46
「Thiếu gia còn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của tôi đấy. 」Sau một lần đối chiến nữa, hắn cúi người xuống, thay cậu nhóc sửa lại áo choàng có chút hỗn độn.
「Ông cũng xem?」Cậu bé nhỏ thân hình thẳng tắp, nghe hắn nói xong liền giương mắt nhìn hắn.
「Mũi tên có thể gia tăng độ mạnh của phép thuật, chỉ một mũi tên cũng có thể khiến cho thần kinh đau đớn, nhưng lại có thể làm liền miệng vết thương chảy máu và đóng vảy, phép thôi miên sau này chắc chắn sẽ thành công, hiện quả so với lúc tập luyện còn tốt hơn rất nhiều.」Hắn đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu bé trước mắt, 「Thiếu gia, ngài luôn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.」
Im lặng trong chốc lát, Harry thu đũa phép lại, xoay người: 「Cái gan của ông thật lớn.」
Hắn sửng sốt một giây, ý cười càng sâu: 「Nga nha nga nha, thiếu gia đang lo lắng cho tôi ư? Thật vinh hạnh.」
「……」
「Thưa thiếu gia,」Lúc Harry sắp bỏ đi, hắn đột nhiên mở miệng 「Dựa vào quy tắc của giải Tam phép Thuật, đấu sĩ phải khiêu vũ trong tiệc Giáng sinh. Xin hỏi thiếu gia….biết khiêu vũ chứ?」
Cậu nhóc lật tức cứng ngắc.
“Lễ Giáng Sinh lần này sẽ tổ chức vũ hội long trọng, học sinh từ năm 5 trở lên là có thể tham gia. Còn học sinh năm 4, nếu ai nhận được giấy mời thì cũng có thể tham gia. Nếu không nhận được giấy mời thì chỉ có thể ngồi tiếc.” Như là hợp với tình hình bình thường, ngày hôm sau, sau khi kết thúc lớp Bùa Chú, giáo sư Flitwick tuyên bố.
Đối với chuyện này, học sinh Ravenclaw đa phần đều rất không hứng thú. Tuy rằng vũ hội của giải Tam Phép Thuật rất khó được tham dự, nhưng đối với bọn họ mà nói, đi khiêu vũ không bằng đều Thư viện nghiên cứu còn hơn — đương nhiên, nếu có cơ hội, đi nhảy một điệu cũng chẳng sao, thuận tiện có thể quan sát những học sinh trường khác một chút.
“Đương nhiên, chiếu theo luật của giải Tam phép thuật, dũng sĩ nhất định phải tham gia khiêu vũ.” Giáo sư nói, nhìn về phía cậu bé trong góc.
Harry ôm sách, cơ thể thẳng tắp ngồi 1/3 ghế dựa, dường như hoàn toàn không thèm nghe mọi người đang bàn về cái chi.
Giáo sư Flitwick không thể không thở dài, lập tức tuyên bố tan học.
Đi vào phòng học nhóm của bọn họ, Harry liếc mắt nhìn con chim công màu bạch kim nào đó đang muốn nói lại không, giả vở làm bài tập, lại thường thường liếc liếc mắt nhìn thiếu nữ tóc xám cách đó không xa.
“Cậu tới rồi, Harry!” Nhận thấy bạn mình đã đến. Draco rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Có thể xem giùm tôi bài tập này không? Tuy tôi vẫn cho rằng lớp [Tiên tri] là một ngành học vô dụng…”
Dịu dịu dàng dàng cười nhận lấy tấm da dê, Harry lấy tự bản ra, đưa cho cậu ta lời nói hoàn toàn không hề liên quan đến nội dung bài tập.
[Không mời cô ấy sao?]
Trên khuôn mặt trắng nõn của chàng hoàng tử nhỏ nhà Slytherin nổi lên màu phấn hồng thản nhiên, vôi xoay mặt đi nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi còn lâu mới mời….”
[Vậy sao?]
Viết xong từ này, Harru lau lau chũ viết đi, gương tay viết xuống một câu, trước mắt tiểu quý tộc tóc bạch kim đưa đến trước mặt cô bé nào đó.
“A~ Harry!” Cô phù thủy nhỏ ngẩng đầu, cười cười xin lỗi, “Tôi không chú ý cậu đến ~ biết không, đống bài tập lần này sắp làm tôi đau đầu chết mất đây……” Đột nhiên, cô chú ý đến cái tự bản kia. Qua một lúc lâu, khuôn mặt cô nở ra một nụ cười thiệt tươi: “Harry!! Tôi…tôi không biết….Rất cảm ơn!” Tiểu mẫu sư nhà Gryffindor hoan hô một tiếng, khiến cho Draco nhìn thấy cũng phải tò mò.
Sau đó, chàng quý tộc nhỏ đáng thương dòm dòm được mấy chữ trên cái tự bản đã trở nên quá quen thuộc:
[Cậu làm bạn nhảy của tôi nhé, Hermioen?]
Draco lật tức rối rắm.
——-
「Bước về phía trước hai bước, rồi lùi về sau!」Nắm lấy tay cậu bé, hướng dẫn những động tác có phần trúc trắc, khóe miệng hắn câu lên một nụ cười đểu cáng.
Harry vừa di động theo dẫn dắt của hắn, vừa cố gắn cảm nhận nhạc đệm. Không thể không nói, khả năng học tập của cậu nhóc là vô cùng lớn, chỉ trong vãi ngày, đã có thể nhảy được một điệu Waltz đơn giản.
Nghĩ vậy, nét cười của hắn càng sâu.
「Nghe nói ngài mời cô Hermione Granger nhà Gryffindor làm bạn nhảy?」
Động tác của cậu nhóc dừng một chút.
「Draco không thể mời cô ấy.」Bước theo điệu nhạc, Harry dưới khúc nhạc du dương dần dần trầm tĩnh lại, 「Hơn nữa. chuyện này tương đối phù hợp với kỳ vọng của viện trưởng.」
「 A A, không hổ danh là thiếu gia, đến cả chuyện này cũng nghĩ đến sao?」
Âm cuối cùng dừng lại, động tác tự nhiên cũng dừng lại theo, Harry tiếp nhận cốc sữa của hắn đưa cho: 「Hai người bọn họ cũng cần nhìn thẳng vào tình cảm của mình.」
「Gia tộc Malfoy không có khả năng khiến cô Granger trở thành nữ chủ nhân tiếp theo.」Không quan tâm đến bất cứ cảm tình chủ quan, hắn chỉ là thật bình tĩnh nói ra sự thật khác quan,「Nhà Potter cũng không thể.」
「Hermione là bạn tốt của tôi, huống chi Trung Quốc không phải có câu: Không thể đụng vào vợ bạn sao?」Cậu nhóc xoay người, mỉm cười: 「Nếu đã yêu nhau, sao lại không thể bên nhau.」
「…… Vậy đó, thiếu gia.」
——-
Từ sau khi Harry mời Hermione làm bạn nhảy, rất nhiều ngày trôi qua đều không thấy Draco đâu.
“Draco? Thật đúng là đã lâu không gặp….” Hermione nhớ lại, đột nhiên cười rộ lên, “Hắn đang giận chăng…”
[Hermione biết?]
“Tuy rằng tôi dành đa số thời gian vào việc đọc sách, nhưng tôi không phải con ngốc, Harry. Hơn nữa…..” Nói đến đây, cô bé đỏ ửng mặt, “Tôi thật ra…cũng rất thích cậu ấy.”
[Sao lại không nói?]
Nhìn thấy câu này, cô phù thủy nhỏ tóc xám chợt im lặng. Một lát sau, cô làm ra vẻ thoải mái nở nụ cười, “Chuyện này không phải thật rõ ràng sao, Harry? Draco cậu ấy….là quý tộc, cuối cùng vẫn phải làm đủ loại chuyện không thể làm và không thể không làm. Hơn nữa…” Cô đột nhiên nheo mắt lại, “Nhìn cậu ấy không được tự nhiên bối rối, không phải rất thú vị sao?”
Harry nhìn cô bé trương lên khuôn mặt không có ý tốt, hơi hơi buồn bực.
Từ khi nào Hermione bắt đầu học xấu a…..Nhất định không phải do tôi.
Cậu thiếu nhiên nhỏ tuổi kiên quyết tách mình ra.
——-
Vũ hội giáng sinh của giải Tam pháp thuật thực sự rất long trọng. Lúc Harry nắm tay bạn nhảy của mình bước vào hội trường, dư quang trong khó mắt liếc đến cậu bạn Slytherin nào đó. Cậu ta đang liếc người bên cạnh cậu, đồng tử màu xám bạc mạnh mẽ co rút, khiến cho cô bạn nhảy Pansy của cậu ta như ghen tức cậu đột nhiên rụt tay về, bướng bỉnh cầm lại tay cậu.
Quả nhiên, cũng bị cách ăn mặc của Hermione hôm nay khiến cho mê mẩn sao? Harry nhợt nhạt gợn khóe miệng lên, hoàn toàn không ý thức được nụ cười này của cậu có bao nhiêu giống tên quản gia vẫn luôn kè kè bên người cậu.
“Harry?” Hermione vừa cúi đầu đã nhìn thấy nụ cười ấy, một nụ cười đầy đểu cáng khiến cô có chút sửng sốt. Harry chưa từng lộ ra biểu tình như thế, quả thật là đang đi ngược lại với hình tượng của cậu ta. Nhưng cô phù thủy lại cảm nhận ở đó một nét hài hòa rất quỷ dị.
Cậu nhóc kia hình như cũng tự nhận thấy biểu tình đó không hợp với mình, nhanh chóng nở vội một nụ cười dịu dàng như thưởng ngày, kéo tay bạn nhảy, hòa theo điệu nhạc xoay tròn. Các động tác lưu loạt tự nhiên, không bõ công nhiều ngày chăm chỉ khổ luyện.
“Cậu nhảy tốt đó, Harry!” Vừa hùa theo động tác của cậu nhóc, Hermione vừa khen ngợi, “Tôi cũng không biết cậu lại biết chuyện này.”
Harry chỉ là ngẩng đầu lên, trước ngọn đèn chiếu không ngừng biến hóa, cả người trầm tĩnh lại.
Không có ai hay cậu ta đang âm thầm nguyền rủa cái kẻ khiến mình không thể lớn lên…..Hermione so với cậu, cao hơn hẳn một cái đầu.
……
“Hắt xì!” Đúng lúc che miệng lại, bỏ thêm một ít củi nữa vào lò sưởi, “Hình như, thiếu gia đang máng mình.” Lắc đầu, hắn ta để tấm văn kiện vừa mới phê duyệt qua một bên, cầm lấy tấm tiếp theo.
Thiếu gia, bây giờ hẳn đang rất vui vẻ……
——-
“Sao cậu lại ở đây?” Thiếu nữ mặc lễ phục xinh đẹp nhíu mày, ánh mắt chuyển đến ly rượu đỏ rực trong tay thiếu niên, “Chưa trưởng thành thì chưa được uống rượu!” Nói đoạn, cô bước lên phía trước, muốn đoạt lấy cái ly chướng mắt, lại bị đối phương khéo léo lách mình tránh thoát.
“Bình dân chính là bình dân.” Giọng nói của cậu nhóc cao ngạo như trước, hình như còn có thêm một li lạnh lùng khác với thường ngày, “Thân là quý tộc, từ nhỏ đã phải trải qua đủ loại huấn luyện, bao gồm cả uống rượu. Tại yến hội, ngoài uống rượu đỏ ra còn có thể uống cái gì.”
“Đây là trường học.” Không muốn hắn nói như vậy, trong giọng nói của thiếu nữ có thêm chút bất đắc dĩ, “Hơn nữa, không uống rượu thì thân phận vẫn là quý tộc, thân là quý tộc như cậu sao lại bỏ bạn nhảy của mình một mình rồi chạy tới đây?”
“Cô mà chả bỏ bạn nhảy của mình chạy đến đây còn gì?”
“Harry muốn trở về kí túc xá, cậu cũng biết cậu ấy không thích mấy cái chuyện này.” Hermione ngược lại hoàn toàn không ngại, tùy ý chọn một nơi ngồi xuống, “Còn về phần tôi, cũng bởi đối tượng muốn khiêu vũ không còn ở đó nữa a~”
“……” Nghe hiểu lời nói ám chỉ của cô nhóc, Draco đơ ra một lát, có vẻ hoảng hốt nhìn vào đôi mắt hàm chứa ý cười dịu dàng trong mắt cô, lật tức bật cười thành tiếng, “Tôi nên nói, không hổ danh là Gryffindor nóng nảy ngốc ngếch sao?” Cậu ta bước qua, cái ly trong tay tùy tiện đặt xuống.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô gái, tiểu quý tộc tóc bạch kim cúi người xuống, vươn tay, “Thưa cô, tôi có thể mời cô một điệu được không?”
Trên mặt nở ra một nụ cười trong trắng, Hermione đưa tay đặt lên tay mời của chàng trai, “Đương nhiên.”
Đũa phép vung lên, điệu nhạc ưu nhã chậm chậm chảy ra.
——-
「Thiếu gia, thật dịu dàng đó.」Lại sau một lần luyện tập thực chiến, hắn ta đem ly sữa nóng đặt vào tay cậu bé.
Nhợt nhạt nhấp một ngụm, Harry hạ mắt,「Cơ hội khó có như vậy, sau này sẽ nhanh chóng trở nên xa xỉ.」
「Biết rõ không thể được, sao lại khiến cho bọn họ ngày càng chìm sâu vào?」
Im lặng một chập.
「 Draco và Hermione, không phải người yếu đuối như vậy.」Từng ngụm từng ngụm uống sữa tráng, cậu ta bĩu môi với cái chén, 「Chuyện về sau, liên quan gì đến tôi.」
「…… Không hổ danh là thiếu gia, thật lạnh lùng…..」
Lãnh lùng…… Sao?
「Cảm ơn ông đã khen ngợi.」
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...