Ngày đầu làm bạn
Draco đầy đầu mồ hôi trèo lên lan can, cậu nghĩ nếu chân trái cũng trèo qua lan can [hiện tại đùi phải đã ở trên lan can], giây tiếp theo có thể ngã xuống vì cánh tay không thể thừa nhận sức nặng hay không.
May mắn hiện tại Snape đã trải thảm mềm mại, Draco cho rằng coi như an toàn. Đó cũng là nguyên nhân cậu nguyện ý thử mạo hiểm, cậu trước mắt chuẩn bị ngã xuống, tiếp theo cậu có thể thừa dịp không có người luyện tập đi, thuận tiện đi dạo phòng Snape. Mà mặc dù cậu đã ngáp liên tục nhưng cậu không muốn tiến vào chăn ngủ. Hiện tại mới là 6h tối, từ sau ba tuổi cậu vốn không lên giường vào giờ này.
Bất quá khi Draco lui chân trái, xoay mông chuẩn bị ngã xuống, tầm mắt đột nhiên chuyển. Draco bất lực thấy có hai bàn tay thô lỗ nâng mình lên, còn chuyển hướng dọa cậu nhảy dựng cũng khiến cậu choáng váng không thể không nhắm mắt.
Draco xuất phát từ trực giác giãy dụa tiếp theo tay chân cậu bị giam trong ngực một người, dùng lực so với Snape càng thêm ngốc. Nhưng vô luận như thế nào, chính mình tựa hồ là an toàn cho nên Draco mở mắt ra, quyết định khiển trách loại đối đãi lỗ mãng này nhưng người đập vào mắt lại khiến cậu mở lớn mắt.
“Halli?” Harry!?
Draco há miệng, phun ra cả nước miếng. Draco quá mức kinh ngạc không ý thức được mình lại gọi tên Harry.
Harry cũng không chú ý chỉ nhíu mày, “Cậu làm gì vậy? Cậu sắp ngã xuống đấy.”
Harry hai tay ôm cậu bé dại ra điều chỉnh tư thế.
Mà Harry cũng chưa từng được huấn luyện chăm sóc trẻ con, cậu không thể nào biết khi ôm trẻ con nên cho bé ngồi ở trên một cánh tay, cậu chỉ ôm Draco cho nên có loại ảo giác Draco sẽ ngã xuống vì thế ôm càng chặt.
Draco từ khiếp sợ hồi lại, cậu khó mà tin được người Snape gọi tới lại là Harry, Snape rõ ràng ghét Harry như vậy. Draco lập tức giãy dụa, “Hoảng, hoảng thục.” Buông tay. Cậu mới không cần địch nhân chiếu cố, chính cậu có thể chăm sóc mình.
Draco giãy dụa, Harry càng cảm thấy không ôm được, “Xoay cái gì, cậu muốn ngã sao?” Harry trong miệng cảnh cáo như vậy nhưng trên thực tế càng ôm chặt. Nhìn bốn phía sau, cậu bước đến sô pha cạnh lò sưởi, đặt mông ngồi xuống thì mới cảm giác an ổn hơn.
Draco tại bàn tay to của Harry xoay cũng dùng chân đá muốn tránh ra.
“Tránh ra, ta không cần.”
Harry thỏa mãn đặt Draco ở trên đùi, hai tay chặt chẽ ôm bụng nhỏ của cậu, ứng phó Draco mỏng manh phản kháng. “Vì sao? Cậu cũng có nghe, tôi nói sẽ chăm sóc cậu cho nên Snape bảo tôi đến.”
Sau đó tiện ngươi cười nhạo ta? Mơ tưởng.
Draco hung ác căm tức trừng Harry.
Bởi vì cậu nhớ rõ ràng đêm qua, Harry thô bạo như thế nào.
Ở lớp độc dược, Harry đều nói nói chuyện với mình là lãng phí thời gian khiến cậu lại bị thương. Cho nên cho dù có cái chú ngữ kia, Draco tin tưởng những chuyện Harry muốn làm sẽ chỉ là nhân cơ hội cười nhạo cậu giống như Weasley.
Draco biết Harry ghét mình nhiều thế nào.
Mà cậu không muốn mình trở thành tên hề trong mắt Harry.
Harry tựa hồ biết vì sao Draco kháng cự,“Đương nhiên cậu khẳng định sẽ không vui, chỉ là pháp thuật sẽ không cho phép tôi vi phạm lời thề, cậu không tín nhiệm tôi thì cũng có thể tín nhiệm nó. Tôi đến hỗ trợ, không liên quan đến ân oán lúc trước của chúng ta.”
Draco nhớ tới ánh sáng vàng biến mất trong thân thể hai người bọn họ, kia quả thật là chú ngữ. “Đan, vì… sao [vì sao]?”
Draco cố gắng nói chậm để phát âm nghe không buồn cười, nhưng cậu thật sự muốn hỏi Harry vì sao lại ký kết chú ngữ kia.
Harry nhún vai, “Cậu có đáng ghét như thế nào thì cũng không nên gặp chuyện này.” Harry bổ sung nói, “Tôi cùng Ron rất xin lỗi, tôi nghĩ chúng tôi còn chưa nói tiếng xin lỗi với cậu. Rất xin lỗi.”
Draco nghe xong thì im lặng nhưng trên thực tế, cậu không thấy vui.
Harry nói câu cậu đáng ghét khiến tim cậu tựa như bị cái gì đó bóp chặt.
Draco bị thương mím môi dời tầm mắt.
Draco nói cho mình, chuyện không có gì bất đồng, may mắn mình đã quyết định không cần lại thích Harry.
Kế tiếp Draco im lặng được Harry giải thích thành nhất thời dừng chiến.
Bởi vì sau đó Draco coi như thành thật tiếp nhận Harry giúp.
Draco để Harry ôm mình đi lại, đi vào giá sách của Snape từ giữa tùy tiện lấy một quyển sách.
Draco để Harry giúp mình thả sách xuống thảm, chỉ huy Harry để mình bên cạnh quyển sách dày đó.
Sau đó Draco liền bắt buộc mình tập trung lực chú ý vào trang sách.
Tuy rằng Draco cũng không biết quyển sách mình vừa có tiêu đề gì.
Sau khi Harry nói câu kia, cậu không muốn lại chú ý Harry.
Draco cũng không muốn nhớ lại chuyện mình ngồi trên tay Harry để rồi không kìm lòng được tim đập nhanh hơn khiến cậu thấy bi thảm.
Cho nên cậu tất yếu tìm một số việc đến làm, ngẫm lại thành tích, ngẫm lại cha.
Nghĩ mọi thứ có thể nghĩ, chỉ trừ bỏ Harry.
Draco tâm tình không tốt, Harry ở một bên lại trải qua thời khắc có lẽ là thả lỏng nhất trong mấy tháng nay.
Giống như buổi chiều cậu nói với Ron, sau khi hấp thu nó, Harry thừa nhận mình có chút biến hóa.
Biến hóa này ban đầu cũng không rõ ràng, qua một đoạn thời gian cũng chính là năm học trước nó mới dần hiện lên. Harry thậm chí là được bạn tốt nhắc nhở mới phát hiện. Bất quá khi biến hóa xuất hiện, mắt cậu xuất hiện ánh đỏ, giấc mơ ngắn ngủi kỳ dị khiến Hermione cố gắng tra tìm, tìm ra một ít manh mối phát sinh ở trên người Harry.
Nhưng mặc dù tìm ra nguyên nhân cũng không cách nào cải thiện cảm xúc Harry càng ngày càng không ổn định.
Rõ ràng không có lý do khiến Harry tức giận nhưng cậu lại tự dưng táo bạo. Đối với điều này Harry chỉ có thể cố gắng đối kháng, cũng thuyết phục mình đừng hành động theo cảm xúc.Cậu còn có lý trí, ở bên ngoài cảm xúc khắc chế hành động của mình.
Kiên trì mấy tháng sau, Harry mệt mỏi. Tựa như phao cao su, thời gian dài căng sẽ mệt mỏi. Mà mệt mỏi táo bạo thành cảm xúc bất lương, cuối năm học cậu giống như một quả bom biết đi. Tình huống biến thành không giải quyết không được.
Ron cùng Hermione từng khuyên Harry đi tìm Dumbledore tìm cách giải quyết, đây là một lựa chọn đương nhưng Harry đối thứ này lại cực đoan kháng cự. Harru không muốn Dumbledore cho rằng cậu cùng Voldemort có càng nhiều liên quan.
Sau khi phát sinh chuyện kia, Dumbledore từng nói Voldemort chuyển một ít pháp thuật cho Harry. Mà nếu có thêm nó thì cậu có thể trở thành quái vật không thể không tiêu diệt trong mắt người khác hay không?
Sự lo lắng này Hermione cùng Ron tự nhiên liên tưởng được, mặc dù bọn họ chưa từng nói ra. Mà đây cũng là nguyên nhân chính yếu bọn họ giữ bí mật cho Harry. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Harry vẫn là Harry.
Cho nên khi Harry nhờ Hermione giúp, Hermione đáp ứng. Khi Hermione tìm ra nguyên nhân sau,Harry thuyết phục cô cũng nên tự tin có thể tìm ra cách giải quyết. Sự tin cậy cùng phó thác này khiến đáy mắt Hermione dấy lên ngọn lửa chinh phục tri thức, hơn nữa lại là tri thức hữu dụng với người khác.
Mà Ron phụ trách khi Harry nổi giận, dùng Stupefy đánh lén cậu. Bất quá tính đến trước mắt, Ron còn chưa thực tế chấp hành đặc quyền này. Harry tức giận nhưng có thể khống chế cũng chính là một ít ma lực cậu không thể khống chế giống như ma lực bùng nổ Bình hoa vỡ, giấy bay toán loạn, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.
Mione mất mấy tuần lật những quyển sách cấm Harry trộm mang ra, cô còn chưa tìm được cách giải quyết nhưng cô đưa ra phương pháp làm dịu đi.
Luận điểm của cô là Harry là nơi phát ra cảm xúc, nếu quả thật là vì Harry hấp thu nó như vậy đem những cảm xúc mà Harry cho rằng là không thể hiểu nổi thì quan sát có lẽ có thể tính ra quy luật nào đó.
Giống như một người luôn thích hoặc ghét thứ gì đó, giả thiết nó cũng có, đối với Harry thì có thể kiến thiết tâm lý trước để giảm xóc những ảnh hưởng cảm xúc của nó.
Đồng thời, ở giả thiết này, nếu nó khác Harry, đối với một số thứ Harry không cảm thấy tức giận mà lại thấy táo bạo, như vậy nó hẳn là cũng sẽ khiến Harry sinh thêm cảm giác vui vẻ hoặc thích thú.
Cho nên Mione yêu cầu Harry ở trong kì nghỉ hè cẩn thận lưu ý cái gì sẽ khiến cảm xúc của nó biến hóa. Mà hình như thật sự có chút quy luật. Hiện tại Harry đã biết màu đỏ hoặc người khác khe khẽ nói nhỏ sẽ khiến nó táo bạo mà rắn, thứ tinh xảo lấp lánh sẽ làm nó thích thú.
Giống vậy, Harry phát hiện chăn lụa có thể cho cậu tâm tình vui vẻ.
Mặc dù cậu không biết mình cũng sẽ có cảm giác vậy không, dù sao trước khi khai giảng năm học, cậu chưa từng tiếp xúc với tơ lụa. Một lần đi mua đồ ngẫu nhiên đụng đến, cảm xúc thành thích khiến cậu có một lần thử tương đương thành công.
Vì thế kế tiếp, cậu phát giác càng nhiều thứ khiến nó thích.
Tuy rằng Mione từng đã cảnh cáo cậu, cách này coi như biến hóa nhân cách vô hình.
Bất tri bất giác, cậu đã không thể phân ra cái gì là mình thích mà cái gì là nó thích. Harry khả năng biến thành không giống mình, giống như Harry lúc trước vẫn cảm xúc lo lắng táo bạo sẽ khiến mình thành người âm tình bất định.
Nhưng Harry đã mệt mỏi ứng phó sự tức giận đó, thời khắc đi nhận lý do táo bạo hợp lý hay không, kia liền như là thời khắc hoài nghi mình. Điều đó với Harry mà nói là đang dần dần tích lũy áp lực.
Cho nên cậu nói cho mình chỉ cần không thương tổn người khác, một ít hứng thú thay đổi thì không cần quản nó vốn có giống mình không. Thậm chí, mình nếu cũng thích thứ nó thích, vậy thì sao? Chỉ cần có thể hữu hiệu chậm lại ảnh hưởng táo bạo của nó mang đến là được.
Rồi sau đó Mione đưa ra kết luận thứ hai: Chỉ cần khiến nó bảo trì vui vẻ, có lẽ ảnh hưởng táo bạo đối với Harry sẽ dịu đi. Trụ cột là từ tâm lý học Muggle, tâm tình vui vẻ trợ giúp chậm lại tần suất cùng cường độ táo bạo. Nghe thì không phải không có đạo lý.
Cũng bởi vậy Harry không ngại nó chọn Malfoy tuy rằng khi chấp hành khiến cậu trả giá đại giới.
Nhưng chỉ cần ở chung với Malfoy có thể khiến nó vui vẻ, cậu liền nguyện ý đi làm.
Thẳng đến trạng huống không cho phép, khi đó, cậu cuối cùng sẽ tìm ra thứ mới thay thế Malfoy.
Mà hiện tại, cậu tâm tình vui vẻ nên cũng không thương tổn bất cứ ai.
Harry thích ý nheo mắt, tầm mắt lại trở lại trên người cậu bé tóc vàng, lại phát hiện Malfoy ghé vào trang sách còn to hơn người ngủ.
Harry không phát hiện mình cười.
Harry chưa thấy vui vẻ đối với sự tồn tại của Malfoy nhưng hình ảnh trước mắt sẽ khiến bất cứ ai cũng mềm lòng.
Harry đứng dậy ôm cậu bé về giường sau đó nhìn quanh, tắt đèn, cũng tăng thêm ấm áp trong phòng rồi rời khỏi hầm của Snape.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...