Bóng đêm thâm trầm, gã dựa vào song cửa sổ, nhẹ nhàng lay động ly thủy tinh trong tay, rượu vang màu đỏ lựng trong suốt bên trong lóe lên ánh mị hoặc lạ thường. Khẽ nhấp một hụm, gã lại chăm chú nhìn trang viên dưới màn đêm dầy đặc ngoài cửa sổ. Lại một đêm nữa không trăng.
Áo choàng màu đen bị gió đêm nhè nhẹ thổi khẽ động, lửa trong lò sớm đã tắt, cả phòng khách như hòa vào bầu trời đêm, một màu đen như mực. Tuy lúc này mới đầu mùa thu nhưng ban đêm hiển nhiên vẫn hơi hơi lạnh. Gã cứ như vậy, lẳng lặng đứng trong bóng đêm, giấu chính cơ thể hoàn mỹ của mình đi. Ly rượu lạnh lẽo trong tay gã chiếu ra một tia sáng rất mỏng.
Gã đã trải qua ba năm bôn ba ở ngoài, đi đến cơ hồ toàn bộ thế giới, cùng với gia tộc của mình cắt đứt mọi liên lạc. Chỉ là, gã không nghĩ tới, sau khi trở về, vết thương trong lòng lại càng sâu thêm.
Gia tộc suy tàn, thân nhân qua đời. Chiến tranh đã hủy hoại cả nhà gã một cách triệt để nhất, không để lại chút dấu hiệu nhỏ nào.
Không, hình như vẫn là có khả năng.
Nếu, là đứa nhỏ kia, hẳn là có thể….Khôi phục lại cả gia tộc.
Tiêu phí không ít khí lực, thậm chí còn sử dụng cả ma pháp trận cường đại nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất, lúc tìm ra mục tiêu, gã cơ hồ nghe được cả tiếng gọi của cái chết. Không muốn mình mất quá nhiều máu và ma lực trong lúc cơ thể càng ngày càng khô kiệt, gã đành phả nhanh chóng chạy đến nơi đó…
Đó là khu dân cư của người Muggle, hình như là nơi ở của mẹ đứa trẻ kia.
Khóe miệng gợi lên 15 độ. Dumbledore thật đúng là……thủ đoạn a~. Với bộ não như vậy sao lúc trước ông ta không vào nhà Slytherin nhỉ? Bất quá, lão ta thiên tính vạn tính thế nào cũng tuyệt đối không biết được rằng mình vẫn còn tồn tại. Nếu không phải vì muốn bảo tồn thực lực, mình cũng cần gì phải đổi cả tên lẫn họ, ngàn dặm xa xôi chạy đến Đức sống thế này.
Hơn nữa, mình lúc này xem như đã là người chết ở Anh quốc.
Niệm chú [Bảo Hộ] một cách hoàn mỹ, gã nhẹ nhàng đi đến trước tràng phòng. Ven đường, gã thấy một bà lão đứng trước cửa ngôi nhà nhìn ngó xung quanh. Hắn không có cảm nhận được ma lực trên người bà ta. Đây là một Muggle thuần túy? Hay một Squib(1)?
Trong phòng, có một đôi vợ chồng đang bón cho con họ ăn, đứng bên người bọn họ là một cậu bé còi cọc khóc không ra tiếng.
Ma pháp dao động rất mạnh, hẳn chính là nó. Gã cẩn thận quan sát trong chốc lát, cậu bé kia có một vết sẹo hình tia chớp nổi tiếng trên trán.
Harry Potter. Cậu bé vượt qua đại nạn mà không chết!!
Trào phúng cười cười. Hiện tại giới Phù Thủy quá mức an bình, an bình đến mức nghe người khác nói gì người ta cũng đều nguyện ý tin tưởng. Nhưng nói một năm sinh đến năm đứa trẻ có thể cứu với thế giới thì vẫn là chuyện hoang đường.
Lúc này gã nghe được cuộc đối thoại của vợ chồng nhà kia. Vài ngày nữa là sinh nhật con trai bọn họ, họ muốn dẫn nó ra ngoài chơi. Sau đó, họ liếc ánh mắt chán ghét về phía cậu bé kia nói muốn đưa nó qua cho bà già nào đó.
Có lẽ, bọn họ vừa nhắc tới bà lão kia.
Nét cười sâu thêm. Quả nhiên, đó chính là giám thị.
Vườn hoa hoa lệ nhưng trống trải, gã uống một bình dược nhỏ bổ sung lại ma lực, tiếp theo, ảo ảnh chợt thay đổi. Là thời điểm tôi gặp cậu, Harry Potter.
Ngoài ý muốn, gã đã tìm thấy Harry trong phòng khách của nhà Dursley. Cậu ta cau mày nằm trên sô phan. Kiểm tra lại tất cả các dấu vết một lần nữa, sau đó thừa dịp cậu ta không chú ý, gã đã niệm một phép [Vô thanh chú].
Cậu ta nằm trên ghế sô pha mê man một hồi cuối cùng cũng tỉnh, một lát sau, nó mở mắt ra, hai tròng mắt màu xanh biếc mê mang nhìn chăm chú vào người đã giải chú [Bảo Hộ] đang ngồi cạnh mình.
Ánh mắt rất xinh đẹp, cực kỳ giống mẹ cậu.
“Chú đã cứu cháu?” Cậu bé nhỏ giọng hỏi.
Khẽ nở một nụ cười tà mị, gã đứng lên, tay phải trịnh trọng đặt trước ngực nói: “Thiếu gia, tôi tới đón ngài về!”
Harry hiển nhiên đã bị dọa, qua thật lâu mới nói: “Anh là ai?”
“Tôi là quản gia của nhà Potter.” Đúng vậy, chỉ là một quản gian, không phải là bất cứ cái gì khác. Gã không muốn dây đưa quá sâu với một gia tộc có quá nhiều dục vọng kia, quá khứ không, hiện tại không và tương lai cũng sẽ không.
“Tôi…… Tôi không biết……” Harry nhìn chăm chú vào gã, đáy mắt cất giấu sự nghi hoặc.
“Thiếu gia, nhà Potter hiện tại chỉ có ngài là hậu duệ duy nhất thôi, ngài chính là chủ nhân của nhà Potter!!” Gã nói, giọng nói tràn đầy dụ hoặc chảy xuôi khắp phòng khách sạch sẽ.
“Tôi…… Không phải……” Hiển nhiên, một cậu bé mới hai tuổi thì hoàn toàn không hiểu rõ ràng được ý tứ của mình, nhưng gã vẫn muốn nói.
Không tin tưởng. Một năm trước, Harry bị gởi tới nhà này nuôi, tùy theo sự ngược đãi của cả nhà. Như vậy ngày ngày đêm đêm bọn họ đều tra tấn nó khiến cho cậu ta chết lặng hoàn toàn không có một chút ảo tưởng về một ngày có thể dời đi. Có lẽ, nó cũng đã từng hy vọng là đừng ai giúp mình thoát khỏi kịch bản sinh hoạt thường ngày vô vị này, lúc này đây, giấc mộng ấy đã thành hiện thực, nó bị ngược đãi nhưng vẫn không dám phản kháng.
“Thiếu gia, cho phép tôi làm quản gia của ngài!” Gã thẳng tăp đứng dậy, con ngươi màu mực đối điện với ánh mắt trong suốt của cậu bé.
“Không cần!!!” Harry kiên định từ chối, nháy mắt sau liền thất thần. Nhìn thấy trong đầu cậu bé xuất hiện những ý nghĩ linh tinh về những kẻ chuyên dụ dỗ bắt cóc trẻ em, trong lòng gã bắt đầu thấy dở khóc dở cười, chỉ là, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười tà mị, hoàn mỹ như cũ.
Có lẽ,như vậy cũng tốt. Sẽ không tốt nếu để cho người ta chú ý tới. Nếu gã cứ khổ khổ sở sở tạo nên một “Chúa cứu thế”… Ý nghĩ ấy đột nhiên biến mất, tựa như quẳng đi một chuyện phiền toái nào đó.
“Xem ra, ngài không nguyện ý nhận tôi.” Nét cười ngày càng sâu, che dấu chút tà ác trong con người gã: “Mong ngài hãy nhớ kĩ, tôi vĩnh viễn là quản gia của ngài, tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến cái ngày ngài nguyện ý nhận tôi…”
Nhanh chóng rút đũa phép ra, một luồng ánh sáng màu xanh trắng phát ra. Khi ánh sáng ấy tan biến, cậu bé liền yếu ớt ngã vào ngực gã.
“Thực xin lỗi, thiếu gia. Chỉ là tôi không muốn ngài bị người ta lợi dụng sạch sẽ giống như cha ngài. Nếu ngài không muốn ở bên tôi thì tôi chỉ còn hạ sách này thôi. Mong ngài sớm tỉnh lại.”
Nói xong, gã ôm lấy cậu bé, đặt nó lên ghế so pha, sau đó làm loạn căn phòng lên, coi như để lừa bịp giám thị đi, và hạ một [Ám chỉ tâm lý ] vào cửa chính. Chỉ cần nhà Dursley đi qua cánh cửa này, nhìn thấy Harry thì sẽ không tự giác mang nó lên phòng ngủ trên lầu, trước lúc nó tỉnh lại, bọn họ sẽ không để tâm đến nó.
Bóng đêm thâm trầm, gã tà dựa song cửa, nhẹ nhàng lay động ly thủy tinh trong tay, chút rượu vang đỏ lựng lóe lên vẻ mị hoặc. Gã nhấp một ngụm, nhìn chăm chú vào trang viên bị bóng đêm dầy đặc bao phủ ngoài cửa sổ. Lại thêm một đêm nữa không trăng.
Gã chỉ là cho cậu ta mơ một giấc mơ, nó sẽ đi vào một không gian ám mộng. Gã nhớ tới lúc gã vẫn ở Durmstrang (2), có một lần làm một việc trái phép làm nổ tung một đoạn hành lang khiến cho cả đợt hè năm đó gã phải ở lại trường lưu giáo. Bọn họ nhốt gã vào trong tầng hầm tối tăm suốt hai tháng. Đó là khu vực [Cấm Chú], bất cứ một ma pháp nào cũng không thể dùng được, huống chi, lúc đó gã mới chỉ là một đứa trẻ năm nhất.
Phòng rất lớn, trống trải và yên tĩnh. Mỗi ngày đều có một Tinh Linh giáo dưỡng đem thức ăn đồ uống cho gã, để ở một chỗ, nhưng gã nhìn không thấy, chỉ có thể sờ. Cứ như vậy qua vài ngày, cho đến khi gã cảm thấy toàn thân như an tĩnh lại, bắt đầu nhập bản thân mình vào bóng đêm, thử bình ổn lại cơ thể đầy ma lực. Rốt cục, đến ngày thứ ba, gã bắt đầu nhìn thấy hình dáng sự vật trong bóng đem dầy đặc. Châm chọc nhìn xung quanh, chỉ cần tiến lên một bước, vươn tay tới là gã có thể tiếp cận được…
Gã rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa của loại này trừng phạt. Đó là bài học quan trọng nhất của gã suốt những năm học.
Hiện tại, gã đem bài học ấy truyền cho cậu bé kia. Muốn trở thành người thừa kế nhà Potter, trước tiên cậu ta phải học cách thấy rõ được vạn vật đã.
Áo choàng màu đen bị gió đêm nhè nhẹ thổi khẽ động, lửa trong lò sớm đã tắt, cả phòng khác như hòa vào bầu trời đêm, một màu đen như mực. Gã cứ lẳng lặng đứng như vậy trong đêm, cả người đều chìm vào trong bóng đêm. Uống nốt ngụm rượu cuối cùng, gã nở một nụ cười tiêu chuẩn đúng 15 độ với bầu trời bao la.
Thiếu gia, mong ngài sớm tỉnh lại…
–
Chú Thích:
1. Squib: Là người sinh ra trong gia đình phù thủy nhưng không có năng lực sử dụng phép thuật.
2. Durmstrang: Cũng là một trường phù thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...