Kỳ nghỉ hè năm nay đặc biệt dài, mỗi ngày dường như đầy ắp những trải nghiệm mới mẻ và khác biệt, bởi vì cuối cùng mẹ tôi cũng đã tìm được một công việc ổn định ở nước Anh, bà làm bác sĩ trị liệu tại Bệnh viện Chấn thương Phép thuật St.
Mungo.
Ở tầng 4 là Khoa Độc dược và Ngộ độc thực vật.
Ngày nghỉ tôi còn được mẹ đưa đến bệnh viện St.Mungo để nghiên cứu thực tế, đi đâu cũng thấy những người với tư cách người điều trị bận rộn, hình như khắp nước Anh, mỗi ngày đều có phù thủy dùng Độc dược và thực vật để mang đến cho mình một vài phiền phức không lớn không nhỏ, tuy sẽ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nhưng vẫn có một số vấn đề nhỏ, quá nhiều người thường xuyên đến sẽ làm khối lượng công việc tăng lên gấp bội.
Uống nhầm hay điều chế sai Độc dược thường sẽ dễ tạo thành sự tàn phá ở quy mô lớn, đặc biệt là đối với một số phù thủy trẻ tuổi.
Có lẽ khi còn ở Hogwarts, vì có Snape, cho nên tất cả đều có bóng ma quá lớn đối với Độc dược.
Thỉnh thoảng mẹ cũng phàn nàn có một số người thậm chí còn điều chế cả thuốc trị cảm mạo thông thường thành độc dược, thực sự không biết làm thế nào mà Hogwarts lại có được những sinh viên tốt nghiệp nửa mùa này.
Sau những việc lẻ tẻ chỉ là việc vặt này, thảm họa thực sự đã đến từ việc Sirius vượt ngục, Bộ Pháp thuật đã để những giám ngục Azkaban đi lại trên diện rộng, gây ra thiệt hại khôn lường cho toàn bộ thế giới phù thủy, thậm chí cả người mẹ ở tầng 4 của tôi cũng không tránh khỏi việc phải đối mặt với những giám ngục Azkaban tập kích phù thủy bị lọt vào này, mà tin tức về sự trở lại của người bí ẩn cũng liên tục lan truyền giữa các phù thủy, trong lòng những người hầu trung thành nhất của người bí ẩn, người thừa kế duy nhất của gia tộc Black đã vượt ngục, tất cả những chuyện này đều đã dự đoán trước được, đặc biệt là giám ngục Azkaban còn từng bị người bí ẩn sai khiến.
Lệnh truy nã của Sirius được dán khắp nơi và tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu mình có nên học cách dùng câu thần chú Expecto Patronum để đối phó với những sinh vật đáng sợ đó hay không, dù sao thì trong một năm này, nếu mọi chuyện thực sự xảy ra y như trong tiểu thuyết của Rowling, thì tương lai sẽ trở nên càng khó khăn hơn, cho dù là ở chỗ nào, khả năng tự bảo vệ mình cũng trở nên đặc biệt quan trọng.
Chỉ là Clares và Ferry rõ ràng không hề đặt lời đề nghị của tôi ở trong lòng, chỉ nghĩ rằng tôi nhất thời nổi hứng, cho nên mới nghĩ đến việc học câu thần chú Expecto Patronum.
"Hai người không nghĩ là nó rất cần thiết sao? Hiện giờ giám ngục Azkaban đang tiến hành truy lùng Sirius một cách trắng trợn như vậy.
Phải biết rằng có rất nhiều phù thủy đã phải vào St.
Mungo vì bị bọn chúng ngộ thương đó!"
Clares rõ ràng là quá lười để để ý đến tôi, chỉ có Ferry là vẫn rất tốt tính nói với tôi: "Vậy nên, con không thể chạy ra ngoài một mình, con nên ở trong St.
Mungo suốt mùa hè này, chỗ đó sẽ không có giám ngục Azkaban, chờ đến khi khai giảng..." Ferry dừng lại một lúc: "Ba tin rằng Hogwarts là một trường học phép thuật khá an toàn, nó cũng đủ để bảo vệ con." Rõ ràng, Ferry cũng không hoàn toàn tin tưởng Hogwarts, ngôi trường cũ mà mình từng theo học.
Trong lời nói của ông vẫn có chút do dự.
Tôi gần như muốn thốt lên theo bản năng là tiếp theo giám ngục Azkaban sẽ xuất hiện ở Hogwarts đó, nhưng cuối cùng Clares đã lên tiếng: "Được rồi, Cynthia, mẹ nghĩ chắc là vì kỳ nghỉ quá rảnh rỗi cho nên con mới có những suy nghĩ như vậy.
Hay là con hãy học tập cho thật tốt đi, nhân tiện hãy đọc một số cuốn sách mà ba mẹ đã tặng cho con."
Thân là người có tiếng nói trong gia đình, Clares vừa mới mở miệng là tôi và Ferry chỉ có thể im lặng lắng nghe, trong lòng khó tránh khỏi có chút căm giận, có đôi khi việc vợ nghiêm cũng không phải luôn tốt đẹp như vậy.
Nhưng mà còn chưa đợi được đến ngày khai giảng, một tin tức gây sốc xuất hiện trên tờ Nhật báo Tiên tri đã thành công thu hút mọi người.
Hiệu trưởng Dumbledore đã bị thương! Đồng thời còn được tìm thấy trên con đường nhỏ ở Hogsmeade.
Vị phù thủy người Anh này, thậm chí còn là thủ lĩnh của toàn bộ thế giới phép thuật đã bị tấn công đến mức như vậy, không thể tránh khỏi việc người ta cho rằng đó là kiệt tác của người bí ẩn.
Mà Harry cũng còn bị bịa đặt thành người thừa kế của người bí ẩn.
Lòng người bàng hoàng trong một thời gian ngắn, sức mạnh của những lời đồn đại đôi khi có thể phá hủy tất cả sự thật.
Dumbledore cũng đã được gửi đến bệnh viện St.
Mungo ngay sau khi được phát hiện, một đội cứu hộ đặc biệt đã được thành lập, và mẹ của tôi cũng ở trong tổ đó.
"Vậy con còn có thể đi theo mẹ được không?" Đây chắc chắn không phải là tình tiết trong nguyên tác, tôi cảm thấy hơi lo lắng vì mọi thứ đều vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của mình, điều cấp bách nhất là phải hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Việc đưa ra yêu cầu này với mẹ, thực ra tôi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao thì Clares vẫn luôn lấy việc "đàn áp" tôi làm niềm vui.
Nhưng mà ngoài ý muốn là Clares lại đồng ý, đồng thời bà còn thuyết phục thành công bệnh viện.
Tất nhiên, khi Clares và những người khác đang chữa trị cho Dumbledore, tôi vẫn phải yên phận ngồi trên băng ghế ngoài cửa và lặng lẽ chờ đợi, ông lão được vô số người coi là người dẫn dắt đang yên lặng nằm ở trong phòng bệnh, phần lớn cơ thể của ông đã biến thành màu đen và có dấu vết của sinh lực bị lấy đi từ bàn tay trái của ông, bàn tay trái và phải của ông ấy đã hoàn toàn khô héo, chỉ còn lại xương đen.
Clares và mấy nhà trị liệu khác đều tin rằng đó chắc chắn là do một số lời nguyền cổ xưa, giống như những lời nguyền trong kim tự tháp hàng nghìn năm trước, nắm giữ năng lực vượt qua tất cả phù thủy hiện đại.
Nếu thứ này chỉ là kịch độc, thì tôi nghĩ tôi có thể khuyên họ nên cắt cụt tay để tránh lây lan, nhưng đây là thế giới phù thủy, sức sát thương của bùa chú sẽ không chấm dứt chỉ vì các chi bị tách ra.
Clares nói, những thần chú cổ xưa này, hầu hết đều nguyền rủa vào linh hồn.
Có rất nhiều người đến thăm Dumbledore, nhưng Bộ Pháp thuật đã tiến hành can thiệp vào việc này, cuối cùng cũng chẳng có mấy ai có thể đến thăm, và người đầu tiên ngoài Fudge ra chính là Lucius Malfoy.
Thật sự không biết nếu Dumbledore biết được chuyện này thì sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Tất nhiên, ông lão chơi cờ không theo lẽ thường này rất có thể cũng chỉ cười trừ.
Draco và mẹ của anh ấy, Narcissa Malfoy, cũng đi đến thăm cùng.
Bọn họ đến thăm vào buổi chiều, tôi đang cầm một cuốn sách bùa chú trị liệu do mẹ đưa và bị nó cuốn hút.
Địa điểm là ở phòng bệnh của Dumbledore.
Ở trong St.
Mungo vốn đang thiếu nhân lực, tôi được bố trí làm người chăm sóc ban ngày trong phòng bệnh đặc biệt này, thực ra tôi cũng chỉ ngồi ngây ngô ở trong phòng bệnh này và đợi mẹ tôi tan làm.
Đến tận bây giờ Dumbledore vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, tôi có thể tự do làm việc của mình.
"Cynthia, đây là ngài Lucius Malfoy cùng vợ con.
Bọn họ tới thăm hiệu trưởng Dumbledore." Người đưa bọn họ vào chào hỏi với tôi, đã hơn một tháng ở chung, tôi cũng đã khá quen thuộc với bọn họ.
Nhìn về phía người có vẻ khá ngạc nhiên đứng ở cửa: "Chào ngày mới, Malfoy tiên sinh, Malfoy phu nhân."
"Tại sao em lại ở đây?" Cho nên Draco thật sự còn rất lâu mới có thể tu luyện đến cấp cảnh giới của lão Malfoy, vẫn còn khá thiếu kiên nhẫn.
"Draco, đương nhiên là em đang chăm sóc hiệu trưởng Dumbledore rồi." Đối mặt với phu nhân Narcissa và ánh mắt dò xét của nhân viên, tôi cười yếu ớt nói: "Bọn cháu đều là học sinh Hogwarts, ở trường có quen biết."
"Nếu đã như vậy thì làm phiền Cynthia tiếp đãi Malfoy tiên sinh nhé, hôm nay ở dưới tầng lại có một nhóm người bị thương mới, cô phải đi xuống để giúp đỡ."
"Vâng ạ." Tiếp theo tôi cầm lấy bó hoa trong tay Draco rồi cắm vào bình hoa đặt ở trước giường bệnh, lão Malfoy nhìn về phía Dumbledore nằm giữa giường, lúc này đây, Dumbledore ngoại trừ đầu lộ ra thì tất cả đều được bọc trong chiếc chăn, tất cả các vết thương đều được che đậy cẩn thận, ngoại trừ khuôn mặt xanh xao và yếu ớt.
Để ý thấy Draco đang nhìn tôi chằm chằm, tôi lè lưỡi.
Narcissa đã mấy lần nhìn tôi bởi vì đứa con trai bé bỏng của bà ấy cứ luôn nhìn tôi.
"Hiệu trưởng Dumbledore hiện tại thế nào rồi." Lucius lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên hiệu trưởng đang không ngừng hồi phục." Đây là câu nói nửa thật nửa giả, nhưng mẹ tôi cũng đã từng nói rằng cần phải giữ bí mật tình hình bệnh đối với mọi người.
Khi nghe được câu trả lời của tôi, Lucius cũng chỉ lạnh lùng nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó nên không tiếp tục hỏi nữa, thay vào đó ông ấy lại quan tâm đến việc tại sao tôi lại xuất hiện ở bệnh viện St.
Mungo: "Theo như tôi được biết thì St.
Mungo sẽ không thuê các phù thủy chưa đủ tuổi, đúng không."
"Thưa ngài, cháu nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, cháu chỉ ở St.
Mungo vào mùa hè vì mẹ của cháu thôi, và bởi vì thiếu nhân lực, cho nên lúc này sẽ không có đủ người để ngồi ngây ngốc trong phòng bệnh chăm sóc, không hơn."
"Mẹ của cháu là ai?"
"— Là tôi." Cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra, nhìn Clares bước vào với vẻ mặt thách thức, tôi thực sự nghi ngờ rằng bà đã cố tình đợi đến lúc này mới ra sân.
Thực sự giống như một nữ hoàng giá lâm.
Ở mặt này, tôi thực sự còn chưa được thừa hưởng một phần vạn của bà ấy.
"Cla, đàn chị Clares..." Tất nhiên người tạo ra âm thanh này chính là Narcissa, bà ấy có vẻ đang cực kỳ lo lắng về sự xuất hiện của mẹ tôi.
Tôi nghĩ đến việc trước đây mẹ cũng là học sinh của Slytherin, tôi thực sự nghi ngờ bà ấy đã từng là một mối họa ở Hogwarts.
Lucius nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc khi nhìn thấy mẹ tôi, bày ra sự nhẹ nhàng của một quý ông: "Rất vui được gặp lại cô, Clares.
Đây thực sự là một duyên phận tuyệt vời.
Con gái của cô vậy mà lại quen với con trai của tôi." Nói xong nhìn về phía Draco: "Draco còn không mau chào hỏi."
"Ngài khỏe chứ, phu nhân Bryan." Draco lúc này trông có vẻ bối rối, có lẽ anh ấy sẽ không ngờ rằng mẹ tôi sẽ quen biết cha mẹ cha ấy, hơn nữa, mẹ tôi còn là một Slytherin.
Còn tôi sau khi nghe Lucius nói xong, não tôi như ngừng lại một giây, thật giống như người yêu cũ gặp lại nhau mà, chẳng lẽ Clares đã từng có một mối tình với Lucius????? Đây là phim tình cảm máu chó chiếu lúc 8h tối sao??? Tôi không muốn xem đây, đây là thế giới phù thủy, đây là thế giới phủ thủy mà, đây chắc chắn không phải thế giới máu chó! Tôi dừng ánh mắt xin chứng thực nhìn về phía Clares, bà ấy tỏ vẻ đã hiểu suy nghĩa của tôi, khóe miệng bất giác nhếch lên một chút, ánh mắt của bà dường như muốn nói, làm sao mẹ có thể có đứa con gái như con chứ!
"Tôi cũng rất vinh dự, tôi nghĩ cậu chắc cũng cảm thấy như vậy, Cynthia nhỏ hơn Draco một tuổi, tuyệt đối sẽ không lấy đi vinh quang của gia tộc Malfoy." Quả nhiên tính cách đanh đá của Clares không chỉ nhằm vào tôi và Ferry.
Tôi nhìn về phía lão Malfoy với ánh mắt đồng tình, từ trong giọng nói của mẹ, không khó để nghe ra chắc chắn khi còn ở trường ông ấy đã bị mẹ tôi chèn ép vô số lần, chẳng trách lúc đối mặt với Clares, Narcissa thực sự không phải sự căm thù đối với tình địch, mà nhiều hơn chính là sự tôn kính.
Nên biết rằng từ trước đến nay Slytherin luôn tìm kiếm quyền lực và đi theo kẻ mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...