Harry Potter Đồng Nhân - Salgod Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước


EDITOR: YURI OZAKI
BETA: AKKI
- o0o-
Tổng thể mà nói, ấn tượng của Godric với Ariel rất tốt, tuy quá đáng tiếc khi người này không nói được, nhưng bước đi của đối phương thật uyển chuyển nhẹ nhàng, ánh mắt thanh tỉnh, thỉnh thoảng sẽ cười bình đạm không hiểu sao nhìn lại vô cùng thoải mái, hoàn toàn không giống phần lớn mấy phù thủy mà Godric từng gặp trong suốt nhiều năm thám hiểm.

Ở thời đại này, phù thủy hoặc là che giấu tung tích, cẩn thận sống cùng Muggle, luôn sợ hãi bị phát hiện, hoặc là sống tách biệt, không thân thiết với bất kỳ ai, phần lớn tính tình của họ đều thuộc về loại Godric ghét nhất, người âm trầm có, nhưng hầu hết đều mang theo một bầu không khí gì đó rất u ám, cũng không phải là tà ác gì, chỉ là có chút quái gở.

"Năm nay tôi mười lăm tuổi, còn cậu?" Godric không quản được miệng mình, cười tủm tỉm hỏi, người sau làm một tư thế tương tự như cậu.

"Bằng tuổi tôi a." Godric càng vui vẻ: "Mấy tháng?"
Như bị lây nhiễm hơi thở vui sướng của Godric, ý cười của thiếu niên tóc đen càng sâu hơn, giơ tay lên so sánh.

"A, lớn hơn tôi!" Godric vỗ vỗ đầu, đánh giá từ trên xuống dưới, giờ mới để ý hình như Ariel cao hơn cậu chút chút, trong lòng Godric thở dài, nhìn qua gương mặt trẻ con của Ariel, không thể tin được lại lớn tháng hơn cậu.

Thật sự Ariel cũng không phải mang gương mặt trẻ con gì, chỉ là nhìn thoáng qua có vẻ nhỏ hơn bạn cùng lứa chút thôi, hắn hiển nhiên đoán được suy nghĩ của Godric từ biểu tình trên mặt, giơ tay tùy ý nghịch nghịch vài lọn tóc vàng của Godric, quay vài vòng, mắt cong cong đầy đắc ý như muốn nói rõ ràng nhìn qua cậu nhỏ hơn tôi mới đúng.

Godric không phải cao thủ nhìn mặt là đoán được ý nghĩ, nhưng cũng nhìn được ý tứ Ariel muốn biểu đạt qua ánh mắt của đối phương, cậu lắc đầu cố gắng cứu lấy mái tóc mình, bĩu môi, tên nhóc như cậu mới động tay động chân làm gì?
Godric rất thích mái tóc dài vàng óng ả của mình, tuy sư phụ cậu từng nói qua cắt đi hoặc buộc cao lên sẽ tốt hơn, vì nhìn từ sau và nửa mặt rất dễ bị nhận nhầm thành con gái, đương nhiên, ngoại hình của Godric một chút cũng không giống con gái, đẹp trai là đẹp trai, hoàn toàn không dính dáng chút nữ tính nào.

Ariel rũ tay xuống, tiếp tục đi về phía trước
Ngay giây sau Godric liền lẻn lên đằng trước, như giải thích nói: "Tôi nên đi trước mới đúng." Mù đường.


Trong lòng Godric bổ sung.

Ariel dừng một chút, lần này mặt không biểu lộ chút mất tự nhiên nào, theo lời thả chậm tốc độ, còn nghiêng đầu liếc qua Godric, hơn nữa cũng là vì bụng của tên tham ăn này mà phải dừng lại một lúc, cũng nên dẫn đường cho tốt.

Godric nhe răng, không phải sư phụ luôn nói cậu là tên ngốc sao? Sao tên nhóc này nghĩ gì cậu đều nhìn ra được như thế.

Alger là sư phụ của Godric, đương nhiên hiểu rất rõ người đồ đệ này, đồ đệ này của ông cái gì cũng tốt, người cũng thông minh, nhưng lại lạc quan quá mức còn không biết nhìn xa trông rộng, nói không để ý tới cũng được, không quan tâm cũng không sai, Godric rất ít khi suy tư hay để tâm tới những chuyện người khác nói, cũng lười cân nhắc xem biểu cảm thâm sâu của người khác.

"Cậu ăn có khi còn ít hơn mèo." Godric thình lình mạo hiểm nói một câu, thèm ăn không phải chuyện sai trái gì, cậu vỗ bả vai Ariel: "Cậu nhìn gầy như cọng rơm, nên ăn nhiều vào."
Mắt Ariel càng híp lại, hắn quơ quơ ngón trỏ ở giữa trán hai người, cuối cùng xẹt qua vài sợi tóc của Godric,ý nói: 'dù cậu có ăn nhiều chăng nữa cũng chỉ có tóc dài ra, người còn lâu mới lớn được.'
Thật là độc ác! Godric vỗ đầu, trong lòng nhắc mãi, sư phụ a sư phụ, nếu không phải đồ đệ của người là con uống nhầm thuốc, thì hẳn là đã bị đám giám ngục dùng thần chú xuất thần nhập quỷ nào trong lúc vô ý đi, nhíu mày, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, Godric quyết định không để ý tới lời trào phúng của Ariel, cũng lười nghĩ nhiều sao mình lại trở thành con giun trong bụng ai đó.

Godric đặt lực chú ý lên mấy ngọn hoa hoa cỏ cỏ trên mặt đất, là một người yêu thích độc dược, cậu cực kỳ có hứng thú với những thực vật không biết tên, lúc này, vừa vặn có một bông hoa màu đỏ tím trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy qua, chỉ thấy bông hoa kia có ba cánh, nhụy hoa vẫn là màu xanh, nhưng thứ trông quá đẹp thì thường có độc, cách bông hoa mấy tấc còn có một cây nấm, màu sắc y chang, Godric khom lưng, duỗi tay muốn ngắt bông hoa.

"Đừng chạm vào!"
Âm thanh của một người đàn ông trưởng thành lọt vào tai Godric, ngay lúc đó, Ariel đứng cạnh Godric lập tức kéo cậu ra sau lưng hắn.

Sau đó, thân hình một người đàn ông cao lớn chạy qua bên này, mặc áo chùng màu xám của phù thủy, tầm 30 tuổi, lông mày thô kệch, đôi mắt đen tuyền tràn ngập thần thái, nói chuyện nghe qua có vẻ khá tùy tiện, kế tiếp giọng nói vang tới còn nhanh hơn của người nọ: "Cô bé, thứ kia không thể chạm vào......"
Cô bé?! Godric suýt nữa thì bị Ariel kéo ngã xuống đất, vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh lại nghe được loại xưng hô này, cậu như bị dẫm phải đuôi lập tức ngẩng đầu: "Ông nói gì?!" Godric lớn tiếng nói.

Ariel nhướng mày, lúc người nào đó cúi đầu quả thật hơi giống con gái, đương nhiên, ngẩng đầu lên thì nhìn thế nào cũng không giống, bộ dáng tức giận này lại càng không giống.

Godric đứng lên, không quên liếc qua trừng Ariel một cái.


Người đàn ông kia cũng vừa nhìn kĩ hơn, ai nha, hóa ra là con trai a, ông cũng không cố ý nhận lầm đâu, chỉ là mái tóc ánh vàng đầy rực rỡ kia lại đặc biệt xinh đẹp động lòng người, chưa kể tới, tay còn đang muốn chạm vào đóa hoa xinh đẹp kia......!Ai, người đàn ông dừng lại, nhanh chóng đổi câu, thành thật xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi nhìn nhầm."
Godric bĩu môi.

"Không thể chạm vào." Người đàn ông giải thích ngay sau đó: "Đây không phải thực vật." Nói, ông nhặt một hòn đá nhỏ ném đến chỗ đóa hoa kia, bông hoa đột ngột nhúc nhích, cây nấm bên cạnh nấm bắn ra một thứ chất lỏng màu trắng bọc lấy cục đá, sau đó hai người cùng nhảy ra, tựa như một con nhện phun tơ.

Thật là tởm.

Trong lòng Godric hết muốn ăn.

"Avis!" Tiếng gào của một người đàn bà trẻ tuổi từ rất xa truyền đến.

"Ở đây!" Người đàn ông lập tức ngẩng đầu đáp lại.

Không lâu sau, lại có thêm một người đi tới, là một nữ phù thủy tóc nâu, chỉ tầm hai mươi tuổi, mắt cũng màu nâu, ngoại hình bình thường, quanh người có một loại không khí rất ấm áp, người đàn bà ló đầu ra, trước đó nhìn qua người đàn ông, rồi mới đặt ánh mắt lên người Godric và Ariel: "Phù thủy?"
Không chờ Godric trả lời, người đàn ông đã trả lời ngay: "Đương nhiên là phù thủy, chúng ta còn có thể gặp được Muggle ở đây sao?"
"Vì sao lại không?" Godric cảm thấy kỳ quái, bên ngoài cũng không có thần chú xua đuổi Muggle gì.

Người đàn ông chớp mắt, ngay sau đó cười lên sang sảng, không chút ngại ngùng vỗ vỗ bả vai Godric: "Đây là lần đầu cậu tới đây đi, nơi này bị gọi là rừng chết, rất nguy hiểm, nhóm Muggle tuyệt đối không dám vào đây tìm chết, hơn nữa......"
"Dọa chết tôi rồi." Nữ phù thủy tóc nâu trách cứ nhìn người đàn ông, lại nhìn về phía hai người: "Các cậu tới thám hiểm sao? Nơi này có lẽ hơi nguy hiểm, nhưng với phù thủy mà nói cũng không tính là gì."
Godric gật đầu: "Hai người là?"

"Tôi tên Avis Black, người này là Helga Hufflepuff." Avis giới thiệu, so với màu sắc đầy xa cách của áo chùng, tính tình người đàn ông này có vẻ rất hiền hoà.

Godric chú ý tới Ariel bên cạnh lùi về sau một bước, như đang phòng bị, mà Godric cũng nâng cao cảnh giác, nguyên nhân rất đơn giản, cậu biết dòng họ Black này, gia tộc Black là gia tộc phù thủy hắc ám nổi tiếng, gia thế chỉ đứng sau gia tộc Slytherin.

Avis cũng không quá để ý phản ứng của hai người: "Các cậu biết tôi?" Hắn hỏi trắng ra.

"Đã nghe qua gia tộc Black." Godric cũng không dấu, trả lời.

Ariel ngừng việc tìm tòi nhìn Avis, quay đầu qua nơi khác.

"Nghe nói thanh danh của gia tộc Black có thể dọa một đứa trẻ ba tuổi khóc thét." Helga cười khẽ: "Avis, cậu dứt khoát đổi thành họ của vợ mình đi, tránh bị người khác nghĩ là một tên đại xấu xa."
"Bọn tôi chỉ hơi kinh ngạc thôi." Godric vội nói: "Chuyện vừa rồi, cảm ơn." Cậu nói lời cảm ơn với Avis, người đàn ông này trừ họ ra, một chút cũng không giống người xấu.

"Không có gì." Avis xua tay, lúc này Godric mới nhìn đến ngón út ở tay trái của đối phương được băng kín bằng vải trắng: "Tay ông?"
Avis nhún vai: "Bị thứ kia phun trúng." Ông nheo mắt nhìn xuống đất, lại nói: "Vốn dĩ đã nghĩ sẽ trở về không một vết xước làm quà cho đứa nhỏ của tôi.".

truyện ngôn tình
"Để tôi nhìn thử được không?" Godric đi lên trước.

"Chỉ là một vết thương nhỏ không đáng ngại." Elvis vươn tay, nói: "Nhưng cơn đau hơi kì dị thôi," Nói rồi người đàn ông còn làm mặt quỷ, không có nửa điểm khí thế u ám của người đến từ gia tộc phù thủy hắc ám.

Godric xem xét, nghĩ nghĩ lấy một độc dược từ trong túi ra: "Dược giảm đau, cần không?"
"Đương nhiên, cảm ơn." Avis không khách khí, lấy nó, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thế là huề.

Úc, đúng rồi, hai người là?"
"Tôi tên Godric Gryffindor." Godric trả lời.


Avis vừa gật đầu vừa nhìn về phía người còn lại.

Ariel không phản ứng, vẫn giữ vững tư thế nhìn qua nơi khác, không nhìn Avis.

"Úc, cậu ta......" Godric nuốt xuống từ "Người câm" xuống, cậu chỉ cổ họng nói, thay đổi cách nói: "Cậu ta không thể nói."
Avis sờ sờ cằm, nga một tiếng, Helga chớp mắt, hiển nhiên, cô cũng không nghĩ tới đây là người câm, mà là nói: "Bị ong độc màu tím chích sao?"
A? Godric sửng sốt.

Ariel đột ngột quay đầu nhìn Helga.

Godric sờ đầu, trước đó nhìn Ariel, lại nhìn Helga: "Đó là thứ gì?" Cậu cũng đã gặp qua không ít sinh vật huyền bí, nhưng tới nơi này, cứ như biến thành người mang kiến thức hạn hẹp.

"Đây là đặc sản của rừng này, một loại ong độc." Helga giải thích: "Nọc độc có thể làm tê mỏi thần kinh, động vật nhỏ bị chích sẽ chết trong nháy mắt, nhưng với người thì không gây hại gì lắm, làm tê mỏi chức năng của dây thanh quản, qua gần tháng sẽ ổn thôi."
Godric bừng tỉnh đại ngộ, cậu quay đầu nhìn Ariel, liền thấy người sau làm vẻ không cam nguyện, lại vẫn nhìn xuống dưới: "Mất cả nửa ngày, cậu không phải......" Godric nói một nửa liền ngừng lại, đối phương cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là người câm phải không?
Ariel trừng Godric, có bản lĩnh thì nói hết lời này thử xem.

Godric cười mỉm tránh đi tầm mắt của đối phương, tất nhiên cậu sẽ không nói hết lời, lúc trước chỉ nói cảm nhận về phương hướng của Ariel, đối phương đã suýt nữa trở mặt, được rồi, không biết rõ ràng là mình không đúng.

Helga đánh giá nhìn thiếu niên tóc đen, một lúc lâu sau, nói: "Ong độc màu tím sống ở một phía rừng khác, các cậu đến tột cùng là tính đến giữa rừng......!Hay là ra ngoài?" Theo đạo lý mà nói, bị ong độc chích trúng, đồng nghĩa với việc người này đi tới từ hướng khác của khu rừng, đã đi qua giữa rừng, rồi mới ra tới hướng này, nhưng hai thiếu niên này lại cố tình đi hướng vào giữa rừng, điều này không khỏi làm Helga nghi hoặc.

"......!Ha ha ha......" Godric hiểu được ý của người đàn bà nọ, không nhịn được cười to, hoá ra tên nhóc này cầm bản đồ đi cả một vòng tròn lớn vẫn không thể đến được chỗ thác nước ở giữa rừng, kỳ quái thật hắn dùng mất tám ngày để làm gì, thú vị, thật sự thú vị.

Ánh mắt Ariel trầm xuống, hắn nhấc chân đá Godric một cái, người sau không phòng bị mà đột ngột bị đạp một cái, che mông lại nhảy qua một bên, cũng không giận người kia, ngược lại cảm thấy người này đáng yêu một cách kỳ lạ, vì thế cười hì hì khoe ra hàm răng trắng tinh.
HẾT CHƯƠNG 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui