CHƯƠNG 116: GIẢI CỨU – XÂM NHẬP
Ma pháp bộ vào nửa đêm là một mảnh tối đen, chỉ có vài tia sáng mạc danh nhá lên.
Hiện tại, Harry đang đứng ở cổng chính Ma pháp bộ, cuộc ‘giải cứu’ lần này hắn đã an bài đến phi thường âm thầm, căn bản không cùng những đồng học khác trong trường lộ ra đến nửa chữ – hắn căn bản không muốn để lại cho Dumbledore một chút tin tức nào.
Ngón tay lướt qua không khí, hiện ra con số 23:40 màu xanh biếc, OK, thời gia dự tính quá chính xác.
Hắn lấy ra một đồng xu, thấp giọng nói: “Bắt đầu hành động!”.
Cùng lúc đó, Tom Riddle nhận được tin của hắn, gật gật đầu, quay ra đám pháp sư phía sau nói: “Hành động!”
Thuộc hạ của T&H bắt đầu im lặng tản ra những vị trí riêng của mỗi người trong Ma pháp bộ, các Thần sáng Ma pháp bộ dưới sự hướng dẫn của Scrimgerour đã mai phục sẵn sàng những vị trí xung quanh Sở thần bí.
Cho nên, tất cả những hành động tiến hành phi thường nhanh chóng.
23:50, Harry chính thức bước vào đại sảnh Ma pháp bộ, đi dọc theo hành lang quen thuộc, đi đến thang máy bằng vàng trước mặt.
Hắn ấn nhẹ nút ‘Xuống’, một thang máy xuất hiện trước mắt, lưới sắt bằng vàng phát ra âm thanh rất lớn, Harry ấn xuống nút số chín, lưới sắt đóng sầm lại, thang máy bắt đầu trượt xuống, thanh âm đinh đinh đang đanh vang lên.
Trong màn đêm yên tĩnh, loại thanh âm này càng ồn ào hơn.
Khi thanh âm nữ tử lạnh lùng nói ‘Sở Thần bí’ vang lên, lướt sắt trượt mở ra.
Harry bước vào hành lang, bốn phía là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng từ cây đuốc trong thang máy lập lòe hắt ra.
Harry bước đến cánh cửa hắc sắc lạnh lẽo, liền giống như trong giấc mơ, cửa tự mở ra, hắn bước qua cửa, tiến vào một căn phòng hình tròn rất lớn.
Trong đây, tất cả đồ vật đều đen thui, kể cả cửa và trần nhà.
Hình thức đều giống nhau, không có ký hiệu, không có tay nắm trên những cánh cửa được gắn trên tường xung quanh, chính giữa đặt một ngọn nến phát ra lam quang, ánh sáng lạnh ngắt yếu ớt – ánh nến hắt xuống sàn đá cẩm thạch dưới đất, nhìn giống như đang giẫm lên làn nước màu đen.
Lúc này, bức trường hình tròn bắt đầu xoay vòng, ngọn lửa màu lam theo sự chuyển động của bức tường trở thành quang tuyến mơ hồ.
Tiếp theo, bức tường đột nhiên ngừng chuyển, thanh âm chuyển động cũng tắt hẳn, tất cả lại khôi phục trạng thái yên lặng như ban đầu.
Harry trấn định cảm xúc, nhiều cửa như vậy, muốn phân biệt cửa nào đặt những quả cầu tiên tri quả thực có chút khó khăn.
Hắn dựa vào trực giác, bắt đầu đứng trước mỗi cánh cửa, đẩy ra một khe hở quan sát khung cảnh bên trong.
Khi Harry đến cánh cửa thứ tư, hắn cuối cùng cũng tìm được căn phòng hắn muốn.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng lấp lánh xinh đẹp của những chiếc bàn bằng đá kim cương, đủ loại đồng hồ lóe sáng, cực đại, nhỏ xíu, củ rích, bằng cơ, đồng hồ để bàn, nằm rải rác trên bàn và sàn nhà, từng trận từng trận thanh âm tíc tắc tràn ngập không gian, giống như ngàn tiếng bước chân hành quân lộn xộn.
Mà ánh sáng chói lọi lấp lánh như kim cương chính là cái đồng hồ pha lê nằm xa xa nơi cuối phòng.
Harry biết hắn đã tìm được đường đi chính xác, hắn bước xuyên qua khoảng không nhỏ hẹp của những cái kệ có gắn nhãn, giống y như trong mơ, đi đến trước một cổng vòm.
Harry hít một hơi thật sâu, tuy rằng tất cả đã được an bài đâu ra đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, hắn chậm rãi đẩy cửa ra.
Những chiếc kệ cao ngất đập vào mắt, đặt trên đó là những quả cầu pha lê đầy bụi.
Harry đi dọc theo hành lang giữa những chiếc kệ, phía trước rất nhiều những ngọn nến ẩn ẩn lóe lên những ánh lam sắc.
Theo sự hướng dẫn như trong mơ, hắn tìm được kệ thứ chín mươi bảy, – cuối cùng cũng đến! Một quả cầu pha lê bám bụi đặt trên kệ, bên dưới dán một cái nhãn đã ố vàng.
Những chữ viết mảnh nhỏ giống như chân mấy con nhện viết một ngày cách đây mười sáu năm, phía dưới còn viết: S.
P.
T.
to A.
P.
W.
B.
D.
Hắc ám công tước và (?) Harry Potter.
Harry thở dài, vươn tay cầm lấy quả cầu pha lê kia.
Một vài chuyện hài, vài chuyện có thể khiến cho chuyến lữ hành dài đằng đẵng lại nguy hiểm trở nên xứng đáng, chuyện khiến kích động lòng người sắp xảy ra.
Hắn thật cao hứng khi nghe thấy thanh âm băng lãnh từ phía sau truyền đến: “Phi thường tốt, Potter tiên sinh.
Bây giờ, hảo hảo, từ từ quay lại, đưa nó cho ta.” Một thân ảnh hắc sắc hiện ra, chặn đường hắn.
Ánh mắt những người đó phía sau mũ trùm lóe sáng, mười hai ma trượng chỉa thẳng vào tim hắn.
Một nam âm chói tai cười ha ha: “Nhìn đi, Hắc Ma vương biết mọi chuyện rõ như lòng bàn tay!” Nhóm Thực Tử đồ xông ra, bọn chúng đứng cách Harry khoảng mấy thước, ánh sáng từ ma trượng bọn chúng chiếu ra khiến Harry nhức đầu, hắn lui về sau mấy bước, việc này khiến không ít Thực Tử đồ cho rằng hắn vì sợ hãi mà cảm thấy e dè.
“Tiểu nam hài đã tỉnh mộng, còn đang cho rằng giấc mơ của y thành sự thật a!” Mulciber học theo ngữ khí anh nhi nói, “Y ngay cả mơ và thực cũng không phân biệt được rõ ràng, còn tưởng rằng Hắc Ma vương thật sự bắt được tên Black bại hoại gia tộc kia a!”
“Được rồi, đừng nhiều lời với y nữa!” Rabstan cười lạnh, “Mau đưa quả cầu tiên tri ra đây!”
“Vì sao?” Harry ngẩng đầu, nổi bật dưới ánh nến lam sắc, dung nhan thanh tú của thiếu niên tràn ngập dụ hoặc khó có thể diễn ta, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp lóe sáng, đôi môi đỏ bừng tựa hồ tràn ngập thủy quang.
Fernir Greyback nuốt nước miếng, mang theo ngữ khí *** loạn nói: “Tiểu tử này lát nữa nhất định phải lưu lại cho ta! Ta muốn hảo hảo dạy dạy dỗ dỗ y…”
“Vậy…” Mulciber, “Lát nữa vài người trong chúng ta còn có thể hảo hảo nhạc a nhạc a!”
“A!” Harry cười lạnh, không biết tự lượng sức mình! Hắn giơ quả cầu tiên tri trong tay lên: “Người nào muốn? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh lấy được hay không!”
“Accio Quả cầu tiên tri – “ Jugson lập tức hô.
“Phản hồi thần chú!” Harry sớm có chuẩn bị, gắt gao cầm quả cầu tiên tri trong tay, không để nó rời tay.
“Nga, y biết phải chơi như thế nào, Potter tiểu khả ái.” Ánh mắt Fernir Greyback điên cuồng nhìn hắn chằm chằm xuyên qua mũ trùm, “Rất tốt… Jugosn, không cần vội, cẩn thận không đánh vỡ quả cầu tiên tri! Để đó cho ta!” Y bước từng bước dài, đứng trước mặt Harry.
“Vật nhỏ, để ta hảo hảo giáo huấn ngươi một chút nga!” Fernir Greyback liếm môi, trong mắt lóe lên một tia khát máu…
***** Ta là trận chiến bên kia phân cách tuyến ******
Thực Tử đồ tiến vào Sở Thần bí thật sự chỉ có mười hai người, dù sao chỗ này cũng không có cách nào để nhiều người mai phục được.
Mà ngoài cửa Ma pháp bộ còn có có rất nhiều Thực Tử đồ bị người của Ma pháp bộ sớm bố trí cạm bẫy ngay từ đầu ngăn cản lại.
Lúc này, Scrimgerour sớm đã nhận được tin dẫn theo nhóm Thần sáng chiến đấu với Thực Tử đồ, mà các thành viên T&H cũng đã đến hỗ trợ.
Những Thực Tử đồ bên ngoài căn bản chỉ là một đám ô hợp, không chịu nổi được một đòn.
Tom Riddle chỉ ẩn mình giữa đám đông, xoay xoay ma trượng trong tay, không nói một tiếng nhìn cuộc chiến kịch liệt trên sân khấu.
Thỉnh thoảng âm thầm ra tay trợ giúp những thành viên T&H rơi vào thế hạ phong (nói thẳng ra là y đứng trong tối mà bắn lén )
Hiện tại, trong Ma pháp bộ những bùa chú đầy màu sắc bay bay loạn xạ, nhưng thắng bại lại rất rõ ràng.
Nhóm Thực Tử đồ tiếp theo bị đánh lui, nhưng bọn chúng căn bản không lui được – đường rút của chúng đã bị Thần sáng chặn.
Muốn dùng ảo ảnh di chuyển, trong Ma pháp bộ đã sớm ếm bùa cấm ảo ảnh di chuyển, bọn Thực Tử đồ căn bản không thoát được!
“Avada Kedavra!!” Một Thực Tử đồ thấy trốn không được, đơn giản tìm một vật thế thân, y liếc mắt một cái liền nhìn trúng Scrimgerour đang chiến đấu với một đám Thực Tử đồ – xử lý một tên bộ trưởng Ma pháp bộ, mình có chết cũng không tiếc.!
“яю!” Tom Riddle cũng không hy vọng một quân cờ hảo như vậy bị tiêu diệt, một cái khiên bạch kim sắc ngăn cản ma chú giúp Scrimgerour.
Sau đó, một ‘Avada Kedavra’ liền gọn gàng xử lý tên Thực Tử đồ kia.
“Cám ơn…” Scrimgerour có chút cảm kích nhìn Tom Riddle – mình xém chút nữa đã mất mạng!
“Đi thông tri cho Dumbledore!” Tom Riddle bước đến cạnh y nói, tình thế hiện tại đã rõ ràng, đám Thực Tử đồ đã giống như cá nằm trên thớt, dễ như trở bàn tay, chuyện lớn như vậy tốt xấu gì cũng để lại một chút cơm cho Dumbledore.
“Hảo.” Scrimgerour gật gật đầu, lập tức rời chiến trường đến văn phòng sử dụng lò sưởi thông tri cho Dumbledore.
Tom Riddle nhìn bóng dáng y rời đi, gật gật đầu.
Sau đó, hướng Sở Thần bí đi đến, y muốn hảo hảo tán gẫu cùng quái vật kia một chút…
Dumbledore vừa nghe có Thực Tử đồ xâm nhập Ma Pháp bộ, lập tức triệu tập toàn bộ tinh anh trong Hội Phượng hoàng chuẩn bị đi trợ giúp.
Ai dè đâu, khi triệu tập thành viên, lại phát hiện thiếu mất hai người: một là Sirius, y bị phái đi lo công vụ, người còn lại là Snape, tìm khắp nơi cũng không thấy y (y đến trợ giúp T&H).
Dumbledore có chút lo lắng, thiếu ma dược đại sư Snape, Hội phượng hoàng thiếu mất bổ huyết dược (giáo sư ngài chính là một người cung cấp mấy lọ thuốc xanh thuốc đỏ gì đó a)… Nghĩ nghĩ, khó có được cơ hội như vậy nên không thể để vuột mất, trước tiên vẫn nên trợ giúp rồi tính sau.
Liền để lại tin nhắn cho Snape, dẫn theo một đám người trực tiếp chạy đến Ma pháp bộ.
Đợi đến khi Dumbledore chạy đến được Ma pháp bộ, thì cuộc chiến kỳ thật đã gần đến hồi cuối – Thực Tử đồ gần như đã bị tiêu diệt gần hết, không ít Thực Tử đồ giơ tay đầu hàng.
Dumbledore có chút thất vọng mà vuốt vuốt bộ râu, rối thành một đoàn: là đến chiến đấu, hay là đến dọn chiến trường? Y cũng cảm thấy kỳ quái: tốc độ của Scrimgerour như thế nào lại nhanh như vậy? Y cũng không phải không biết sức chiến đấu của đám Thần sáng, nếu không có chuẩn bị, bọn họ căn bản không ngăn cản được cuộc tấn công bất ngờ của Thực Tử đồ.
Chẳng lẽ… Scrimgerour đã sớm có chuẩn bị? Không có khả năng a, ai mà biết trước được Thực Tử đồ sẽ tấn công vào Ma pháp bộ a?
Nhưng bây giờ không phải lúc để thắc mắc những vấn đề này, có thể lưu lại một vài Thực Tử đồ cho hội Phượng hoàng dọn dẹp cũng tốt rồi.
Dumbledore vung tay lên, thành viên hội Phượng hoàng cùng mấy tên Thực Tử đồ còn sót lại bắt đầu chiến đấu. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...