[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Cuối cùng Izanas chết. Không ai cứu cô ta, cũng không ai có thể cứu cô ta từ tay Harry. Không có giải dược, cô ta chậm rãi chết.

Harry dẫm mạnh lên tay cô ta, đến trước khi chết cô ta cũng không thể nắm được Tom.

Từ khi có ý thức đến giờ bắt đầu độc ác với người khác, trong giáo dục của Black, cô ta chỉ ưu tiên lợi ích gia tộc, cũng chỉ khi độc ác với người khác mới khiến mình tốt lên. Vì thế vào lúc nào cô ta cũng phải độc ác.

Cô ta chỉ có thể trở thành chi thứ của gia tộc Black, nếu không muốn vận mệnh của mình bị sắp đặt, vậy chắc chắn cô ta phải khiến mình trở nên cực kỳ xuất sắc, khiến gia chủ coi trọng, cô ta mới có thể tồn tại.

Mấy năm nay, cô ta độc ác ra tay với rất nhiều người, thậm chí rất nhiều người đều bị cô ta đâm một dao sau lưng. Bỗng nhiên Izanas nghĩ tới, có lẽ những người bị cô ta đâm sau lưng trước khi chết cũng có tâm trạng giống cô ta. Không cam lòng, tức giận… rồi không biết nên làm thế nào.

Tay cô ta bị đối phương dẫm lên, người kia… người kia rõ ràng cho người ta cảm thấy hiền lành, nhưng lúc độc ác lên thì thậm chí còn khiến người ta phải thấy rợn tóc gáy hơn cả Lord. Thậm chí còn không cho cô ta thực hiện hy vọng xa vời trước khi chết của mình.

Harry chỉ cười nhạt nhìn cô ta, “Nếu, giờ phút này người nằm trên mặt đất là ta, cô sẽ làm gì?”

Cô ta sẽ làm gì?

Cô ta sẽ cười lớn dẫm lên ngực Evans, đắc ý nhìn anh ta, nói cho anh ta biết anh ta không thể có Lord, nói cho anh ta biết anh ta không biết tự lượng sức mình, nói cho anh ta biết trong mắt cô ta anh ta chỉ là một tên hề. Cô ta sẽ ngồi trên ghế, đắc ý nhìn Evans bị hạ độc không cam lòng chết đi.

Cô ta thích cảm thụ sức sống trôi dần. Nhưng không có nghĩa là cô ta thích cảm giác sức sống của mình bị hao mòn. Cô ta độc ác hơn ai hết, làm sao có thể yêu cầu người khác nhân từ với mình? Nhưng nếu cô ta có thể độc ác với bất kỳ ai, đương nhiên cũng sẽ độc ác với bản thân mình.

Độc dược Evans cho cô ta uống là do cô ta điều chế. Đương nhiên cô ta hiểu hiệu quả của chúng. So với bị tra tấn thì không bằng cô ta tự cho mình một kết thúc.


“Evans…” Bàn tay muốn tóm lấy vạt áo Tom lại nắm chặt mắt cá chân Harry, móng tay xuyên qua quần áo Harry muốn biến thành một lưỡi dao sắc đâm qua da Harry, “Mày… Mày…” Cuối cùng cô ta không thể nói hết câu đó, có lẽ là quá tức giận, có lẽ chính cô ta tự nguyền rủa mình, tóm lại, cô ta chết.

Tay cô ta còn nắm chặt mắt cá chân Harry, mắt còn nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta chết không nhắm mắt. Có lẽ cô ta sẽ biến thành hồn ma trở về cũng không chừng.

Nhưng điều đó không hề liên quan tới Harry. Harry rút chân mình khỏi tay Izanas, sự lạnh lùng trong mắt dần chuyển thành bất đắc dĩ.

“Tới giờ tôi cũng không nghĩ tới, sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ còn phù thủy chết vì tôi.” Harry nhẹ nhàng thở dài.

Tất cả mọi người không kịp phản ứng bởi Harry thay đổi. Rõ ràng trước đó vẫn là tử thần đoạt mệnh, nhưng giờ lại trở thành kẻ nhu nhược nhất trong lều.

“Ngủ đi.” Tom ôm anh vào lòng, hôn nhẹ trán anh, “Anh quá mệt mỏi.”

Mùi máu tươi xung quanh còn chưa tan hết, mắt Izanas vẫn nhìn anh, Tử thần Thực tử còn chưa giải trừ định thân, hoàn cảnh xung quanh thật kỳ lạ. Nhưng Harry không quan tâm. Hơi thở ấm áp của Tom tràn ngập các giác quan anh, khiến anh thả lỏng.

Thật ra Tom không biết, Harry luôn ở trạng thái cảnh giác rất khó đi vào giấc ngủ trong lúc chung quanh còn chưa an toàn. Không chỉ có anh, khi chiến tranh vừa chấm dứt, rất nhiều người không thể khôi phục lại cuộc sống bình thường, cảnh giác thời gian dài làm cả tinh thần và thể xác họ tràn đầy mỏi mệt, chỉ có bạn bè mới khiến họ đi vào giấc ngủ một cách bình yên. Mà người có thể để Harry tin tưởng hoàn toàn lại càng ít, Harry và Ron lại có tình trạng nghiêm trọng nhất.

May mắn chính là, Harry đều mang thiện ý với mọi người, sau chiến anh là người khôi phục nhanh nhất. Chỉ cần không tiến vào trạng thái cảnh giác, cơ bản Harry có thể sống như người bình thường. Đối với cuộc sống ngập tràn hy vọng, thậm chí anh còn khôi phục nhanh hơn cả Hermione.

Nhưng rõ ràng, tình huống trước mắt cũng không thể khiến Harry thả lỏng, mọi chuyện đều là vì Tom ở cạnh anh. Bản thân anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh có thể hoàn toàn tin tưởng Tom sẽ không làm hại anh. Ngoài Trường Sinh Linh Giá là giới hạn, anh đã bằng lòng vứt bỏ tất cả tin tưởng vào Tom.


Sau khi Harry ngủ, Tom mới nhẹ nhàng đặt anh lên giường, mà thi triển thần chú cảnh giới bên cạnh Harry, chỉ cần có kẻ có ý đồ gây rối Harry, y có thể phát hiện đầu tiên, mà thần chú cảnh giới cũng sẽ làm Harry bừng tỉnh. Y tin vào năng lực phản ứng của Harry. Vậy trước mắt là lúc xử lý mấy chuyện lộn xộn này rồi.

Tom chỉ mất chưa tới năm phút đã thanh lý sạch sẽ lều trại. Đồ ăn chuẩn bị cho Harry lúc trước bị bỏ đi, Tom tự mình làm cho Harry một ít đồ ăn đơn giản đặt ở bàn đầu giường, ếm thần chú giữ ấm đợi Harry tỉnh lại. Trong lúc y đi làm đồ ăn, Izanas đã bị tha đi, còn cô ta đi đâu thì có lẽ Nagini đang biến lớn nằm trên mặt đất có thể cho mọi người đáp án.

Vết máu trên sàn đã được tẩy trừ sạch sẽ, trên bàn trà có để một ít hoa thơm ngát, mùi thơm dễ chịu xua tan đi mùi máu tươi trong lều.

Vài thuộc hạ của Izanas sẽ có người giải quyết, mà đang quỳ trên mặt đất chính là hai Tử thần Thực tử mà y đã phân phó chăm sóc Harry. Họ vốn phải chăm sóc Harry sau khi y rời đi, nhưng hiển nhiên, họ để lều trại trống rỗng, mà còn để kẻ khác hạ độc trong thức ăn của Harry, nếu không phải Harry mẫn cảm về độc dược chỉ sợ Harry đã tử vong.

“Lord.” Họ quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.

“Không phải ta không biết trong Tử thần Thực tử có rất nhiều người khó chịu vì Harry xuất hiện.” Tom ngồi trên ghế nhìn hai người kia, “Các ngươi muốn ra tay với Harry cũng không có gì đáng trách, dù sao các ngươi không thuộc về Harry.” Y gõ ngón trỏ lên mặt bàn, “Vậy có lẽ các ngươi có thể cho ta biết, lý do ta tức giận, là gì không?”

Họ nơm nớp lo sợ run lên, lại không nghĩ ra được lý do.

“Trong Tử thần Thực tử không được tự tiện thay đổi lệnh.” Tom nheo mắt lại, “Có lẽ có người có thể nói là do họ khó chịu, nhưng số đó không bao gồm các ngươi.” Quả thật tầng cao Tử thần Thực tử có thể nói với y một số suy nghĩ, y không phải kẻ độc tài, nên y cũng sẽ tiếp thu một ít ý kiến hợp lý, nhưng cũng không có nghĩa kẻ dưới tầng chót có quyền cãi lời y, “Các ngươi nói cho ta biết, mệnh lệnh ta cho các ngươi trước đó là gì?”

“Là… đi theo ngài Evans.”


“Vậy,” Tom nheo mắt lại, màu đỏ trong đôi mắt đen dần hiện lên, “Lúc Harry trở lại lều trại, thậm chí khi anh ấy gặp sự cố, các ngươi ở đâu?”

“Lord thứ tội.” Rốt cuộc hiểu được mình sai ở đâu hai Tử thần Thực tử gần như quỳ rạp trên mặt đất, “Bầy tôi chỉ…”

“Trong Tử thần Thực tử không cần phế vật.” Tom nhìn họ, rốt cuộc đôi mắt bị màu đỏ chiếm đầy.



Harry tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Tom đang ngồi ở mép giường, cầm một quyển sách đọc.

Harry mở to mắt, rồi thở ra một hơi.

Vì hơi thở anh thay đổi, Tom mau chóng chú ý đến anh. “Ăn gì đó chứ?” Y cất sách, cười nói với Harry.

“Tôi cần vệ sinh cá nhân trước.” Ngủ lâu như vậy, Harry cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn.

Vì World Cup chấm dứt, rất nhiều người đã rời đi, ở chỗ này chỉ còn có lều của họ, Tom không muốn đánh thức Harry, nên không vội vã trở về, dù sao họ cũng không bận.

Harry vệ sinh xong thì tỉnh táo hơn nhiều, cơm trưa trên bàn đã được dọn sẵn, không giống như bữa cơm phong phú khi họ vừa mới tới, ngược lại là bữa sáng ở nhà. Harry biết là do Tom tự làm. Còn việc những người đêm qua đi đâu, vì sao cả lều có vẻ trống rỗng thế này thì Harry cũng không hỏi nhiều.

Harry có một thói quen không tốt, anh thích vừa ăn vừa đọc báo. Hoặc là vừa lúc báo ở tay anh nên anh cầm rồi không định bỏ xuống.


“Bộ Pháp thuật nước Anh kháng nghị với Bộ Pháp thuật nước Pháp?” Harry hơi ngạc nhiên nhìn tin tức thứ hai, “Cậu đã làm gì?”

“Nếu họ muốn khơi mào thì sao chúng ta lại không nghe theo chứ.” Tom nhún nhún vai, rồi giật lấy báo trong tay anh, “Ngoan ngoãn ăn cơm.”

Harry bĩu môi, không nói gì.

Đồ ăn trên bàn đều là đồ ăn gia đình bình thường, Tom không làm nhiều lắm, vì y còn chuẩn bị điểm tâm ngọt.

Harry thích ăn đồ ngọt, vì thế sau khi thấy chúng, Harry quyết đoán vứt món chính sang một bên. Nhưng khi anh cắn một miếng bánh ngọt, lại cảm thấy có cái gì đó đang vướng trong miệng. Cứng cứng, không cắn được, không phải là hạt quả.

Hay là Tom không cẩn thận đánh rơi Galleon vào? Harry nghi hoặc nhả thứ kia ra. Nhưng giây tiếp theo, anh ngây người.

Đó không phải Galleon mà Tom không cẩn thận đánh rơi lúc làm bánh ngọt, mà là một chiếc nhẫn.

Harry ngẩng đầu không thể tin nhìn Tom.

Đối phương hiền hòa nhìn anh chăm chú.

Thấy Harry nhìn qua, Tom đứng dậy đi tới cạnh anh. Y ngồi xuống cạnh Harry, nắm chặt tay Harry.

Trong nhất thời Harry không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc trống rỗng chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tom.

Đối phương nói: “Harry, chúng ta kết hôn đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui