[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Hạ Liễu Quân

o0o

Thư phòng trang viên Malfoy, Malfoy từ trong tủ rượu lấy ra chai Whiskey cùng hai cái ly, rót chất lỏng màu đỏ vào ly, đưa một lý cho Snape: “Laphroaig Whiskey cậu thích nhất.”

Snape thuận tay đón lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu mang theo vị rong biển tản mát trong miệng, giống như gió biển quất vào mặt. Chỉ uống một ngụm, Snape liền dặt ly rượu xuống, ngồi xuống ghế cạnh lan can, anh biết rõ bạn tốt có chuyện muốn nói với mình.

Lucius mỉm cười, ngồi vào ghế sau bàn làm việc, nói: “Severus, tôi thật hiếu kỳ, cậu khi nào thì có thói quen dưỡng sủng vật? Hơn nữa… còn là một tiểu sủng vật cực kỳ khủng khiếp…”

Snape chau mày, anh không thích Lucius thuyết pháp chuyện này, nhưng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Tôi là viện trưởng Slytherin, mà cậu nhóc là học trò Slytherin, chiếu cố nhóc là chức trách của tôi.”

“Thôi đi, bạn già của tôi! Cậu tôi còn không biết!” Lucius cười một tiếng, “Chức trách? Cậu bao giờ thì sở hữu thứ này? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tại thời điểm mấu chốt này, thu dưỡng một tiểu sủng vật như vậy… Không ít bạn cũ của chúng ta, đối với cậu ta phi thường… hứng thú…”

“Đó cũng là chuyện của tôi, không quan hệ tới anh.” Snape uống một ngụm Whiskey, anh biết rõ Lucius đang lo lắng cái gì, cho nên anh cũng rất sảng khoái trả lời cố kỵ của anh ta.

“Không không không, bạn già của tôi, cậu không nên hiểu lầm…” Lucius liên tục khoát tay, “Tôi cũng không có ý tứ muốn phân rõ giới hạn với cậu. Tôi chỉ rất muốn biết… Cái kia Chúa cứu thế đến tột cùng có lợi ích gì mà để cậu ra công phu lớn như vậy?”

“Nguyên nhân sao? Anh không phải đã biết sao?” Snape lập lờ nước đôi trả lời.

“Cậu cũng đừng nói với tôi là vì… Lily Evens kia?” Lucius nhăn mày, “Loại Máu bùn kia?! Merlin, Severus, tôi cũng không biết cậu lại vì chuyện xưa lắc kia!”

“Thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Snape nhàn nhạt trả lời, “Tôi xem hiện tại… Anh hay là quản tốt chính mình đi!”

“Tôi?” Lucius khó hiểu.


“Lucius, anh đến tột cùng nghĩ như thế nào?” Snape đặt chén rượu xuống, “Một Malfoy nhất định phải thức thời, mà không phải như anh lắc lư bất định. Còn có… anh còn muốn tiếp tục trung thành với… Dark Lord…”

Tay Lucius run một cái, anh ta buông ly, thấp giọng nói, “Nhưng mà… tình hình trước mắt, cậu so với tôi rõ ràng hơn, đến tột cùng bên nào chiến thắng rất khó phán đoán. Tôi…”

“Ủng hộ của gia tộc Malfoy luôn để mang đến lợi ích lớn nhất, ủng hộ của anh là yếu tố chủ đạo quyết định hướng đi của chiến tranh.” Snape nghiêm túc, “Cho nên… chân chính là cách nghĩ ở chỗ anh, anh đến tột cùng là nghĩ thế nào?”

Lucius trầm mặc một lát, đáp: “Cậu đưa cho ta một vấn đề khó khăn không nhỏ, Severus.” Anh ta đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, “Chúng ta thuần phục ngài ấy biết bao nhiêu? Thời điểm khi chúng ta còn ở Hogwarts đã đi theo ngài ấy! Nhưng mà ngài ấy cho chúng ta là cái gì? Vĩnh viễn là ‘Crucio’! Nhưng mà…” Anh ta nhìn thoáng qua Snape. “Cậu không thể phủ nhận, ngài ấy có mị lực của người lãnh đạo…”

Đúng vậy, Snape rất rõ ràng, Lucius đã từng là bạn tình trường kỳ của Dark Lord, cho nên tình cảm của Lucius đối với hắn so với các Death Eater khác bất đồng, cái gọi là trung tâm siêu việt đây chính là nguyên nhân anh ta chậm chạp không muốn tỏ thái độ. (Quân: đã sốc cả một ngày khi edit đến cái này, Luc là của Nar… tác giả tàn nhẫn!!!!! TT^TT)

“Severus, cậu không thể ép tôi… Tôi không có cách nào ruồng bỏ ngài ấy, nhưng… Tôi cũng vô pháp ủng hộ ngài ấy lần nữa…” Lucius ngã xuống ghế, “Tôi… không thể…” Anh thật sâu nhắm mắt lại. (đau lòng!!!!)

Snape thở dài, anh không muốn ép buộc Lucius, như vậy… Chỉ có thể lùi từng bước: “Được rồi, Lucius, tôi hiểu ý anh tôi chỉ không hi vọng bạn tốt của tôi bị tổn thương…” Anh dừng một chút, “Nhưng hiện tại tôi cần anh giúp một chuyện chuyện này có thể giúp bảo vệ lợi thế của anh trong tương lai.”

“Cậu muốn gì?” Lucius chán chường ngồi trên ghế, “Chỉ cần tôi có thể giúp cậu, tôi… sẽ tận lực…”

“Hắn có phải từng giao cho anh một vật?” Snape nhất định phải đem nhật ký nắm trong tay, “Đem vật kia giao cho tôi.”

“Cậu lấy cái kia làm gì?!” Lucius đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt màu lam xám bắn ra một tia hàn quang.

“Anh nói tôi có thể làm gì?” Snape cười lạnh, “Bất quá là một vật phẩm pháp thuật hắc ám hắn lưu, bất quá chỉ là một thứ đồ vật, ngoại trừ có thể nguyền rủa một số người, anh cảm thấy nó còn có tác dụng gì?” Anh nhất định phải nói dối người bạn tốt này, anh không thể nói cho Lucius biết chuyện Horcux. Nếu không, xét cảm tình Lucius với Dark Lord, anh ta rất có thể giúp đỡ hắn phục sinh.

Lucius lại một lần nữa nhắm mắt lại, tựa hồ đang đấu tranh tâm lý, hồi lâu anh nhẹ gật đầu, chậm rãi đứng lên. Anh tìm trên giá sách một hồi, sau đó rút ra một quyển sách. Lập tức giá sách tách ra hai bên, lộ ra một ngăn tủ nho nhỏ trong vách tường sau giá sách, Lucius mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một quyển sổ mỏng, có bìa màu đen.


Lucius lấy vở ra, do dự nhìn Snape, anh hoàn toàn không cách nào quyết định có nên đem quyển sổ này giao cho Snape hay không. Đấu tranh tư tưởng thật lâu, rốt cuộc vươn tay, đưa sổ giao cho Snape. Snape đón lấy quyển nhật ký, run rẩy mở bìa ra, tờ thứ nhất đen như mực có viết họ tên của chủ nhân nó: Tom Marvolo Riddle đúng vậy, chính là nó! Snape lấy ra một cái túi da rồng, đem quyển nhật ký ném vào. ( |||) Người thật thô bạo a

Nhìn bộ dáng bạn tốt cẩn thận từng li từng tý, Lucius vẫn có chút hoài nghi: “Severus, cậu xác định quyển vở này chỉ một vật phẩm của pháp thuật hắc ám?”

“Chẳng lẽ anh không có kiểm tra tử tế?” Snape đã cất kỹ túi, “Nếu quyển sổ này có cái gì khác thường, anh còn chưa kiểm tra ra?”

Vừa nói vậy, Lucius ngược lại yên lòng. Đây là vật duy nhất Dark Lord lưu lại cho mình, anh đã lật qua lật lại kiểm tra, ngược lại xác định không có gì khác thường. Anh gật đầu: “Như vậy… cái này… giao cho cậu…” Anh có chút lưu luyến nhìn quyển sổ.

“Tin tưởng tôi.” Snape gật đầu.

Ta là WC phân cách tuyến

Mà ở bên kia, trong toilet nhà Malfoy, Harry vừa rửa tay xong. Đang chuẩn bị rời khỏi, một âm thanh sắt nhọn, làm cho lỗ tai người tai ngươi ta cực không thoải mái truyền đến tai cậu: “Harry Potter!” Âm thanh này làm Harry hoảng sợ đến giật mình, cậu quay đầu lại, đứng trước mặt cậu là một sinh vật ngoại hình kỳ quái: lỗ tai nó to nhọn hơn nữa giống như dơi, hai con mắt màu xanh giống quả tennis lồi ra, mặt một cái drap trả giường chỉ để lộ tay chân ra ngoài. Theo ngoại hình của nó, Harry đoán nó là một con gia tinh.

“Ách chào ngươi.” Harry khẩn trương nói, “Ngươi là gia tinh nhà Malfoy sao?”

“Đúng vậy, thưa cậu! Tôi gọi là Dobby!” Gia tinh hưng phấn vuốt hai lỗ hai lớn của nó, “Dobby, Dobby tôn kính tên tuổi của cậu đã lâu… Thật là quá vinh hạnh…”

“Cám ơn.” Harry dựa vào tường chậm rãi bước qua. Cậu chỉ cảm thấy gia tinh này thần trí có chút không bình thường, “Ngươi… Ngươi có chuyện gì sao? Ta nghĩ… Ta và ngươi không hề quen biết.”

“Vâng, đúng vậy thưa cậu!” Dobby vội vàng nói, “Dobby, Dobby tới là muốn nói cho cậu biết, cậu… này có chút khó, cậu… Dobby không biết bắt đầu từ đâu…”


“Không có việc gì…” Harry thấp giọng nói, “Ngươi có thể… từ từ nói.”

Dobby đột nhiên gào khóc: “Chưa có người nào… Không có một pháp sư nào như vậy, đối đãi lịch sự như vậy với Dobby! Doppy, Dobby thật là… thật sự là…” Nó lớn tiếng khóc nức nở.

Harry lần nữa đi ra theo dọc mép tường, ý định ra khỏi WC. Cậu không muốn trêu chọc gia tinh thần kinh không bình thường này. Nhưng lập tức, Dobby khống chế được mình, hơn nữa đầy sùng kính nhìn Harry.

Xem ra mình cũng không đi ra được nữa rồi, Harry lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Nói đi, Dobby, đến tột cùng có chuyện gì?”

Dobby lắc đầu, sau đó không chút báo hiệu nhảy dựng lên liên tục đập đầu vào cửa sổ, lớn tiếng gào thét: “Dobby xấu! Dobby xấu!”

“Đừng như vậy! Ngươi đang làm gì vậy?” Harry bị hù sợ, vội vàng túm nó xuống.

“Thưa cậu, Dobby tự trừng phạt.” Dobby nói, ánh mắt nó có chút lóe lên, “Dobby vì chủ nhân phục vụ, Dobby không nên một mình chạy đến tìm cậu! Dobby vì cái này phải tự trừng phạt nghiêm khắc mình, Dobby phải đem lỗ tai nhốt vào lò nướng trừng phạt chính mình! Dobby phải trừng phạt chính mình…”

“Được rồi, Dobby!” Harry cắt ngang, cậu hối hận, “Ta… có thể giúp gì cho ngươi?” Cậu muốn biết gia tinh này rốt cục muốn làm gì. Không phải nói gia tinh chỉ phục vụ chủ nhân sao? Tột cùng xảy ra chuyện gì với gia tinh này? Sẽ không phải Lucius kêu nó dò xét mình đó chứ?

Dobby cảm kích nước mắt giàn dụa: “Harry Potter hỏi cậu ấy có thể trợ giúp Dobby không… Dobby sớm nghe sự lợi hại của cậu rồi, nhưng không biết cậu lại thiện lương như vậy…”

Harry cảm thấy một hồi lửa nóng trên mặt, nói: “Ta không biết ngươi đã nghe được cái gì về sự lợi hại của ta, nhưng ở Hogwarts, học sinh lợi hại nào cũng có…”

“Harry Potter thực khiêm tốn.” Dobby thành kính nói, thở phì phò, nó lấy một góc drap xoa lên mặt, “Harry Potter chiến thắng người kia! Harry Potter dũng cảm can đảm! Cậu ấy dũng cảm trải qua rất nhiều nguy hiểm! Nhưng mà hiện Dobby đến bảo vệ Harry Potter, cảnh cáo cậu ấy, dù cho Dobby phải đem lỗ tai mình nhốt vào lò nướng Harry Potter không thể quay lại Hogwarts được.”

“Cái gì?” Harry biết, tiểu gia tinh này đã nói đến trọng điểm rồi, cậu tiếp tục giả mơ hồ, “Nhưng ta nhất định phải trở về ngày 1 tháng 9 ta phải đi, làm sao không trở về trường được?”

“Không không không!” Doppy thét chói tai, dốc sức liều mạng nắm lấy lỗ tai lắc đầu, “Harry Potter phải ở nơi an toàn! Nếu trở lại Hogwarts, cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.”

“Nguy hiểm?” Harry hỏi.


“Một âm mưu khủng khiếp, Harry Potter! Năm nay ở Hogwarts có một âm mưu khủng khiếp sắp diễn ra.” Dobby bỗng dưng toàn thân run rẩy thấp giọng nói. “Dobby mấy tháng trước biết được, thưa cậu, cậu không thể mạo hiểm được!”

“Đủ rồi!” Harry bắt lấy cánh tay ngăn nó lại.” Ngươi đừng nói nữa, ta đã biết, nhưng mà tại sao ngươi lại cảnh báo ta?” Một ý niệm không vui vẻ trong đầu chợt lóe lên, cậu lập tức minh bạch, “Này có quan hệ tới ‘Người kia’?”

“Dobby không thể nói với cậu, thưa cậu.” Dobby mở to hai mắt sâu sắc, “Tóm lại, cậu không thể trở lại đó!”

“Nhưng chuyện này không có khả năng, Dobby.” Harry đối với nó cảm thấy thật đau đầu, “Ta muốn trở lại trường học, trong trường có nhiều giáo sư như vậy, bọn họ sẽ bảo vệ ta dù cho là nguy hiểm lớn đến đâu đi nữa.”

“Như vậy là Harry Potter làm Dobby không còn lựa chọn nào khác.” Tiểu gia tinh bi thương nói, nó vuốt lỗ tai, “Dobby phải thực xin lỗi Harry rồi!” Nói xong, không đợi Harry hỏi, nó liền “Ba” một tiếng biến mất.

Gia tinh này đến tột cùng là địch hay là bạn? Harry khó hiểu, xem ra, không giống như Lucius phái đến dò xét mình. Harry suy tư, đi ra khỏi WC.

Khi cậu quay trở lại đình viện, cậu trong thấy Snape đã ở trong đình, đang cùng Narcissa nói gì đó. Vừa nhìn thấy cậu đi ra, Snape tiến lên vài bước, thấp giọng nói, “Chúng ta phải về.”

“Không ở lại ăn bữa tối sao, Severus?” Narcissa giữ lại, “Bây giờ về cũng trễ rồi.”

“Không được.” Snape gật đầu với cô, anh nghĩ Lucius đêm nay cũng không có tâm tình ăn cơm, “Cáo từ trước.”

“Như vậy… phu nhân Malfoy, hẹn gặp lại giúp con gửi lời tạm biệt với ngài Malfoy.” Harry lễ phép tạm biệt bọn họ.

“Ta biết rồi, hẹn gặp lại, cậu Potter.” Narcissa mỉm cười tạm biệt cậu.

“Malfoy, hẹn gặp lại.” Harry gật đầu với Draco, “Gặp lại ở Hogwarts.”

“Hẹn gặp lại, cha đỡ đầu!” Malfoy giọng điệu như ngâm xướng nói, sau đó khô cằn bỏ thêm một câu, “Gặp lại ở Hogwarts, Potter…”

Lúc sắp đi, Snape thật sâu nhìn về phía cửa sổ thư phòng, Lucius không có xuất hiện. Anh trầm thấp thở dài, ôm Harry, hai người Độn thổ rời khỏi trang viên Malfoy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui