[Harry Potter Đồng Nhân] [SNARRY] Chờ Đợi Hạnh Phúc

Draco tỉnh, đúng mười lăm ngày sau ngày đó. Không chịu nổi ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, vào một buổi sáng đẹp trời hắn rốt cuộc tỉnh lại. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đang cầm tay hắn ngủ say – Ron. Gương mặt bình thản, hắn giống như thiên sứ giáng trần trong ánh hào quang của mặt trời, cao quý khiến người ta không thể đụng chạm.

Hắn đã nằm mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, một giấc mơ đau khổ đến không thể chịu đựng. Tỉnh.

Nửa tháng nay, hắn đã nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ, những giấc mơ này có tên là ‘đã từng’. Sau đó hắn suy nghĩ rất nhiều, những giấc mơ của hắn cứ lặp đi lặp lại, từ tan vỡ đến điên cuồng, sau khi trải qua sự điên cuồng lại chuyển biến thành chết lặng, cuối cùng hoàn toàn chết lặng. Hắn đã tự hỏi rất nhiều, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say tất cả mọi chuyện giống như bầu trời sau cơn giông bão, sạch sẽ không một vết tích. Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, ngẫm lại cũng là bàn tay số phận mà thôi! Bây giờ, tận sâu trong đáy lòng hắn chỉ còn lại một người, một người duy nhất mà hắn yêu vô cùng sâu sắc.

Những thứ đã từng ràng buộc hắn trong quá khứ không còn nữa. Trước kia, đối với hắn, phải sống thực sử rất cực khổ. Thế nhưng bây giờ hắn đã tìm được một lí do để sống trên đời, hắn tìm được người quan trọng nhất với mình.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Draco phát hiện ra ánh mặt trời ấm áp đến như thế, dù cho hắn không được nhìn thấy nhiều lắm.

Nheo lại hai mắt, hắn thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng cúi xuống nhìn kỹ gương mặt tiều tụy của Ron. Nhớ lần đầu gặp nhau, Ron khi ấy là một cậu bé hoạt bát hiếu động, rất có tinh thần, thế nhưng đôi khi lại có bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc làm mình nhịn không được đi trêu đùa anh. Tuy rằng trong lúc hắn không phát hiện Ron đã trưởng thành rất nhiều, dù không thể gọi là đẹp trai rạng ngời nhưng cũng có cảm giác nói không nên lời. Nhưng mà làm cho hắn thoải mái chính là ở trước mặt hắn Ron vẫn luôn là Ron của ngày xưa.

“Xoảng”, là thanh âm chén sứ va chạm với mặt đất.

Ginny vừa vào cửa đã nhìn thấy Draco vẻ mặt dịu dàng, yêu thương vuốt ve mái tóc hơi chút rối loạn của anh trai mình. Loại dịu dàng này suốt thời gian đi học là không thể thấy. Đương nhiên làm cô kinh ngạc không phải một màn này mà là Draco rốt cuộc tỉnh lại.

“Draco tỉnh!” Ginny nở một nụ cười, hét ầm lên khiến cho bà Molly đều phải kinh hãi, trong giọng nói có vui mừng cùng áy náy, khẩn cấp lao ra cửa, không để ý chén trà còn nằm trên mặt đất, cô nhanh chóng lao xuống lầu.

“Ân!?” Bị thanh âm của Ginny đánh thức, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Ron là gương mặt tràn ngập tình yêu của Draco đan tươi cười. Anh chẳng biết phải nói gì, chỉ là vội vội vàng vàng ôm chặt lấy hắn nghẹn ngào. Vòng ôm siết chặt làm thân thể vốn suy yếu của Draco cảm thấy đau đớn. Thế nhưng hắn không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, chỉ là hơi nhíu mày.

“Draco…”

“Em đã trở về!” Tiếng nói khàn khàn suy yếu, cổ họng của hắn đã khô khốc một thời gian làm hắn nói có chút khó khăn: “Em tốt lắm. Anh khóc cái gì!”

Trên vai hắn có cảm giác ẩm ướt ấm áp.

“Anh nào có!” Nao giờ cũng tự nhủ với bản thân mình không có tư cách, không có quyền được khóc, thế nhưng giây phút nhìn thấy gương mặt quen thuộc của hắn cũng không nhịn được nghẹn ngào: “Tỉnh la tốt rồi, anh….Ngô!!’

Đem tiếng nói sắp phát ra kia nuốt vào trong miệng của mình. Khát vọng đối với Ron đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nếu không ngại đám khán giả vô cùng hưng phấn đang đứng ở cửa kia, hắn chỉ sợ đã trực tiếp lôi anh lên giường ‘xử lí’.

‘Khụ khụ. Không sao. Hai người tiếp tục.” Cặp song sinh không hẹn mà cùng lấy tay che mắt lại. Thế nhưng phải nói đến khe hở giữa những ngón tay đặc biệt rộng, có che hay không cũng chẳng khác gì nhau. “Cả nhà không ngại đâu!”

“Mọi người không ngại nhưng có người sẽ để ý.” Không muốn buông ra môi Ron, lại nhìn anh đang ngẩn người, Draco hài hước vỗ vỗ đầu anh: “Tôi cũng không tình nguyện ở trước mặt mọi người trình diễn tiết mục mười tám cấm!”

“Hắc hắc! Không sao đâu, chúng ta đều qua mười tám tuổi rồi!”

“Hừ!” một tiếng biểu thị sự bất mãn, Draco nhéo nhéo gương mặt của Ron: “người yêu nhà anh đã đói bụng đây! Dự định cho em ăn cái gì hả? Hay là anh muốn ở trước mặt hai anh trai của mình cho em ăn ‘món ăn đặc biệt’?”

Ron lấy lại tinh thần, gương mặt bỗng đỏ bừng. Anh trừng mắt nhìn Draco một cái: “Anh tất nhiên sẽ cho em ăn, nhưng anh không phải là thức ăn!!”

“Sao lại không phải, anh chính là món ăn tinh thần của em nha!” Draco vừa nói vừa liếm môi ra vẻ thèm muốn!.


“…”

Giống như con mèo vờn chuột Ron bị Draco trêu chọc đến nỗi khuôn mặt nam tính đỏ phừng phừng tông cửa xông ra ngoài, hắn ở phía sau lộ ra biểu cảm cao ngạo thời học sinh nhìn hai anh em sinh đôi.

“Cậu chẳng thay đổi gì cả! Vẫn luôn thích trêu chọc em trai của bọn anh như vậy.” Hai anh em không để ý đến biểu tình của Draco, nhưng trong lòng vẫn có chút đồng cảm với thằng em vừa cúp đuôi bỏ chạy.

“Các anh cũng không thay đổi!” Đảo tròn mắt, Draco đáp lại một câu.

“…”

“…”

“…Xin lỗi!” Hai an hem đồng thanh nói.

“…Có nhầm lẫn không?” Draco không thể tin được nhìn hai người: “Các anh có đúng là cặp song sinh mà em quen không thế?”

Mặc dù là nói như vậy nhưng cặp song sinh cũng không bỏ qua nụ cười nhếch mép đang có của hắn, bọn họ đã quen với việc nhìn thấy trên người hắn một cảm giác trầm trọng, thế nhưng giờ đây nó không còn nữa, giống như gáng nặng ngàn cân luôn đeo trên vai đã được dỡ bỏ.

“A…Còn không nói với cậu, Giáo sư Snape và Harry đều đã đi, bọn họ nói là muốn đi du lịch.” Fred nói, ngay sau đó Geogre tiếp lời: “Bọn họ nói rất nhanh sẽ trở về!”

Sauk hi hai anh em đã rời đi, Draco đưa mắt nhìn ra bầu trời cao xanh ***g lộng ngoài cửa sổ, toàn thân nhuốn chút phiền muộn, sau cùng hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nằm lại xuống giường, lặng lẽ chờ người mình yêu trở lại. Khoảng thời gian cuối cùng này hắn muốn dành trọn vẹn cho anh!

Những ngày tháng cuối cùng, hãy để hắn buông thả bản thân đi.

“Mệt mỏi ư?!” Mang theo bữa sáng xuất hiện, Ron nhìn Draco đang nằm, nước da trắng mịn phản xạ ánh sáng mặt trời, lại mờ mờ ảo ảo như không thực. Draco đang ở trước mặt anh không hề có gì là căm hận, bất mãn, chỉ ẳng lặng chờ đợi một mình anh, có cảm giác thật…đẹp!

“Không, không có việc gì.” Nở một nụ cười trấn an với anh, Draco bắt đầu cầm lên bữa sáng, chậm dãi ăn.

“Yên tâm đi! Thời gian vẫn còn.”

Khoảng thời gian còn lại, vẫn đủ!

Lúc hắn cúi đầu lại phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ Ron đã ghé vào bên giường thỏa mãn ngủ ngon lành, Draco cười cười, cúi xuống in trên trán anh một nụ hôn:

“Ngủ đi! Thời gian của chúng ta vẫn còn!.”

Một cơn gió nhẹ thổi bay sợi tóc của hai người, Draco buông chiếc đĩa trong tay, nhẹ nhàng nằm xuống, ánh mắt vẫn nhìn Ron không chớp cứ như muốn khắc hình ảnh của anh vào trong đáy mắt để vĩnh viễn không rời không bỏ. Sau khi nắm lấy bàn tay anh giữ chặt trong tay mình, hắn chậm dãi nhắm mắt, lần thứ hai ngủ.

Ngoài cửa, một nhà Weasley nhìn một màn này, không ai phát ra một tiếng động nào, sợ rằng ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng sẽ phá vỡ cảnh tượng khiến lòng người ấm áp rồi sau đó lại đau lòng kia. Ánh mắt Ginny đỏ bừng, chon mặt sâu trong lòng ba mình!


“Chính là ở đây ạ?!”

Harry nhìn bia mộ bằng đá cẩm thạch lạnh băng trước mắt, có chút nhớ nhung cười. Nhìn cái tên khắc bằng pháp thuật trên đó anh lại cảm thấy thật buồn cười. Nói như thế nào nhỉ, bản thân mình lại đang nhìn thấy bia mộ có khắc tên của chính mình, cái loại cảm giác này đặc biệt buồn cười.

Snape nhìn anh, gương mặt có chút lạnh lùng giờ đây tràn đầy dịu dàng.

Bọn họ đã rời khỏi Hang Sóc, lúc trước Draco ngất ở cửa làm cho tất cả mọi người luống cuống, Ron còn gần như phát cuồng, dưới sự khuyên bảo không ngừng của Harry mới bế Draco vào trong phòng mình, để lại sau lưng một nhà Weasley không ai hiểu gì. Nhưng sau khi nghe anh kể rõ mọi chuyện sự áy náy hiện lên gương mặt họ khiến người khác thấy mà đau lòng.

Vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm nhất với sinh mệnh, lại phải đối mắt với đau đớn dằn vặt không dứt như vậy!

Hai ngày sau khi Draco ngất, Snape bỗng nhiên nói muốn đưa anh ra ngoài du lịch. Harry có thể cảm thấy trong lòng hắn ẩn giấu một chuyện gì đó. Anh không hiểu, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Sau đó bọn họ từ biệt mọi người, rời đi.

“Sauk hi em đi, mỗi năm ta đều đến nơi này một lần!” Mặc dù không thể thật sự chạm đến nhưng hắn vẫn nắm lấy tay anh.

Cảm giác lạnh như băng, sự lạnh lẽo có thể đóng băng cả tâm hồn!

Cái tình cảnh sống chết đều không được này giày vò hắn.

“Severus…” Quay đầu nhìn hắn, Harry thở dài một hơi.

“Em đã hứa với ta rằng em sẽ trở về, thế nhưng lại không thực hiện được. Lúc tiếp nhận em từ tay Remus, ta không ngừng nói với bản thân mình: em đang ngủ. Em mệt mỏi, cho nên đang ngủ, chỉ là ngủ một chút thôi. Em nhất định sẽ mở mắt, dùng đôi mắt to xanh biếc nhìn ta, sau đó mỉm cười nói với ta ‘Một ngày tốt lành’.”

“Ta cứ ôm em, đến tận bình minh, đến tận khi mặt trời đem toàn bộ hy vọng của ta đánh nát, ngay cả một tia…cũng không lưu lại cho ta!”

Gục đầu xuống, Snape gian nan nói, trong giọng nói có sự bi thương không thể che dấu.

“Em thật nhẫn tâm! Bộ Pháp Thuật toàn lũ chết tiệt, tổ chức một lễ tang long trọng cho em, nhưng như thế có tác dụng gì?! Em mất! Suốt hai mươi năm qua, em bỏ ta mà đi!”

“Em đã trở về, Sev, em đã trở về. Em cũng chưa bao giờ bỏ anh đi, em chỉ đang đợi, đợi anh phát hiện ra sự tồn tại của em mà thôi.” Anh bay đến trước mặt hắn, viền mắt đã tràn ngập nước mắt.

“Thế nhưng ta không có phát hiện em, một chút cũng không có. Ta cứ như vậy đi qua trước mặt em, rời khỏi em. Ta thống hận người khác, càng thống hận chính mình. Cứ nghĩ đến chính ta bắt em phải nhìn bóng lưng mình rời đi, chính mình làm em đau lòng đến vậy, ta thật muốn cho mình một bùa Avada!”

“Đây không phải là lỗi ủa bất kì ai. Ngoại trừ Jammu và Kerim, ai cũng không nhìn thấy em!”

Anh chạm nhẹ vào hắn, thở dài một hơi. Anh cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu thật sự có thân thể, có thể chạm vào hắn có phải tốt!

“…” Không có trả lời, Snape trầm mặc, hắn buông thõng cánh tay, nhìn Harry đang lơ lửng trước mặt, cũng nhìn thấy tình yêu thương tràn ngập trong mắt anh.


Trong lòng chấn động, tình yêu trong mắt anh làm hắn không thể kiềm chế, trong lòng nổi lên một cảm giác không thể nói thành lời.

Trái tim đập thình thịch.

“Severus. Quá khứ đều đã qua, anh cần gì nhớ lại! Những việc chúng ta cần làm chỉ là nắm chặt lấy hiện tại mà thôi!”

“Em yêu anh. Đây là thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi!” Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Lộ ra một nụ cười sáng lạn, anh nhìn Severus vì câu nói của mình mà lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên. Tuy rằng Sev sống lâu hơn anh rất nhiều năm, thế nhưng trên phương diện tình cảm những biểu hiện của hắn và anh thường không sai biệt lắm, nhiều khi còn trẻ con hơn anh nữa cơ. Nghĩ thế Harry không khỏi cười trộm.

“Biết…Đã biết!” Hắn lúng túng không biết phản ứng thế nào, đành giả vờ ho nhẹ trả lời.

“Vậy anh thì sao?” Vẻ đỏ ửng trên mặt Snape biểu thị hắn thật xấu hổ, nhưng Harry buồn chán đã nhiều năm nhất định không chịu buông tha hắn, anh được một bước lại muốn tiến một thước: “Anh thì sao nào?!”

“Nhàm chán…” Snape xoay người gấp gáp rời đi làm ý cười trên mặt Harry càng thêm đậm: “Severus, anh không thể như vậy nha! Em đều nói ra cảm giác của em rồi, anh thì sao??” Anh đuổi theo Snape, từ góc nhìn của anh có thể thấy hai vành tai của hắn đã đỏ rực.

“Ai! Severus…”

Tiếng nói vui vẻ của Harry phiêu tán trong không trung, bầu trời dường như lại cao hơn, xanh hơn.

“Ba ơi! Anh kia đang bay kìa…” Một bé gái kéo kéo người cha đang bế mình, đôi mắt to nhìn théo bóng dáng Harry và Snape: “Hơn nữa anh ấy nói anh ấy yêu chú đi đằng trước kia kìa!”

Gương mặt nho nhỏ trắng hồng đáng yêu, tràn ngập sự vui vẻ, đôi mắt to tròn ánh lên sự thuần khiết thiện lương, nghịch ngợm dùng một cánh tay kéo tóc của ba ba mình.

“Ba ba! Yêu là cái gì? Có ăn được hông?” Bé con tràn đầy tò mò nhìn ba ba vẫn đang cứng ngắc ôm mình.

Người đàn ông thân hình có chút mập mạp phát ngốc nhìn hướng bóng dáng người kia rời đi. Đến tận khi con gái không vui dùng tây niết gương mặt của mình mới hồi phục lại.

“Ba ba xấu. Ba không thèm để ý con!” Bé gái quay phắt mặt sang một bên, không nhìn cha mình đang bày ra vẻ mặt lấy lòng: “Con muốn nói cho mẹ!”

“Bé cưng ngoan! Ba ba vừa rồi thấy được bạn cũ cho nên mới thất thần, con ngoan! Đừng mách mẹ được không?!” Người đàn ông có chút xấu hổ dụ dỗ: “Cái anh mà con thấy là bạn của ba đó.”

“Thật ạ thật ạ! Ba ơi, sao anh ấy có thể bay? Còn có vì sao anh ấy lại yêu chú kia? Yêu là gì ạ? Có ăn được không hả ba?” Bé con tuổi còn nhỏ nhất nhanh bị rời đi lực chú ý.

“Anh ấy là một người anh hùng vĩ đại… Cho nên anh ấy có thể dùng phép thuật bay! Yêu không thể ăn được! Chờ khi con lớn sẽ biết yêu là gì…” Người đàn ông có vẻ rất hài lòng, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi: “Bây giờ, ba mang bé cưng đi ăn kem, được không?”

“Vâng ạ. Con muốn ăn kem.” Bé gái nhỏ vừa nghe đến kem đã vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy cổ ba ba: “Thật nhiều thật nhiều kem nha!”

“Vậy đi thôi! Ba ba mang con đi ăn loại kem ngon nhất! Nhưng mà không được nói cho mẹ nghe nha! Mẹ nhất định sẽ mắng bé cưng, cũng sẽ mắng cả ba ba!” Trước khi rời đi, Người đàn ông nhìn thoáng qua hướng Snape và Harry vừa rời đi, đem bó hoa trên tay đặt xuống trước bia mộ lạnh lẽo.

“Vâng ạ! Con sẽ thật ngoan! Không nói cho mẹ, ba ba sẽ không bị mẹ mắng.” Bé gái nhỏ vỗ vỗ ngực, bày ra bộ dáng tất-cả-cứ-giao-cho-con, làm người đàn ông vui vẻ cười to: “Cho nên sau này ba ba phải thường xuyên dẫn con đi ăn kem đó!”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Nở một nụ cười thật tươi, người đàn ông xoay người bế con gái mình đi khỏi nơi đây.


Bó hoa tươi đẹp nằm im lặng trên bia mộ bằng đá, khắc trên đó tên của một người anh hùng đã từng là huyền thoại: Harry Potter.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm những bong hoa đung đưa nhè nhè, cũng tiết lộ thân phận người đàn ông.

Neville Longbottom.

Người đã từng là chiến hữu thận cận bên Harry, một cậu bé tưởng chừng nhút nhát vụng về nhưng cũng dũng cảm kiên cường tới không ngờ.

Chúc cậu hạnh phúc!

Harry và Snape đã đi được nửa tháng, bọn họ đi qua rất nhiêu nơi, xem qua rất nhiều danh lam thắng cảnh, Snape dường như muốn cho người mình yêu khắc ghi những thứ tốt đẹp nhất của thế gian này vào lòng.

Snape đưa anh đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, bọn họ một bên sung sướng du ngoạn, một bên lại phải cẩn thận không để mọi người bị trạng thái linh hồn của Harry dọa sợ. Trên đường đi hầu như chỉ tràn ngập tiếng cười, nhưng Harry luôn luôn cảm thấy dường như ẩn sau những kỉ niệm vui sướng này còn có một cái gì đó khác!

Anh khẳng định Sev có gì đó giấu mình.

Snape là một người sống nội tâm, điều này anh biết từ rất lâu rồi, nhưng cảm giác bị người yêu mình giấu diếm chuyện gì đó quả thực không dễ chịu, thế nhưng anh không chất vấn hắn. Snape cần sự tin tưởng tuyệt đối của anh, điều này Harry hoàn toàn hiểu rõ.

Anh hiện tại đang ngồi trong phòng khách sạn đợi Snape tắm. Bởi vì không có thân thể nên đối với dục vọng của Snape anh không có cách nào đáp ứng, hết lần này tới lần khác ngay cả chạm đều không chạm vào được, điều này khiến Harry thật sự rất khó chịu. Anh ủ rũ nằm trên giường, nhắm mắt lại.

“Harry…” Đẩy cửa phòng tắm ra Snape thấy Harry tràn ngập bất đắc dĩ lại như không có sức lực mà dang rộng chân tay nằm trên giường. Snape bật cười, rõ ràng biết Harry lại bất mãn gì đó.

“Ân…” Mở hờ mắt, Harry biếng nhác nhìn Severus đi về phía mình: “Severus!”

“Em có bất mãn đến đâu thì cũng đừng lộ ra vẻ mặt đó, ta không chịu nổi đâu!” Hài hước vung lên nụ cười tà, mặc dù không hề có cảm giác nhưng hắn vẫn hạ xuống bờ môi Harry một nụ hôn: “Ta ngay cả chạm cũng không chạm được em, cuối cùng vẫn là bản thân động thủ giải quyết thôi!”

“Em biết…” Chỉ có lúc này hắn mới có thể lộ ra bộ dạng lưu manh không đứng đắn này, bình thường ngay cả một tiếng yêu cũng không nói: “Đáng ghét…”

“…”

“…”

“Ngày mai chúng ta đến một nơi, sau đó lại trở về trang trại Hang Sóc.” Snape ngồi xuống bên Harry, Snape cười cười, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sự dịu dàng. “Gặp người cuối cùng cần gặp, sau đó cũng nên trở về!”

“Người nên gặp? Là ai?” Harry nhíu mày, tò mò hỏi.

“Ngày mai em sẽ biết!” Snape ngăn cậu xuống giường, vẫy đũa phép cho ngọn đèn trong phòng giảm bớt độ sáng, cả căn phòng có cảm giác mông lung mờ ảo. “Ngủ!!!”

Xê dịch vị trí, Harry bay đến tiến vào trong lòng Snape, tuy rằng cánh tay Snape xuyên qua cơ thể anh, nhưng anh có thể cảm nhận được hắn tỏa ra khí tức ôn hòa dịu dàng, từ từ sưởi ấm linh hồn anh.

Nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc anh đã ngủ say trong bóng tối an bình, không hề biết trong căn phòng mờ ảo vẫn luôn có một đôi mắt đen nhìn mình không chớp.

“Ta yêu em…Harry!”

Tiếng nói nhẹ nhàng lởn vởn trong không khí, cũng bay vào trong tai Harry, có thể là ở trong mơ nghe được lời mình muốn nghe, khóe miệng anh khẽ cong lên mỉm cười thỏa mãn.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui