Bốn ngày sau Winter tỉnh lại.
“Ông tỉnh rồi?” Vừa lúc Ron bưng độc dược tới.
Hình như Winter sửng sốt một lúc, rồi nhúc nhích người tìm kiếm đũa phép.
“Đũa phép ông ở đây,” Ron cầm đũa phép Winter mình vẫn giữ cho ông, “Vết thương trên người ông rất nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian.” Anh đưa độc dược tới trước mặt ông, “Uống đi.”
Winter phản xạ kiểm tra độc dược rồi uống hết.
Ron ở bên cạnh nhìn ông cẩn thận như vậy, không nói gì. Không phải mình cũng đã từng cẩn thận giống ông ta sao.
“Anh ở đây…” Nếu Ron Evans có thể cứu mình ra, vậy Harry cũng biết chuyện này mới đúng, “Harry đâu?”
Ron im lặng.
Winter thấy khác lạ, con ngươi ông lạnh lùng nhìn Ron, hỏi từng từ, “Cậu ấy đâu?”
“Về rồi.” Ron nói, “Về nhà.”
“‘Nhà’ mà cậu nói, chắc chắn không phải thung lũng Godric.”
“Là nhà trước khi chúng tôi tới đây.” Ron thở dài, “Cậu ấy nhờ tôi tìm ông, mọi chuyện đều là do cậu ấy.”
“Hiện tại cậu ấy thế nào.”
“Có Hermione bên cạnh thì cậu ấy không sao.” Ron bình tĩnh nói, “Ông tạm thời ở đây, cho đến khi khỏe mới thôi, nếu không tôi không thể ăn nói với Harry.”
Winter không nói gì, nhưng ông nằm xuống.
Ron vừa lòng gật đầu, rời phòng.
Trong phòng khách có một vị khách không mời mà đến.
Tom Riddle im lặng ngồi trên sô pha, chỉ vài ngày không gặp, hốc mắt y đã đỏ hoàn toàn, hơn nữa sự mỏi mệt lại biến mất, nhìn cực kỳ sát khí.
Ron biết tình hình gần đây của y, Harry rời đi khiến y thay đổi toàn bộ, thậm chí càng ngày càng thích dùng Crucio tra tấn người khác. Càng ngày càng giống Voldemort mà Ron quen thuộc. Ngay cả Moody cũng cho rằng đó là vì Harry rời đi, chỉ có Ron nghĩ tới mặt khác. Harry rời đi chỉ là ngòi nổ. Mà nguyên nhân thực sự khiến Tom Riddle biến thành bây giờ, là y phân tách linh hồn. Lúc ấy vì sao Voldemort lại biến thành một kẻ điên không lý trí chứ? Không phải hắn phân tách khiến linh hồn không ổn định sao?
Lúc Harry và Ron tới nơi này, thấy Tom chế tác Trường Sinh Linh Giá đầu tiên, hiện tượng Tom ngất và thường không tập trung là chứng minh cho việc Tom không ổn. May mắn linh hồn Tom chưa ổn định, y còn là vị thành niên, sau này Harry dùng độc dược chặt đứt liên hệ giữa y và Trường Sinh Linh Giá nên linh hồn chưa ổn định tự động chữa trị, cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là giờ thì khác. Hiện tại pháp lực Tom rất mạnh, mà phần lớn y đều nghiên cứu pháp thuật hắc ám, linh hồn y đã bị ảnh hưởng, lại dùng sức mạnh phân tách linh hồn, chắc chắn càng khiến linh hồn không trọn vẹn. Mà sau khi Trường Sinh Linh Giá hình thành không bao lâu thì Ron đã hủy nó. Có thể nói, một mảnh nhỏ linh hồn của tom đã bị hủy. Cực kỳ trí mạng. Dần dần Tom đã cảm nhận sự buồn bực mà linh hồn thiếu sót mang lại.
“Xem ra cậu không tốt lắm.” Ron ngồi trước mặt Tom, tuy anh giận y nhưng cũng không lập tức đuổi y ra ngoài.
“Harry thế nào?” Y khàn khàn hỏi.
“Cậu cảm thấy giờ hỏi câu này có tác dụng gì sao?”
“Anh ấy thế nào?” Đối phương chỉ lặp lại câu đó, nếu là Ron trước đây chỉ sợ sớm đã quay người rời đi, nhưng Ron hiện tại, cũng không còn là thiếu niên mười mấy tuổi nữa.
“Có Hermione ở đó thì Harry sẽ không có vấn đề gì lớn.” Hạn chế thời không làm anh không dám liên hệ với Hermione thường xuyên, trước đó họ đã từng thay đổi các cách thức, anh sợ lần tiếp theo, gương hai mặt không còn kết nối được nữa, vậy sẽ rắc rối, vì thế ngoài lần liên hệ sau khi Hermione và Draco trở về nhà Malfoy mà Harry còn gặp chuyện thì họ không liên lạc nữa. Nhưng anh biết, có Hermione ở đó thì Harry sẽ không sao.
Vì có chuyện của Harry, Ron không dám kể chuyện mình với mẹ, Harry không ở cạnh, một mình mình mới là dấu hiệu đủ khiến mẹ lo lắng. Giờ ra sao thì đều phải coi trọng Harry trước.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy.” Sau đó trận pháp kia không có hiệu quả, giờ lòng Tom đang rối loại, căn bản không có kiên nhẫn nghiên cứu nó cẩn thận, cách tốt nhất là để Ron mang y đi tìm Harry.
“Đừng nói giờ không mở ra được,” Ron lắc đầu, “Dù có mở ra được thì Harry cũng không muốn gặp cậu.”
“Tôi…”
“Lúc trước Harry nói cho cậu bao nhiêu?” Ron nhìn y, “Có liên quan tới Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, cậu ấy có nói với cậu rằng cậu ấy là một Trường Sinh Linh Giá còn sống không?”
Tom mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Ron. Y… không biết.
“Cũng khó trách cậu không biết, Harry hận chuyện này tới tận xương tủy.” Ron lắc đầu, “Cậu biết không, năm một tuổi bị bắn ngược Lời nguyền Chết chóc nên Harry mới trở thành Trường Sinh Linh Giá.” Trường Sinh Linh Giá còn sống, họ chỉ gặp một ví dụ, là Nagini. Nhưng cuối cùng Nagini chết, họ không thể để Harry cũng như vậy.
“Lúc trước sở dĩ chúng tôi tới đây cũng là vì muốn loại trừ Trường Sinh Linh Giá, Harry không thích đề cập chuyện này, nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá trước đó, chúng tôi chỉ nghĩ rằng nếu hiểu nó thì có thể dễ dàng loại trừ nó hay không.”
Tom không biết chuyện này, Harry chưa từng nói với y. Y chỉ biết vết sẹo trên trán Harry được tạo thành do thần chú bắn ngược năm đó.
“Trước Harry không nói cho cậu là không muốn cậu lo lắng, hơn nữa cụm từ Trường Sinh Linh Giá quá nhạy cảm với cả hai người, đương nhiên cậu ấy không muốn đề cập với cậu. Nhưng không ngờ, cậu vừa thấy được tư liệu đã hiểu lầm tất cả.” Ron lắc đầu.
Tom im lặng.
“Giữa hai người luôn tồn tại vấn đề.” Dù tức giận thế nào vì Tom thì chỉ có Harry mới đủ tư cách trừng phạt y, Ron hít sâu một hơi, “Cậu đi đi, cậu biết rõ, tôi là bạn thân của Harry, giữa cậu và Harry tôi chỉ có thể nghe theo Harry, nếu muốn gặp Harry, muốn liên lạc với Harry thì cậu tự nghĩ cách đi.”
Tom gật đầu, rồi rời đi.
“Hơn nữa,” Ron dừng một chút, “Tình huống của cậu cần độc dược trấn áp, nếu cậu thay đổi tính cách vì mất một phần linh hồn, tôi nghĩ cậu cũng không cần phải đi tìm Harry nữa, giới hạn của Harry chính là linh hồn cậu đầy đủ.” Tuy người hủy diệt mảnh linh hồn kia là mình. Nhưng Ron không hề áy náy. Nếu dám khống chế Riddle ra tay với Harry thì nó cũng phải chuẩn bị cái chết là vừa.
Tom hiểu rõ tình huống của mình dạo này, y biết đó là hậu quả do linh hồn thiếu sót. Quả thật, giới hạn của Harry là linh hồn Tom hoàn chỉnh, dù giờ linh hồn có vấn đề thì y cũng phải nghĩ cách giải quyết vấn đề đó.
Bên kia:
Harry nằm trên giường vài ngày, quả thực là chuyện khó tin với người luôn căng tràn sức sống thích nhảy nhót như anh. Hermione lo lắng mãi, mà tình trạng của Harry cũng thích hợp nằm trên giường hơn.
Sau lần khóc lớn, cảm xúc Harry ổn định lại, tuy không cười nhưng vẫn cực kỳ phối hợp chữa trị, ngoan ngoãn uống dược, hơn nữa chỉ cần khó chịu là sẽ lập tức nói với Hermione. Dù vậy, tình huống hồi phục của anh cũng không tốt lắm. Tất cả mọi người đều biết lòng anh khó chịu.
Bình thường Hermione thích tâm sự với Harry, nhưng Harry không trả lời nhiều, mà người không quen an ủi người khác như Draco, từ nhỏ đã đối nghịch, tuy dùng cách khích tướng với Harry khá hợp nhưng vào lúc này, Harry không nên bị kích thích. Dù họ đều biết Harry không phải món đồ chơi dễ vỡ, nhưng vào thời điểm nhạy cảm này vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cho tới mười ngày sau, tình huống này mới cắt đứt.
“Thời tiết hôm nay không tệ lắm.” Hermione nói với Harry, “Có muốn ra ngoài chút không? Cậu đã nằm trên giường lâu rồi.” Harry vừa uống độc dược xong, đang đè nén vị đắng trong cổ họng, nghe thấy lời Hermione thì nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Thời tiết hôm nay quả là rất đẹp, mùa đông lại không có tuyết, có ánh nắng ấm áp, chiếu lên người rất thoải mái.
“Thoải mái thật.” Harry ngồi trên xích đu, nhìn cảnh sắc chung quanh, cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng, khẽ nói.
Hermione đứng cạnh anh, mỉm cười.
“Mẹ.” Khi đi qua vườn hoa, Scorpio bốn tuổi thấy họ, cười chạy tới.
“Đây là…” Harry hơi kinh ngạc nhìn đứa trẻ rất giống Draco, nháy mắt đã kết nối được cả hai, “Scorpio?”
“Ừ.” Hermione đẩy đứa trẻ về phía Harry, “Scorpio, gọi chú Harry đi con.”
“Chú Harry.” Scorpio ngoan ngoãn nói, trong đôi mắt lam xám mang theo sùng bái, “Chú chính là chú Harry ạ, ba mẹ thường xuyên nhắc tới chú á.”
“Thật à?” Harry cười nhẹ nhìn đứa trẻ, đôi mắt lóe lên sự chua xót, nhưng vẫn bị thay thế bởi ý cười, “Họ nói gì về chú vậy? Có nói với con rằng trước đây chú rất nghịch ngợm và gây sự không?”
“Mẹ nói chú Harry là anh hùng, anh hùng sẽ nghịch ngợm và gây sự ạ?” Scorpio khó tin nói.
“Đương nhiên rồi.” Harry kéo Scorpio tới bên mình, “Lúc nhỏ á, chú rất nghịch.”
Trẻ con luôn rất tò mò về anh hùng, một người lớn một trẻ con, chưa lâu đã quen thuộc.
Từ đầu tới cuối Hermione không nói gì, chỉ nhìn hai người, nỗi lo lúc trước giảm đi một ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...