[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Ciel Mip

oOo

Dumbledore không thể không mang theo Snape hơn nửa đêm gõ cửa bệnh thất. Nữ vương bệnh thất phu nhân Pomfrey vừa nhìn thấy Harry hôn mê bất tỉnh lập tức đem hai vị nam sĩ đối diện mắng cẩu huyết lâm đầu, Dumbledore hơi quẫn bách sờ sờ cái mũi. Đến lúc Pomfrey phu nhân kiểm tra toàn thân cho Harry xong, lần nữa xác định Harry không có việc gì. Dumbledore nhìn Snape: “Severus, có lẽ… Thầy rất cần một chén trà nóng? Rồi nói chuyện với một vị trưởng bối chăng?”

Snape rõ ràng ý cụ, có lẽ, có thể tranh thủ được sự tán thành của đối phương sẽ giúp mình giảm bớt rất nhiều phiền toái. Anh gật gật đầu, rồi nói với phu nhân Pomfrey: “Poppy, Harry xin làm phiền cô vậy — một khi em ấy có cái gì không đúng, nhất định phải lập tức cho tôi biết!”

“Yên tâm đi, Severus.” Phu nhân Pomfrey gật gật đầu, “Harry giao cho ta, thầy cứ yên tâm đi!”


Đi theo Dumbledore tới phòng hiệu trưởng, Dumbledore khó được không chào hàng đồ ngọt với mình, mà là cho anh một chén trà nóng, nhìn anh từ từ uống hết. Dumbledore biết rõ, đối phương rất cần tỉnh táo.

Đến lúc Snape buông ly, Dumbledore mới mở miệng: “Severus, thầy đối với Harry…” Cụ dừng lại, mãi cũng không tìm ra cái từ gì để hình dung loại thái độ này, cũng không phải đơn giản là trưởng bối quan tâm con cháu đơn giản như vậy, mà hình như còn sâu hơn một tầng…

Snape nhấc tay ý bảo đối phương ngừng lại câu hỏi của cụ, anh trầm mặc thoáng chút, mới trả lời: “Tôi yêu cầu một chậu tưởng ký.”

Harry mở mắt ra, trước mắt là một mảnh màu trắng, gian phòng quen thuộc mà lạ lẫm. Cậu cảm thấy đầu rất đau, đau đến sắp nứt ra rồi.

“Harry, con sao rồi?” Mặt của phu nhân Pomfrey xuất hiện trước mắt cậu, bà dịu dàng dùng tay vuốt ve mặt cậu, “Ah, thân ái, con xem sắc mặt con thật sự không tốt…”

“Con…” Harry há to miệng, mới phát hiện mình khàn giọng khô khốc.

Phu nhân Pomfrey vội vàng bưng tới một ly nước ấm cho cậu, cho cậu uống xong, Harry lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút. Cậu ho khan một tiếng: “Con… Chỉ là cảm thấy đau đầu…”

“Ah…” Phu nhân Pomfrey sờ sờ trán cậu, “Con lại hơi sốt rồi, nhưng không có gì trở ngại… Còn những chỗ khác?”

“Không có… Những chỗ khác… Đều rất tốt…” Harry lắc đầu, cảm thấy đầu từng đợt choáng váng, tay cậu sờ sờ cái trán, bỗng nhiên dừng lại…


“Sao vậy?” Phu nhân Pomfrey quan tâm hỏi.

“Không ạ…” Harry thả tay xuống, “Con chỉ hơi mệt thôi…”

“Đúng rồi, con nên nghỉ ngơi thật tốt!” Phu nhân Pomfrey đắp kín chăn lại cho cậu, “Con không biết đó thôi, Severus lo lắng cho con biết bao nhiêu, lúc thầy ấy ôm con vào… Sắc mặt khó coi đến dọa người…”

“Vâng… giáo sư Snape mang con trở về?” Harry giờ mới hiểu được tới, là thầy ấy cứu mình?

“Đúng vậy đó, cho nên, con phải nhanh tốt lên đi đừng làm thầy ấy lo lắng nữa.” Phu nhân Pomfrey nói, “Ngủ một giấc thật ngọn đi.” Nói xong, bà đóng cửa lại giúp cậu rồi đi ra ngoài.

Đến lúc trong phòng trở lại hắc ám lần nữa, Harry lại mở mắt ra, trong mắt của cậu lóe lên thành thục, kiên nghị và bất khuất mà cái tuổi của cậu không nên có. Cậu giãy dụa đứng dậy, dùng một chú vô trượng ma pháp “Lumos (Tỏa sáng)!”, lại biến ra một mặt kính bằng thần chú. Trong phòng sáng lên một tia sáng trắng nhỏ vụn, Harry vén mái tóc cắt ngang trán lên, tử tế quan sát, đúng vậy, không sai, vết sẹo kia… Không thấy…,


Harry thu hồi ma pháp, mệt mỏi dựa vào trên giường, ngón tay đè lại mi tâm, cười khổ một tiếng, quả thực… Giống như một giấc mộng… Cho dù, cậu vẫn không rõ, tại sao mình chết rồi mà sống lại, nhưng việc này xác thật là đã xảy ra. Hơn nữa… Hiện giờ mảnh hốn ở trên người mình đã không còn, tai họa ngầm lớn nhất của mình lớn nhất đã biến mất. Cậu lại nhắm mắt lại, nhớ lại hết một lần ký ức của mình sau khi sống dậy, thật sự là… Dường như đã qua mấy đời rôi…

Còn có… Anh ấy… Harry không biết mình hiện tại nên xưng hô như thế nào với anh mới tốt, là “Mr” hay là “Giáo sư Snape ”? Cậu đều nhanh bị cái này cho hồ đồ luôn rồi, anh rõ ràng phải nên hận mình, không phải sao? Vì sao lại tới cứu mình, còn đối tốt với mình như vậy? Đây hết thảy, hết thảy đều hoàn toàn không giống với quá khứ lúc trước. Còn có… Cái thần hộ mệnh kia… Nghĩ tới đây, trong lòng Harry lại bay lên vẻ chờ mong, thần hộ mệnh của anh ấy đã không còn là nai mẹ rồi, mà là một con nai con, điều này có phải chứng tỏ, đời này chính anh… Cũng yêu mình như thế? Merlin! Harry chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu hoàn toàn mơ hồ, thân thể đau xót hơn nữa sau khi khôi phục trí nhớ mang đến cảm giác choáng váng, ngay cả tự hỏi cậu cũng khó làm. Cậu buông tha nhắm mắt lại, hay là trước hết cậu nên ngủ một giấc thật ngon nhỉ! Về phần đừng … Đi một bước tính một bước thôi, cậu thật sự là không còn hơi sức đâu mà đi suy tư…

Lúc Dumbledore từ chậu tưởng ký đi ra, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc và vui sướng hỗn tạp trộn lẫn, cụ nhìn Snape đứng đối diện, nói: “Severus, cho tới bây giờ ta cũng không biết, thầy và Harry sẽ là… Cái loại quan hệ này… Chẳng qua, ta không thể không nhắc nhở thầy, ở Hogwarts, giáo sư và học sinh nói yêu thương phải..”

“Albus, tôi không phải đến để thảo luận về « giáo sư quy tắc » với cụ!” Snape không vui nhắc nhở ông.

“Đừng có gấp, Severus.” Dumbledore từ trong túi tiền móc ra một viên kẹo chanh đường nhét vào trong miệng, “Ta chỉ nói là, giáo sư và học sinh nói yêu thương ở Hogwarts cũng không bị cấm, cho nên…” Cụ làm thủ thế cái an ủi, “Thầy hoàn toàn có thể yên tâm đi.” (Chẹp! Cụ Dum càng ngày càng mát – nhưng mà em thix a o(>. hai người này một người cưới chồng về nhà, một người gả đi, làm sao có vợ. Đọc thấy cái chú thích ta lăn lăn lăn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận