[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Sáng sớm hôm sau, Phillips vô cùng giữ lời, vừa dậy đã đi sang bên giường của Harry để gọi cậu dậy, nào ngờ, lúc đứng trước giường Harry rồi hắn mới nhận ra Harry đã không còn ở trên giường nữa. Ngó qua ngó lại, hắn lại phát hiện, Harry đã dậy từ sớm, sắp xếp xong tất cả, cậu hiện đang ngồi cạnh một cái bàn nhỏ, đọc cuốn sách mà hôm qua cậu vẫn chưa có đọc xong.

“Em dậy sớm quá, Harry, bây giờ mới có bảy giờ thôi mà.” Tuy biết hẳn sẽ chẳng có ai đáp lại lời nhưng hắn vẫn nhiệt tình chào hỏi một phen.

Nào ngờ, lúc ấy Harry lại có phản ứng, cậu ta ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ôn hòa với hắn.

“Cậu phản ứng lại sao????” Phillips kinh ngạc hỏi, tối qua hắn còn tưởng Harry miễn dịch với mấy cái tạp âm bên ngoài rồi kia.

Harry nhu thuận viết xuống giấy mấy dòng: [Tất cả trong sử hắc ám đều rõ ràng.]

Thiếu niên đã học bốn năm học thấy vậy bèn từ chối cho ý kiến, đầu hàng a ~, chưa kịp nói gì đã thấy cậu ta đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiết học đầu tiên của nhà Ravenclaw sẽ cùng nhà Hufflepuff học [ Bùa chú ] do viện trưởng của họ dạy. Nếm qua chút điểm tâm, Harry cùng nhóm “tiểu ưng” đi đến phòng học[ Bùa chú]. Không giống như nhà Gryffindor, nhà Ravenclaw thường hay tụ tập đi cùng với nhau, tránh cho có ai đó vì mải đọc sách mà đi nhầm đường. Khác với phần đông các học viên tò mò nhìn trước ngó sau, Harry hoàn toàn chẳng để ý gì đến xung quanh cả, và điều đó khiến cho một số “tiểu ưng” mẫm cảm khó chịu. Nhưng, chẳng thay đổi được gì, Harry vẫn chẳng thèm để ý gì đến họ.

Tiết học đầu tiên của khóa học, thầy Flitwick liền một lượt điểm danh tất cả các học sinh một phen, gọi đến cái tên [ Harry Potter ], chẳng hiểu sao ông ta lại hét lên một tiếng rồi lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Harry lấy cuốn [3000 thần chú thực dụng ] ra đọc trong lúc mấy học viên khác luyện tập làm bùa chú. Đáng tiếc rằng cậu chẳng có mấy hứng thú gì với việc học lại những cái cậu đã biết…

“Này… Harry ” Một lúc sau, một cậu nhóc ngồi bên cạnh cậu hỏi: “Bạn không luyện tập sao?”

Thật đáng tiếc, lại không phản ứng.

Terry buồn bực lấy đũa phép chọc a chọc chiếc lông vũ của mình. Ban đầu cậu rất vui khi được ở cùng nhà với cậu bé nổi tiếng, muốn cùng cậu ấy xem thật nhiều sách, cũng không phải chỉ một lần nghe kể lại chuyện của cậu bé sống sót qua đại nạn, cậu cũng chẳng dám nghĩ tới lại có thể dễ dàng tiếp cận cậu ấy. Nhưng, ây za ~cậu đã bắt chuyện với Harry những hai lần rồi mà đều không được đáp lại. Qủa nhiên những người nổi tiếng sẽ rất kiêu ngạo.

Không một chút lưu tâm, Terry Boot vô tình niệm chú, đốt rụi sợi lông vũ của mình tạo thành một đống hỗn loạn nhỏ. Chuyện vốn không hề to tác gì, nhưng cũng đủ làm cho giáo viên để mắt tới. Giáo sư Flitwick đi tới, đưa một sợi lông vũ mới cho cậu, sau đó nói vài câu cổ vũ. Rồi ông thực tự nhiên nhìn sang cậu bé có mái tóc đen kia.

Harry hoàn toàn không hề chú ý đến việc giáo viên đang đứng trước mặt mình, giáo sư Flitwick nhìn nhìn cậu bé đang cắm đầu vào sách, lại nhìn sợi lông vũ của cậu, lại một lần nữa, hét thảm một tiếng rồi lại té xỉu…

Lông vũ của Harry không được đặt gọn gàng trên bàn, nó không phải bị niệm chú [ Bay ] mà lại bị niệm chú [ Bảo Trì Vị Trí ], nó cứ lơ lửng trên không như thế, phải nói rằng phải là một Phù Thủy có khả năng không chế tốt mới có thể làm được vậy.

Giáo sư Flitwick tỉnh lại rất nhanh, ông dùng giọng điệu kích động để cho Harry thêm 30 điểm nữa.

Sau đó là học phép Biến Hình. Như cũ, bọn họ vẫn học cùng nhà Hufflepuff, học trưởng Ravenclaw vô cùng tận tình a. Đích thân anh ta dẫn theo lũ đàn em đến phòng học dành cho phép Biến Hình. Dọc đường, anh ta còn truyền thụ lại cho bọn họ một chút kinh nghiệm đâu đâu, anh ta nói, giáo viên dậy môn này là một người rất nghiêm khắc nhưng lại vô cùng có trách nghiệm với học viên của mình.

Bước vào phòng học, Harry vẫn luôn đọc sách lại đột nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn một con mèo tam thể đứng chiễm chệ trên bục giảng. Hơi sửng sốt một chút, sau đó cậu cúi người làm lễ với con mèo.

“Harry, tại sao bạn lại hành lễ với một con mèo??” Một ngời thấy lạ liền hỏi.

Harry nghe vậy, liền cầm bút viết: [Giáo viên.]

….


Sau khi “cả nhà” ổn định lại chỗ ngồi, chú mèo tam thể kia lập tức từ trên bục giảng nhảy xuống, chân nó vừa chạm đất liền biến thành người, chính là vị giáo sư buổi tối hôm đó dẫn họ đến lễ đường phân viện – Giáo sư McGonagall!!

“Lợi hại quá, Harry!! Sao cậu biết???” Một câu học trò nhỏ ngồi cạnh Harry nhỏ giọng hỏi.

[Ma pháp giao động.]

Lúc nhìn thấy tự bản* của Harry, những “tiểu ưng” vẫn tự cho mình là thông minh nhất đều hiểu không nổi, nhưng họ cũng không có dám hỏi Harry cho rõ ràng.

Giáo sư McGonagall nghiêm khắc lườm họ một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy lần.

Đem bục giảng biến thành một cái đầu heo rồi biến trở lại, giáo sư McGonagall phát cho mỗi người một que diêm. Trong tiết học đầu tiên, bọn họ sẽ phải biến những cây diêm thành những cây kim. Bởi vì nhà Ravenclaw toàn coi trọng lý thuyết chứ không mấy khi cho học viên thực hành nên suốt trong tiết học, chẳng có mấy ai biến thành công cả.

Chỉ có vài người là làm được thôi…

Minerva McGonagall

Nói thật, từ đầu bà đã chú ý đến Harry. Cậu trai nhỏ vừa bước vào phòng học đã nhạy cảm phát hiện ra thân phận của bà. Điều này thực sự khiến cho bà kinh ngạc, nhưng bà cũng không để ý mấy, dù sao bà đã sớm biết cậu là một cậu bé thông minh rồi. Nhưng, càng về sau bà càng nhận ra rằng cậu kia không bình thường chút nào, cậu ta không chịu luyện tập giống như những học viên khác, cậu ta lúc nào cũng chỉ chăm chăm đọc sách mà thôi. Cậu ta vẫn như hôm bà gặp lần đầu lúc khai giảng, chỉ ngồi đúng 1/3 ghế dựa, cơ thể lúc nào cũng thẳng tắp, thậm chí ngay cả tốc độ lật trang sách của cậu tacũng giống hệt như ngày hôm đó. Bà đã nhiều lần đi qua đi lại chỗ cậu, ý nhắc nhở cậu là hiện đang ở trên lớp, cậu nên chuyên chú luyện tập đi. Nào ngờ, lúc đấy bà lại phát hiện ra không biết từ bao giờ trên bàn cậu ta đã xuất hiện một cây kim xinh đẹp, dài nhỏ màu kim loại sáng loáng. Nhìn kỹ lại mới thấy ở đầu kim châm còn được khắc hình chú chim ưng nhỏ cách điệu mà mắt thường khó nhìn được nữa.

Đứa nhỏ này, nó làm vậy lúc nào ta?

“Potter!” Giáo sư McGonagall mở miệng gọi. Mấy bạn học ngồi cạnh lật tức quay sang giật giật áo cậu nói: “Giáo sư gọi cậu kia, Harry!!”

Harry ngẩng đầu, phát hiện ra giáo thụ đang đứng trước mặt cậu. Cậu ta lập tức bỏ sách xuống, đứng lên.

“Cái này là do trò biến ra sao?” McGonagall chỉ cây kim, hỏi.

Harry hạ mi mắt, gật gật đầu. Các học sinh còn lại tựa hồ bị hành động của giáo viên làm cho hấp dẫn, liền dừng động tác hóa phép trên tay lại, ánh mắt tụ tập lại nhìn ngó.

McGonagall chăm chí nhìn cậu bé nhu thuận trước mắt – Bộ dạng của cậu giống cha như đúc, nhưng giờ đây bà thực sự không thể tin đây là con trai của hai người nhà Gryffindor chuyên thừa tinh lực đùa dai đó: “Trò có thể làm lại cho ta xem một lần được chứ?”

Harry lại gật đầu, cậu lấy đũa phép ra, biến cây kim trở lại thành một que diêm, vẫy cây đũa một cái tạo một đường cong rõ ràng lưu loát, một đạo ánh sáng lóe lên, cây diêm biến thành một cây kim nhỏ. Giống y hệt cái trước chỉ khác là hình con chim ưng nhỏ cách điệu kia giờ biến thành một tiểu sư tử mà thôi.

“Vô thanh chú!” McGonagall giáo thụ hít sâu một hơi nói. Trước kia cậu ta vẫn ở thể giới Muggle kia mà, cũng vừa mới học ở đây chưa đầy nửa ngày, làm sao một cậu nhóc như cậu ta lại có thể sự dụng lưu loát [Vô Thanh Chú] được kia chứ? Đây là việc mà ngàn vạn lần bà cũng không dám tưởng tượng ra a.

Đang trợn mắt khiếp sợ nhìn, một tờ giấy nhỏ lại được nhét vào tay bà.

[Sự cố, không thể niệm chú được.]

“Potter! Trò không thể nói sao??” So với việc cậu bé biết dùng [Vô Thanh Chú], điều này chính là điều bà thấy khó tin hơn.


Harry chỉ là lẳng lặng đứng, buông xuống mi mắt, cũng không có trả lời lại.

Sau đó là một trận yên tĩnh.

“Ngồi xuống đi Potter! Nhà Ravenclaw thêm 30 điểm nữa!!” McGonagall thật vất vả mới nói xong, bà dùng ánh mắt lo lắng nhìn Harry yên lặng ngồi xuống, lại nâng cuốn sách kia lên đọc. Nếu bà không nhầm thì cuốn sách đó nói về Animagus*.

*Là từ để chỉ phù thủy hoặc thuật sĩ có thể biến thành một sinh vật cụ thể hoặc một sinh vật ma thuật theo ý thích của mình. McGonagall và bố Harry là Animagus.

Khi buổi học kết thúc, giáo sư McGonagall lập tức biến thành một con mèo tam thể, chạy về phía phòng Hiệu Trưởng.

Bữa trưa.

Đàn anh học năm thứ tư ở cùng phòng với Terry Boot quan tâm hỏi lại những sự việc diễn ra vào buổi sáng đầu tiên của đàn em mình. Vì vậy nên được dịp, bạn nhỏ Boot ấm ức kể lại chuyện cậu bé nổi tiếng không chịu để ý đến mình. Học trưởng kia nghe vậy liền đến tìm Phillips, bạn Phillips nhà ta cũng được dịp ngồi kể lại mấy cái tình huống của Harry mà mình được chứng kiến. Không phải là cậu ấy không thèm để ý đến người khác mà là tại một khi cậu ta đã đọc sách rồi thì mọi thứ chung quanh đều trở thành những thứ mà cậu ta không thể chú ý nổi – Đương nhiên là trừ lúc đi ngủ thì hầu như lúc nào Harry cũng đều đọc sách, cho nên nếu muốn cậu ta chú ý đến mình thì phải thông qua việc “tiếp xúc chân tay” mới được.

Buổi sáng buồn bực của Terry cuối cùng cũng trở nên vui vẻ hơn được một chút. Tầm mắt cậu chợt chuyển hướng, nhìn xuống bàn cuối cùng, Phillips có chút lo lắng khi người bạn cùng phòng của mình vẫn như cũ, không chịu ăn gì cả. Chẳng lẽ cậu ta thực sự nghĩ ăn vài miếng salad cùng mấy mẩu bánh mì là đủ sống rồi sao?

Bữa cơm nhà Ravenclaw, cơ hồ nam sinh năm bốn, năm năm nào cũng đều truyền đạt lại một số kinh nghiệm trong việc học tập và làm vui lòng các giáo viên cho đàn em của mình. Học [ Độc Dược ] nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để phạm sai lầm nếu không thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện được thêm điểm, thậm chí còn có thể bị giáo viên trừ mất điểm nữa kia. Bởi vì giáo sư dạy bộ môn đó thực sự rất kinh khủng a ~ Ngoại trừ đối tốt với người nhà Slytherin thì đối với người ngoài đều nghiêm khắc vô cùng đấy!

Phillips cũng như mọi người, ngồi nói lại với Harry, trong bữa trưa còn vụng trộm chỉ chỉ giáo sư Snape đang ngồi trên bục. Harry nâng mắt lên nhìn, hóa ra đó chính là người có đôi mắt màu đen nhìn cậu vào buổi tối hôm qua. Hiện tại, giống như hôm qua, người kia cả người giống như bị một cỗ hắc ám bao vây, mặc nguyên một bộ quần áo màu đen tuyền…

Thì ra, hắn ta là giáo viên của bộ môn [ Độc Dược ] Harry chăm chú nhìn, miệng không hiểu sao lại bày ra một nụ cười ôn hòa.

“Á…… Harry?” Phillips hoảng sợ. Cậu ta đang mỉm cười với giáo sư Snape …… sao?

Harry cầm bút viết, sau đó chuyền sang cho bạn cùng phòng của mình: [Giáo sư đó rất thú vị ] [ Tác giả: Viết đến đây tự nhiên tôi lại nhớ đến bạn học mềnh =_=|||]

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Qủa nhiên mấy người nổi tiếng đều là người bất thường a ~ Phillips nghĩ như vậy, lại nhìn bạn mình lại tiếp tục vùi đầu vào sách. Ai ~ Bìa sách màu đen, tên sách được in màu vàng sáng chói đầy trang trọng [ Cách sử dụng 1000 loại Độc Dược ]…. Ai ~

Hầm là nơi tối tăm lạnh lẽo nhất trường Hogwarts, phòng [ Độc Dược ] nằm ở dưới hầm, bao quanh chỉ có vài cây đèn với ánh sáng mỏng manh. Nhóm “tiểu ưng” đều nơm nớp lo sợ chờ vị giáo sư nghiêm khắc trong “truyền thuyết” xuất hiện. Vừa nhỏ giọng bàn luận gì đó, vừa liếc mắt về mấy thi thể động vật trong những bình thủy tinh lớn gần đó.

Đúng giờ, Snape bước vào phòng học, mọi âm thanh tranh luận trong phòng lập tức im bặt, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào vị giáo sư không một tiếng động bước tới bục giảng kia.

Harry hơi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào vị giáo sư đang đứng đọc một bài phát biểu cảm nghĩ cũng chương trình học kia. Giọng nói của hắn trầm thấp đầy nguy hiểm, vô cùng hợp với bộ quần áo đen tuyền của hắn. Đúng rồi, trước đây Draco có nói, giáo viên bộ môn [ Độc Dược ] chính là viện trưởng nhà Slytherin.

“Potter!” Giáo sư đột nhiên kêu tên Harry, “Nếu tôi trộn [Bột Thủy Tiên] với [Dịch cỏ ướt] thì sẽ thu về cái gì?”

Harry lập tức đứng lên, thân thể thẳng tắp, lấy bút viết vài chữ rồi đưa đến trước mặt giáo sư, động tác vô cùng ngắn gọn và lưu loát.

Snape dùng hai tròng mắt đen nhìn cậu một lúc sau đó tròng mắt di dời đến thứ đồ chơi của Muggle, trên mảnh giấy đoan chính viết:[ Nước sinh tử.]


“Xem ra, trường của chúng ta có một người rất giỏi, hiển nhiên cậu ta vô cùng khinh thường lời nói của những người xung quanh, kể cả giáo viên!” Tiếng nói ngập tràn ngữ điệu trào phúng khiến cho tất cả các học viên trong phòng – đặc biệt là những người nhà Hufflepuff đều không rét mà run

Nhưng, Harry cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào, cậu lại cầm tự bản, viết tiếp:[ Sự cố.]

Snape nhíu chặt mày. Im lặng trong chốc lát.

“Nếu tôi muốn tìm một khối [ Đá Phấn ], tôi sẽ tìm ở đây?”

Harry lại viết: [Trong dạ dày trâu]

Snape lại hỏi: “Tôi nghe nói trò đang xem một quyển sách về [ Độc Dược ], thế thì, nói cho tôi biết Harry:[Bột Ngọc Trai] và [Bột Nước Mắt Mỹ Nhân Ngưu] khác nhau ở đâu?”

Nhóm học viên nhà Ravenclaw bắt đầu run rẩy, mấy cái đó đều là bột có màu trắng không mùi không vị mà, ai biết được a~

Harry nhanh chóng viết xuống đáp án, chỉ chốc lát sau liền đưa trước mặt giáo viên một tự bản.

Snape xem qua xong, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu bé. Thân thể cậu vô cùng nhỏ gầy, dù là đang đứng nhưng xem ra cũng chẳng thấy cao hơn mấy bạn học đang ngồi của mình là bao nhiêu. Cậu ta luôn cúi đầu, hạ mi mắt, cơ thể thẳng tắp mang theo vẻ nhu thuận vô cùng. Snape không khỏi hoài nghi, thằng bé im lặng này rốt cục có phải là hậu thế của nhà Potter không vậy, bề ngoài của nó đúng là giống như đúc cha nó – còn ánh mắt nó thì giống y hệt mẹ…

Hắn vẫn muốn nói ra mấy câu châm chọc nữa nhưng cuối cùng lại chỉ nói được vài từ: “6h đêm nay, đến văn phòng tôi.” Nói xong, liền trả mảnh giấy lại cho cậu, xoay người rời đi, áo choàng màu đen tung bay theo nhịp bước chân cuồng loạn của hắn.

Nội dung của buổi học đầu tiên đơn giản vô cùng, bọn họ chỉ phải làm một bộ thuốc [ Ghẻ ] mà thôi. Harry sau khi giáo sư tuyên bố bắt đầu cậu không giống như những người khác đi ra chung quanh tìm tài liệu mà lại nhìn trình tự chế dược trên bảng thật lâu, lâu đến mức mấy người xung quanh đã bắt đầu đốt lửa chế dược, cậu mới đem công cụ của mình đặt lên bàn. Sau đó, cậu đứng dậy, xuống cuối phòng học lấy một thứ gì đó, rồi trở về chỗ ngồi của mình. Trong lúc đó, hai tròng mắt của Spane vẫn luôn dõi theo cậu, hắn thấy cậu nhóc không đi đường chính mà cứ vòng vèo mấy cái đường nhỏ hẹp giữa hai cái bàn, có lẽ cậu ta sợ việc cậu ta đi lại làm phiền người khác. Điều này khiến cho Snape càng nghi hoặc.

Sau đó.

Khắp phòng thi thoảng lại có vài tiếng nổ mạnh – hình như là đều đến từ chỗ ngồi của nhà Hufflepuff- cùng với tiếng mắng giận dữ của giáo sư, Harry đem nguyên liệu vào trong Bình nước Tinh, dán nhãn vào. Cậu là người hoàn thành nhanh nhất chỉ sử dụng chưa đầy nửa thời gian cho phép mà thôi.

Snape nhìn nhìn cậu nhóc đang dọn dẹp bàn, phân loại rõ ràng rác thải và mấy đồ có thể tái sử dụng, cẩn thận thu thập vào tạp vật gì đó vào một cái bọc to, dùng chú [ Làm Sạch ] để vệ sinh sạch mấy cái bình hóa học, lại lấy vải bố đánh bóng sạch cây dao nhỏ của mình, sau đó đem độc dược vừa chế xong bỏ vào thùng dụng cụ, cuối cùng, cậu lại lau mặt bàn một lần nữa, rồi cầm quyển sách dày cộp của mình đứng lên thẳng tắp. Tất cả mọi hoạt động cậu ta đều làm trong im lặng, khiến cho mấy bạn học của cậu không bị một chút ảnh hưởng nào – Tất nhiên, chú [Làm Sạch] mà cậu ta dùng vẫn là [Vô Thanh Chú].

Đi đến trước mặt giáo sư, cậu lật tức đem một chiếc bình thủy tinh đến trước mặt hắn.

[Ghẻ] là một loại độc dược cơ bản, nguyên liệu không khó kiếm, chỉ cần làm đúng theo trình tự là được. Nhưng, có thể làm được nó một cách hoàn hảo thì thực sự khá là khó nhưng cái bình nhỏ của Harry….

Chính Spane cũng phải tập luyện khá nhiều lần mới chế thành công trọn vẹn loại dược này. Còn của Harry, cho dù hắn tỉ mẩn quan sát thế nào đi chăng nữa cũng tìm không nổi một lỗi nào trong thứ dược của cậu. Mỗi loại nguyên liệu đều hoàn hảo, ma lực sử dụng cũng vừa đủ, tốc độ quấy vừa đúng. Nếu sử dụng một cách tinh vi thì thứ dược này của Harry quả là sẽ rất mạnh. Nhưng, cậu ta làm sao lại có thể làm tốt được vậy a? Chỉ riêng việc không chế ma lực của mình, đối với một học sinh năm nhất chẳng phải là một việc không hề đơn giản hay sao Rất nhiều Phù Thủy trưởng thành còn không làm tốt được như cậu ta?

Có thật là nó mới biết sử dụng pháp thuật không đây?

Khóe miệng Snape hơi hơi gợn lên.

“Potter, nếu trò muốn được điểm tối đa thì đáng tiếc, tôi nghĩ trò phải làm thêm một việc nữa.” Nói xong, hắn vung đũa thần lên, bình thủy tinh trên bàn biến mất.

Harry buông sách xuống, đứng lên, gương đôi mắt màu xanh lục không một tia gợn sóng lên. Hai đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào nhau, một lát sau, Harry hạ mi mắt, lấy bút viết xuống một vài chữ.

[Giáo sư, cái bình đó nằm trên bục giảng.]

Một hồi sau, Snape mới phát hiện ra trên bục giảng có một cái bình, xinh đẹp, sáng bóng hệt như chủ nhân của nó…


Khẽ hừ lạnh một tiếng, Snape xoay người rời đi, tiếp tục theo dõi mấy người nhà Hufflepuff chế dược.

Cho nên, hắn thấy không được, sau khi hắn rời đi, cậu bé kia lại nở một nụ cười ôn hòa.

Vì sao, vì sao mà đôi mắt của nó lại giống đôi mắt của Lily như vậy kia chứ, đôi mắt ấy trong trẻo, không một tia cảm xúc…

Giấu tâm tư mình sâu trong vạt áo màu đen, độ ấm trong cơ thể hắn ngày càng giảm xuống, ây ~ lại sắp có vài con quạ vô tội chết oan rồi ~!

“Lợi hại quá đấy, Harry!! Ngay cả giáo sư Snape cư nhiên cũng phải chịu thua bạn!!”

“Cơ mà sao giáo sư lại tức giận vậy???”

“Đúng đúng, còn [ Phấn Ngọc Trai ] với [ Phấn Nước Mắt Người Cá ] khác nhau ở đâu vậy??”

Harry mỉm cười, lấy giấy ra viết lên đó rồi đem đến trước mặt nhóm “tiểu ưng” tò mò.

[ [ Phấn Ngọc Trai ] cùng [ Phấn Nước Mắt Người Cá ] có vài điểm khác nhau.]

Tiếp theo, cậu cẩn thận liệt kê ra những điểm khác nhau về chủng loại và tính độc, cách pha chế của cả hai loại.

Nhóm tiểu ưng thấy vậy liền trợn mắt há mồm nhìn Harry, vài người nhanh nhẹn lôi ngay quyển vở học của mình ghi chép lại, tốc độ nhanh thật đó~

Trong phòng Phòng chống nghệ thuật Hắc ám tràn ngập mùi tỏi, nhóm “tiểu hoan” (con lửng) cùng với nhóm “tiểu ưng” đang mãnh liệt chép bài. Harry thì vẫn luôn đọc sách, cơ hồ như chỉ có mình cậu là bảo trì thanh tỉnh suốt giờ học.

Nếm qua ít cơm chiều, trong ánh mắt lo lắng của mọi người nhất là Phillips, Harry sửa sang lại chính mình rồi đi xuống tầng hầm. Bất quá, trên đường đi lại gặp Draco.

“Harry? Đây là hướng đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin mà?” Draco mang theo hai người hầu, đang đi về ký trúc xá thì vô tình gặp Harry.

Harry ngẩng đầu, nhìn cậu bé tóc bạch kim, ôn hòa cười cười, viết xuống vài chữ: [Draco, cậu biết văn phòng của giáo sư Snape ở đâu không?]

“Văn phòng của cha đỡ đầu? Cậu bị mời gặp sao?” Draco rất kinh ngạc. Harry đâu giống người sẽ khiến cho giáo sư tức giận a ~

Snape chính là cha đỡ đầu của Draco!!!

“Ừ, tôi sẽ dẫn cậu đi. Dù sao tôi cũng đang trên đường về phòng nghỉ. Nhưng, cậu rốt cuộc làm gì khiến cho giáo sư tức giận thế? Làm nổ vạc độc dược hả???”

Đuổi hai người hầu đi, Draco lôi kéo Harry đi về phía trước. Một lát sau lại thấy Harry đưa đến trước mặt mình một tự bản: [Giáo sư Snape, rất thú vị đó.]

Nhìn nhìn nội dung cậu bé viết, Draco hoảng sợ mở to đôi mắt. Cho dù giáo sư có là cha đỡ đầu của cậu nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không thể hình dung được giáo sư “thú vị” ở chỗ nào a~ Tầm mắt cậu chuyển đến cậu bé bình tĩnh trước mặt, Draco không tìm thấy một điểm nào giống như đang đùa giỡn trên mặt Harry.

“Vì sao…… Lại…… Thú vị?”

Harry nghĩ nghĩ, viết xuống một câu dài nữa.

[Cái loại người ấy, thâm trầm, nồng đậm, không thấy hắn tuyệt vọng bao giờ, không phải những thứ mà những người khác có thể có được.]

Draco cứng miệng không nói được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui