Né tránh và truy đuổi
Sau khi Harry quan tâm hỏi Draco vài lần về an toàn, Draco nhịn không được trợn mắt, giải thích ít nhất trước hôn lễ sẽ không có chuyện gì xảy ra vì bên kia còn không có động tĩnh. Nhưng Draco vẫn cảm thấy ngọt ngào, tâm tình rất tốt, khóe miệng đều cong cong, tâm tình của Harry cũng đã khôi phục lại sao khi nghe lời tiến đoán.
Nhưng đến buổi chiều tự học thì đã có chuyện.
Lần đầu tiên Draco tham gia tổ đọc sách trong miệng Harry, tâm tình rơi xuống đáy cốc.
2h chiều, Harry và Draco đi vào phòng tự học bọn họ ước định trong thư viện.
Nơi này chuyên môn cho học sinh thảo luận, sô pha thoải mái, chăn và gối ôm, cho phép học sinh lợi dụng thuật biến hình hoặc tĩnh âm chú bảo đảm không gian học tập phù hợp nhu cầu cá nhân mà Hermione nói tiện nhất là được mang sách thư viện vào, chỉ là không thể ăn mà thôi.
Khi bọn họ tới, thành viên gồm Ron, Hermione và Cho đã ngồi chờ bọn họ, hơn nữa biết hôm nay sẽ có thành viên mới, biểu tình cũng không quá kinh ngạc. Draco không thân thiện nhưng lễ phép gật đầu coi như chào hỏi rồi chọn ghế trống ngồi.
Harry ngồi xuống bên cạnh, “Ha ha, chủ đề hôm nay là gì?” Câu này xem như hỏi cho Draco, Harry không phải người chủ động nói.
Hermione nhìn Harry, đáy mắt có điều tra, “Thật vui khi thấy cậu xuất hiện Harry. Bữa trưa cậu không có tới đại sảnh đường, chúng mình lại nghĩ cậu lại đi đâu đó.”
Những gì Dumbledore nói Harry cũng nói cho bạn mình. Trước khi hấp thu hoàn toàn hồn phiến cậu được bọn họ giúp rất nhiều nên cậu không giấu diếm bọn họ sự thật Dumbledore nói. Mà Harry, khi tâm tình không tốt cậu thích dạ du, chơi trò mất tích linh tinh.
“Không có việc gì, mình và Draco đến phòng bếp tìm Poky, lúc trước nó giúp rất nhiều, mình với Draco mang kẹo đi cám ơn nó, thuận tiện ăn ở đó.”
Hermione vừa nghe mắt đã sáng lên, “Cảm ơn gia tinh? Có chút… Ách, không hợp tập tục của phù thủy?”
“Vì nó không phải gia tinh của Malfoy gia.” Draco giải thích, “Mặc dù papa sai khiến nó chăm sóc ta nhưng cũng đã vượt quá quyền hạn của giáo sư, là ý nguyện của nó, mà Malfoy có ân thì sẽ báo.”
“Ưm, tôi hiểu!” Hermione lập tức mở ra một quyển vở nhanh chóng viết, “Ý chí độc lập của gia tinh ảnh hưởng nhiệm vụ được phân… Quá tốt, mình đang lo lắng chủ đề nghiên cứu khi nghỉ đông, cái này rất thích hợp!”
Hermione như vậy mọi người sớm đã quen cho nên Ron trực tiếp hỏi, “Vậy dã thấy tốt hơn chưa Harry?” Ron khoa tay múa chân. Vừa rồi nghe Harry nói cậu cảm thấy cổ quái nhưng lại không nói được là cổ quái ở chỗ nào nơi nào.
Harry nhếch miệng gật đầu, “Rất tốt, không cần lo lắng.”
Buổi sáng làm nũng trước mặt Draco [đây là Draco nói] sau, Harry cảm giác tâm tình cân bằng rất nhiều. Cố kỵ thái độ của Ron và Hermione, Harry không có cách nào tùy hứng nói trước mặt bạn. Nhưng Draco rất tốt, cậu ta sẽ không hỏi kỹ càng mọi việc, cậu cũng không cần ở trước mặt Draco làm một cậu bé ngoan. Bọn họ có thể nhẹ nhàng nói chuyện tự do, cậu còn có một cảm giác an toàn kỳ dị. Harry nghĩ có lẽ Draco từng biến thành trẻ con, bọn họ có bí mật của nhau, mà bọn họ đều ăn ý không nói ra ngoài.
Cho vẫn rất im lặng lại quan tâm hỏi, “Harry làm sao vậy, bị bệnh sao?”
Draco nhìn Cho.
Cho là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc đen bóng mềm mại, làn da màu mật khỏe mạnh, không có tàn nhang, mắt hạnh to, so sánh với con gái Phương Tây thì Cho có đường cong tinh xảo hơn nhiều. Mà Cho cũng biết ăn mặc, mặc dù là đồng phục thống nhất, Cho cũng có thể mặc làm cho eo lưng tinh tế… có lẽ Cho sửa lại đường may một ít?
Nhìn thấy vậy Harry kéo áo Draco, nhỏ giọng hỏi, “Nhìn gì vậy?”
Harry mới trả lời Cho ân cần thăm hỏi, quay đầu thì phát hiện tầm mắt Draco cẩn thận đánh giá Cho làm cậu có chút mất hứng.
“Không có gì.” Draco nhún nhún vai, trở lại chủ đề, “Mấy người định làm như thế nào? Nói đi.”
Vì thế Hermione vui vẻ tuyên bố chủ đề nghiên cứu hôm nay: lịch sử pháp thuật trong cuộc thi O.W.Ls – bộ phận Trung Cổ. Mà phương thức chính là tự ghi chép, mỗi người có 3’ trả lời ngắn gọn một câu hỏi. Đây là phương pháp Hermione dùng, cô cho rằng như vậy mới có thể khắc sâu vào ký ức. Đối với Draco phương thức này cũng không tệ, cậu có thể thừa dịp này đọc hết những bài học Harry tìm hộ mình.
Nhưng chủ đề này vừa ra Ron và Harry lập tức thống khổ rên rỉ mà Cho che miệng cười cười, bổ sung cuối giờ mình sẽ ra đề cho mọi người, bảo mọi người ôn tập cho tốt.
Nghe vậy Draco hoang mang một chút, loại chuyện này không phải chỉ cần viết trên giấy là được sao, sao Cho phải cùng đọc sách với bọn họ?
Mà nghi vấn của Draco lập tức có đáp án.
Bởi vì chỉ cần Harry bắt đầu vò tóc hoặc là thở dài, Cho sẽ quan tâm lại đây hỏi có chỗ nào cần giúp. Harry thấy cũng không nói gì chỉ ra nghi vấn của mình.
Rõ ràng, Cho thích Harry.
Trước Draco không biết, lúc này không cảm giác thì chính là một đứa ngu ngốc.
… Nhưng cho dù biết thì có năng lực làm cái gì? Draco cắn môi.
Mình không thể biểu hiện ra cái gì vì cậu biết Harry không phải của mình.
Ghen sẽ chỉ làm mình xấu hổ, không thể làm vậy, còn có thể sinh ra ngăn cách giữa hữu nghị của Harry và mình thật vất vả bồi dưỡng được. Nghĩ vậy Draco cũng không có hành động thiếu suy nghĩ gì… Cậu cũng không dám.
Nhưng là cậu rất khổ sở, khó chịu.
Mặc dù Harry không xem nhẹ cậu, khi thảo luận với Cho cũng sẽ quay đầu nói một hai câu cậu.
Nhưng giờ phút này Draco biết mình không chỉ muốn như vậy. Cậu muốn Harry chỉ nhìn mình, chỉ cười với mình, hấp dẫn toàn bộ chú ý của Harry.
Nhưng Draco không dám nói cho Harry mình thích cậu ta. Có lẽ càng thích thì lại càng sợ hãi.
Mà lúc trước bọn họ đã gần gũi như thế, Harry còn ôm cậu ngủ. Những biểu hiện của Harry đều không vượt qua đường hữu nghị, có ý gì chứ? Draco biết có nam sinh thiên tính sẽ không cảm thấy hứng thú với một nam sinh khác, có lẽ Harry chính là người như thế… Đáp án này cũng không làm cậu đau lắm.
Cho nên Draco tưởng rằng mình có thể lui mà cầu làm bạn với Harry.
Draco từng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, như vậy cậu vẫn có thể ở cạnh Harry.
Chỉ là Draco không biết khi nhìn Harry gần gũi với Cho hay là nữ sinh khác mình cũng vẫn khổ sở như vậy.
Granger và Weasley đang ngồi trên một sô pha khác vui vẻ trộm ngắm Harry và Cho.
Draco hiểu ra, nơi này ngay từ đầu đã không có vị trí của mình. Vì thế Draco gập vở lại.
Harry quay đầu kinh ngạc hỏi, “Cậu đã đọc xong?”
Draco cố gắng tự nhiên lắc đầu, “Có chỗ không rõ ràng, ta đi tìm sách.” Draco nói xong đứng lên muốn đi.
Harry cũng đứng lên, “Tôi đi theo cậu? Tôi cũng sắp ngủ luôn rồi.”
Draco hạ mắt xoay người nhấc túi, “Không cần, tìm sách xong ta phải đi tìm papa, ta quên buổi chiều papa gọi muốn ta đến hầm.”
“Vậy sao?” Harry có chút thất vọng.
Draco nhìn Harry rồi nhẹ giọng nói, “Bye.” Rồi xoay người đi.
“Draco gần đây rất bận sao?”
Giữa trưa thứ năm, sau khi kết thúc lớp lịch sử pháp thuật Gryffindor và Slytherin học chung,Harry hùng hổ ôm ngực ngăn ở cửa phòng học.
Mấy hôm nay Draco tính chuẩn thời gian mới vào phòng học, có khi còn đến muộn vài phút. Vì vậy Draco không ngồi cạnh Harry dù Harry thấy cậu vào phòng học đã vẫy vẫy cậu. Vừa hết giờ Draco cũng vội vàng đi, lý do không phải papa gọi thì là giáo sư yêu cầu bổ sung bài tập.
Nhưng vài lần sau Harry phát hiện Draco không phải luôn đi làm những gì mình nói.
Đừng quên trong tay Harry còn có bản đồ đạo tặc có thể vô sỉ giám thị hoạt động của người khác.
Harry nghi hoặc và cũng có chút bực mình, không biết chỗ nào có vấn đề, hiển nhiên Draco đang trốn tránh cậu. Không có lý do, Harry còn không hỏi được nguyên nhân. Mà không khí thoải mái tự tại trước đó của bọn họ như là đột nhiên biến mất, Draco lễ phép mà xa cách, giống như bây giờ.
“Chào buổi trưa.” Draco gật đầu, “Có cái gì cần giúp sao? Nếu có ta sẽ tận lực dành chút thời gian hoàn thành.”
Harry nhíu mày, “Cậu có việc cần làm? Buổi chiều là thời gian tự học, chúng ta đi đọc sách.”
“Chỉ sợ ta không thể đi,” Draco tiếc nuối, vỗ vỗ hai người to con bên cạnh, “Ta phải giúp Vincent và Gregory bổ túc, bọn họ cần. Ta không thể chỉ lo chính mình đúng không?”
Harry nhìn hai người không tình nguyện bên cạnh, “Hai người họ có thể theo chúng ta.”
“Trình độ bất đồng,” Draco lắc đầu, “Hơn nữa bọn họ không thể ở nơi không thể ăn, cậu biết rõ.”
“Đi phòng bếp chúng ta sẽ vui hơn Draco,” Gregory bổ sung.
Vincent phụ họa, “A, đó là một chủ ý tuyệt vời, như vậy chúng ta sẽ không ngủ khi học.”
Draco trợn mắt, “Vậy nó chỉ bổ vào bụng hai ngươi mà không phải đầu.”
Harry híp mắt như đang đánh giá Draco, cuối cùng cậu không đầu không đuôi nói, “Được, lại cho cậu một cơ hội.”
Draco không hiểu câu này nhưng không tìm hiểu, cậu chỉ hy vọng nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này.
May mắn Weasley lúc này gọi Harry đi ăn nên bọn họ thuận lợi đi hai đường.
Nhạc đệm này làm Draco không yên tâm. Buổi chiều nói giúp Vincent và Gregory học nhưng vì hai con lợn này chỉ có hứng thú với đồ ăn, Draco cũng thấy miễn cưỡng không thú vị, cầm chổi đã nghĩ đi ra ngoài bay. Đây là một trong những phương pháp cậu hay dùng để điều chỉnh tâm tình, ít nhất khi bay, tâm tình cậu sẽ sáng sủa hơn một ít.
Nhưng khi đi qua một hành lang dài, đang chuẩn bị quẹo sang sân bóng, Draco bị một cái gì đó kéo, sau khi hoa mắt thì cậu đã phát hiện mình bị ép tựa vào tường đá, chổi ở cách đó không xa.
Mà người đè lên Draco không phải người khác mà chính là Harry.
Lúc này Harry chống hai tay trên tường, thân thể đè lên Draco.
Harry cúi đầu nói với thiếu niên tóc vàng ở giữa hai tay mình,
“Chúng ta thảo luận gần đây cậu không thành thực.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...