CHƯƠNG 75: THĂM DÒ – PHÁT ĐIÊN
“Nữ hài tử rất đẹp a…” Dumbledore cười tủm tỉm nói, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, “Như thế nào cho đến giờ ta cũng chưa gặp qua nàng? Nhìn rất lạ.
Severus, xem ra ngươi thật sự thích nàng a”
“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không phải cả chuyện này cũng quản đi? Ta nghĩ cho dù thân là ‘ngài’ hiệu trưởng của ta, hẳn cũng không có quyền can thiệp vào chuyện sinh hoạt cá nhân của ta đi?” Snape khoanh hai tay lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, đương nhiên! Ta thật cao hứng thấy Severus ngươi lại một lần nữa có thể có được tình yêu của ngươi! Nhưng…” ngữ khí của Dumbledore bỗng nhiên trầm hẳn, “Ngươi có nhớ… Lily, nàng…”
“Không – được – nhắc – đến – Lily – với – ta!” Snape gằn từng tiếng, “Dumbledore!” y yêu Lily, nhưng y vẫn có quyền theo đuổi một phần tình cảm khác!
“Đương nhiên, ta không có ý gì khác, ngươi đương nhiên có quyền theo đuổi tình yêu của ngươi!” Dumbledore cảm thấy y tức giận, đành thay đổi chiến lược, nói bóng nói gió, “Nữ sinh vừa rồi vẫn còn là học trò đi? Ngươi là một giáo sư, có hay không…”
“Nàng không phải học trò trường chúng ta!” Snape tốt xấu gì cũng đã làm gián điệp hai mặt trong nhiều năm, như thế nào lại không nhìn ra ẩn ý trong lời y nói, “Ta cũng không phải giáo sư của nàng, ta nghĩ chuyện này coi như không có vấn đề gì!” Hừ, muốn moi tin từ ta, công phu của ngươi còn chưa tới nơi tới chốn a!
Xem ra không phải học trò Hogwarts… trong lòng Dumbledore có chút tiếc nuối: nếu là học trò của trường thì tốt rồi, mình có thể lợi dụng nữ sinh này để khống chế Snape, thật đáng tiếc a…
“Kia chắc cũng không phải tiểu thư của trường Beauxbatons?” Dumbledore đoán, cũng thầm tự hỏi: học trò của Durmstrang đến đây chủ yếu toàn nam sinh, huống chi nữ sinh Durmstrang đều cao lớn thô kệch, không nhanh nhẹn hoạt bát giống nữ sinh Beauxbatons.
“Nàng thuộc trường học nào có quá quan trọng hay không?” Snape chậm rãi hỏi, trong giọng nói mang theo sự phỏng đoán rõ ràng.
Dumbledore trong lòng cả kinh, dù sao Snape cũng là một gián điệp chuyên nghiệp, kiểu thăm dò này y như thế nào lại không hiểu.
Y sờ sờ râu, cười cười có chút xấu hổ: “Kia…ta chỉ muốn… biết trường của nàng, có thể hảo hảo giúp các ngươi liên lạc liên lạc…”
“Liên lạc?” Snape hỏi ngược lại, sau đó ngữ khí thoạt nhìn vô hại nhưng mang theo ý cảnh cáo, “Ta nghĩ… chuyện này không phiền đến ‘ngài’ hiệu trưởng lo lắng, dù sao, đây cũng là chuyện ‘của ta’…”
Dumbledore chạm phải rào chắc chắn, hắn sờ sờ mũi, tiếp tục nói sang chuyện khác, bắt đầu nói về chuyện có liên quan đến Harry: “Vậy… về Harry… dù sao y cũng là đứa nhỏ của Lily, ngươi cũng biết… những Thực Tử đồ vẫn như hổ rình mồi với y, cho nên…”
“Đủ rồi!” Snape quát, “Ta sẽ tiếp tục bảo hộ y! Được chưa?”
“Ta rất cao hứng khi ngươi vẫn có thể bảo hộ y.” Dumbledore tuy không đạt được mục đích ban đầu, nhưng nếu Snape nguyện ý tiếp tục bảo hộ Harry, có nghĩa hắn vẫn chưa quên được Lily, vậy đề nghị kia của mình vẫn còn chút hy vọng…
“Nếu không còn việc gì, ta đây đi trước!” Snape không kiên nhẫn quăng lại một câu, theo hướng của Harry vừa đi, nhanh chóng ly khai.
Lão ong mật chết tiệt! Vừa rồi mình chỉ còn một chút nữa đã có thể cho Harry biết tâm ý của mình, y lại cố tình đến phá đám.
Dumbledore đối với việc vội vàng ly khai của y, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút cao hứng: Severus ngươi chính là tình cảm sâu nặng, nếu như vậy, mình càng dễ nắm y trong tay hơn…
Gió đêm có chút rét lạnh, Harry im lặng ngồi trên cầu thang xoắn gần một bụi hoa hồng, bốn phía đều là cây, mấy tiểu tiên nữ thỉnh thoảng phát ra những tia sáng nhiều màu, uốn lượn quanh co dọc những con đường nhỏ được trang trí vô cùng lộng lẫy, xa xa truyền đến những ‘đinh đinh đông đông’ của nước, nghe ra hình như của vòi phun nước.
“Harry?” tiếng của Ron từ sau hắn truyền đến, Harry quay đầu lại, Hermione đã quay trở lại hình dáng ban đầu, nàng thậm chí đã thay một chiếc váy trắng khác, đang tay trong tay đứng cạnh Ron.
Khuôn mặt hai người còn ửng đỏ – không cần đoán cũng biết bọn họ vừa mới làm gì.
“Các ngươi không khiêu vũ?” Harry hỏi, vừa quay đầu lại, mái tóc đen dài vướng vào nhánh hoa hồng – hắn nhăn mặt – gai hoa hồng đang quấn lấy tóc hắn.
Harry thuận tay gỡ nhánh hoa hồng ra, biến nó thành dây cột tóc, sau đó đem mái tóc đang xõa cột lại sau đầu, lộ ra tấm lưng trắng nõn và Mạn Châu Sa Hoa yêu diễm.
“Như thế nào ngồi một mình ở đây?” Ron hỏi, hai người ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ngươi sao vậy? Hình như có chút không vui?”
“Không, không có gì.” Harry khinh miêu đạm tả nói.
“Đúng rồi, người giữ chặt lấy ngươi trong vũ hội vừa rồi có phải…” Hermione vội vàng hỏi, dù sao một màn kia mọi người đều thấy, hai người đều thập phần tò mò nam nhân hoa lệ mà ngập tràn hấp dẫn kia đến tột cùng là ai.
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, từ đường mòn truyền đến tiếng đối thoại của hai người, Ron ra dấu im lặng với nàng, ba người xuyên qua bụi hoa hồng nghe lén tiếng nói chuyện bên ngoài.
“… Ta không biết chuyện này có gì kinh ngạc.” tiếng của Snape lạnh lùng.
“Severus, ngươi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!”
Tiếng của Karkaroff nghe ra rất lo lắng, hơn nữa còn khàn khàn, dường như rất sợ bị người khác nghe được, thanh âm kiềm nén đến cực điểm.
“Mấy tháng gần đây, thứ này càng ngày hiện càng rõ, ngươi hẳn cũng đã phát hiện! Ta rất lo lắng, ta không thể phủ nhận – ”
“Vậy thì trốn đi.” Snape đột nhiên nói, “Trốn đi, ta sẽ tìm lý do cho ngươi.
Nhưng còn ta… nhất định sẽ ở lại Hogwarts.”
Hai người bước đến trước bụi hoa hồng, Snape lấy ra ma trượng mang theo vẻ mặt tà ác làm nổ tung bụi hoa! Nhóm tiểu tiên nữ đủ màu bay ra! Trong bụi hoa hồng lập tức vang lên từng trận thét chói lói, vài đôi tình nhân từ bên trong nhảy ra, la hét inh ỏi.
“Gryffindor trừ mười điểm… Hufflepuff trừ mười điểm…” Snape một bên nhìn mấy tiểu động vật dư thừa hormone, một bên hung hăng trừ điểm, “Slytherin trừ… chết tiệt, Zabini tiên sinh! Sẽ không có lần sau, lập tức cút trở về cho ta!… Còn các ngươi… ba đứa Ravenclaw, sáu mươi điểm…”
“Ngươi…” Snape thấy ba người Harry đứng trong cùng, khuôn mặt Harry được giấu dưới mặt nạ, đôi mắt xanh biếc đang nhìn y, toàn bộ mái tóc đã được cột lên cao, lộ ra bờ vai trắng nõn, dưới ánh đèn ngũ sắc lung linh mang theo vài phần hấp dẫn khó diễn tả được.
Snape không khỏi cả kinh: “Ngươi sao lại ở trong này? Ta cho rằng… ngươi đã trở về…”
“A!” Ron và Hermione kêu nhỏ một tiếng, dưới con mắt tinh tường, bọn họ đều nhận ra Snape vẫn còn mặc bộ lễ phục kia – như thế nào lại là y!
Karkaroff thấy bọn họ tinh thần liền có chút bất an, tay y khẩn trương vuốt bộ ria mép, sau đó lại bắt đầu lấy tay xoắn râu.
Y tựa hồ nhận ra Harry là cô gái vừa được Snape mang đi, vội vàng hướng Snape gật gật đầu: “Severus, ta… đi trước…” Y hoảng loạn không nhận ra phương hướng giẫm lên mấy cành hoa hồng thất thểu bỏ đi.
Đúng, y thật sự bỏ đi rồi, Harry nhủ thầm, hắn biết, Karkaroff một đi không trở lại.
***** Ta là bốn người mắt to trừng mắt nhỏ phân cách tuyến *****
Ron thật cẩn cẩn dực dực kéo kéo góc áo Harry, trao đổi cái nhìn với Hermione: phải làm sao bây giờ?
Hermione dù gì cũng từng nhận sự hướng dẫn của Snape, đối với nọc độc của Xà vương vẫn có năng lực chống cự nhất định.
Nàng cố lấy dũng khí, bước đến cạnh Harry, nói với Snape: “Ân… giáo sư Snape, nàng là…”
“Ta biết hắn là ai.” Snape nhẹ nhàng nói.
Hermione và Ron cơ hồ đồng thời sợ hãi, bởi vì Snape dùng ‘hắn’ chứ không phải ‘nàng’! Nói cách khác… y biết ‘nàng’ là nam sinh!
Ron há miệng, còn định nói gì đó, liền nghe thế từ trong lùm cây truyền đến một trận ‘tất tất so so’ – rất rõ, nơi đó có một vật gì đó.
Một lúc sau, một người lắc lắc từ trong lùm cây bước ra.
Quần áo y tả tơi, áo choàng bị ránh nát, loang lổ nhiều vết máu.
Khuôn mặt hắn trầy trụa, râu ria mọc tua tủa.
Khiến người khác thấy khó hiểu chính là y vừa lảm nhảm vừa hoa chân múa tay, giống như đang cùng một người vô hình nào đó chỉ có y mới nhìn thấy – Harry liếc mắt một cái liền nhận ra là ai – Barty Crouch.
Harry cười khổ trong lòng: trực giác chết tiệt của ta! Mình vừa rồi còn đoán chừng không biết đêm nay có phát hiện Barty Crouch hay không, không nghĩ đến… thật đúng y như lời mình nói! Xem ra, cơn điên của y so với mình dự đoán còn nhanh hơn – có lẽ Tiểu Barty Crouch sử dụng quá nhiều bùa Độc đoán.
“Y không phải là… Crouch tiên sinh sao?” Hermione ngạc nhiên nói, “Y bị sao vậy? Thoạt nhìn không bình thường a…”
“Chết tiệt!” Snape hiển nhiên đối với chuyện ngoài dự đoán cảm thấy không biết phải làm gì, nhưng y rất nhanh liền quyết đoán nói, “Ta xem chừng y, Granger, ngươi lập tức đi thông tri với hiệu trưởng – y hiện tại chắc vẫn còn trong lễ đường, nói với y dẫn theo Bagman tiên sinh! Weasley, đi đến bệnh thất thông tri cho Poppy! Ngay lập tức! Đi nhanh!” Nói xong, liền cho Barty Crouch một bùa Choáng, đề phòng y chạy trốn.
“Dạ.” Cả hai nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía lễ đường.
“Harry, ngươi mau trở về thay quần áo – một lát nữa ngươi nhất định phải đi ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì – không thể để Dumbledore phát hiện, y hiện tại còn đang suy đoán thân phận thật của ngươi, nhanh lên!”
Harry gật gật đầu, lập tức thông qua mật đạo gần đó quay lại tháp Gryffindor.
Vội vàng thay quần áo, xóa sạch vết trang điểm, lại uống tiếp hai lọ giải dược, cuối cùng cũng khôi phục nguyên trạng.
Lúc này, hắn nhận được tin Dumbledore truyền đến – thần hộ mệnh hình phượng hoàng màu trắng bạc: “Harry, thỉnh đến bệnh thất ngay lập tức, các dũng sĩ khác cũng đã đến, có chuyện khẩn cấp xảy ra.” Harry vuốt áo, trấn định đi xuống lầu, đi về bệnh thất.
Mà cùng lúc đó, trong Hogwarts xảy ra một chuyện kinh thiên động địa khác: hiệu trưởng Karkaroff trường Durmstrang không thấy đâu! Học trò của y khi nhận được thông tri của Dumbledore liền đi tìm y, lại phát hiện… không thấy y đâu! Y không ở trong phòng ngủ, những vật dụng của y đều được thu dọn sạch sẽ – hiển nhiên, y đã sớm có dự định, hơn nữa, xem ra y đã rời đi được một lúc lâu. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...