúc lúc trước đã gầy tới mức cậu không nhận ra.
“Đưa Severus đi.” Đây là lần đầu tiên cậu thấy sự cầu xin trong mắt Eileen, cô nắm tay con trai, đẩy thằng bé tới trước mặt cậu, “Roy à…tôi chỉ có thể nhờ anh.”
“Mẹ.” Đứa trẻ bị đẩy tới lòng cậu nhìn cô, đứa bé điềm tĩnh đến đáng sợ, nhưng cũng gầy đến mức đáng sợ.
“Ngoan…” Tay cô run rẩy vuốt ve đứa trẻ, “Là lỗi của mẹ, nhưng mẹ không thể rời khỏi ba con, Severus, hãy sống thật tốt.”
“Rốt cuộc là sao vậy.” Sau khi kết hôn không bao lâu thì Eileen biến mất, cậu dùng mọi cách cũng không thể tra được nguyên nhân, cậu nghĩ rất có thể Eileen đã xảy ra chuyện, cũng từng nghĩ Eileen cố ý trốn tránh mọi người, nhưng khi thật sự biết Eileen gặp chuyện thì nhất thời cậu không biết nên làm sao.
“Là tôi có lỗi với thằng bé.” Eileen thở dài, “Đưa Severus đi, xin anh.”
“Vậy còn cô.” Cậu cau mày.
“Tôi?” Eileen bật cười, gương mặt tươi cười ấy không có quá nhiều oán hận, cũng không hề sợ hãi, “Tôi phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Cô nhìn Roy: “Dù phú quý hay bần cùng, dù sinh lão bệnh tử… dù khó khăn nào thì mẹ cũng phải tiếp tục, đó là cuộc hôn nhân mà mẹ đã phải bỏ tất cả mà giành lấy, Severus, con hãy nhớ, đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm.”
Cô không phải không thể đi con đường khác, cô là phù thủy, có năng lực xuất sắc, chỉ cần cô muốn thì cô có thể có một cuộc sống khác. Nhưng trên đời luôn có một vài người cố chấp, đưa ra những quyết định người ta không hiểu được, đi lên con đường người khác không thể nhìn rõ, trải qua một cuộc sống mà người ta cho rằng cực kỳ khổ sở. Khi mà tất cả mọi người đều không tán thành thì họ lẻ loi độc bước, dù đau, dù khổ họ cũng cắn răng muốn trải qua. Eileen không phải là đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Không ai có thể nói cô làm đúng hay sai, cô cứ thế cắn răng, nhất định phải đi hết con đường mình đã chọn.
Roy dẫn Severus theo, đứa trẻ này rất ít lời, không có sự hoạt bát của trẻ con. Có đôi khi hỏi hai ba câu cũng không được câu trả lời nào.
Lần cuối cùng gặp Eileen là ở lễ tang của cô, cô chết bởi tay người mình quyết định đi tới hết cuộc đời, dù gặp khó khăn cô vẫn bình tĩnh, có lẽ tình yêu của cô đã sớm chết ngay lúc thân phận cô bị bại lộ, Roy vẫn không rõ, rốt cuộc cô có nghị lực đến mức nào mới đi hết con đường từ lúc bị bại lộ nữa.
Cậu tổ chức lễ tang cho cô, cho chồng cô, lễ tang rất đơn sơ, chỉ mang tính tượng trưng, cậu an táng họ ở cạnh nhau, toàn bộ quá trình Severus chỉ nhìn mà không nói gì.
Mất đi mẹ, đứa trẻ này càng ít nói hơn. Cũng có lẽ là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình trước đây, điều này làm cậu bé không thích nói, cũng cảnh giác với những người chung quanh.
Gặp được Harry là một bất ngờ, cũng không coi là bất ngờ.
Cậu ở St Mungo, cuối cùng sẽ gặp được Harry, không ai sẽ không vào bệnh viện trong suốt một cuộc đời. Không ngờ, Harry cực kỳ chú ý tới Severus, thậm chí có thể mời Severus đến chơi. Tuy cực kỳ cảnh giác, nhưng Severus đồng ý. Điều đó khiến Roy thở ra, dù thế nào thì nếu Severus chịu tiếp xúc với người khác cũng là chuyện tốt.
Tới thăm thung lũng Godric khiến Severus sáng sủa hơn nhiều, tuy thường xuyên đánh nhau với đám James mà bị thương nhưng ít ra quả thật cậu bé sẽ biết biểu đạt cảm xúc của mình, mà không phải là một đứa trẻ vẫn ngơ ngác hồi trước.
Roy vui mừng, cậu nghĩ, nếu Eileen có thể nhìn thấy thì cô cũng sẽ vui mừng.
“Chú thích mẹ con sao?” Có một ngày, Severus chợt hỏi cậu.
Cậu sửng sốt một chút, không biết nên trả lời thế nào.
“James nói nếu chú không thích mẹ con thì chú sẽ không nuôi con lâu như vậy.”
Cậu thích cô sao? Roy ngồi xuống nhìn Severus, đối phương nhìn cậu, trong mắt có sự tò mò, thời gian này quả thật Severus sáng sủa hơn nhiều.
Cậu thích cô sao? Roy lại hỏi mình lần nữa. Rồi cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Ừ, chú thích mẹ con, nếu lúc trước vào lễ tốt nghiệp chú nói chú bằng lòng chờ cô ấy thì có lẽ…” Có lẽ rất nhiều chuyện sẽ khác đi.
“Có lẽ chú sẽ là ba con?” Severus hỏi.
“Có lẽ vậy.” Cậu nói, “Nhưng hiện tại không phải chú đã là ba con sao?”
Họ đã là cha con nuôi rồi.
Severus hơi mím môi rồi dắt tay cậu: “Ba, con muốn mua sách độc dược.”
Roy ngẩn người, rồi cầm lại tay cậu bé: “Được, ba dẫn con đi Hẻm Xéo.”
Cậu dẫn thằng bé tới Hẻm Xéo, nhìn thằng bé chọn một ít sách giáo khoa, trong nháy mắt dường như cậu lại thấy được nữ sinh kia, cô ấy mang vẻ mặt lạnh nhạt đi khắp các giá sách trong thư viện Hogwarts, tìm sách cô cần. Giá sách phía sau cô chặn ánh sáng, toàn bộ thư viện im ắng, cậu ngồi ở chỗ mình nhìn cô, cô gái chiếm trọn tầm mắt cậu…
– Toàn văn hoàn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...