CHƯƠNG 1: SỐNG LẠI – THAY ĐỔI
“Look… at… me…” Đôi mắt tối đen và mờ mịt gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc của mình.
“Giáo sư…” Harry Potter, ‘Cậu bé sống sót’, lại không biết như thế nào cho phải.
Severus Snape, nam nhân đã vì mẫu thân mà cả đời bảo hộ hắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm đôi mắt xanh tương tự mẫu thân, lặng lẽ mà chết … Harry nắm chặt ma trượng trong tay, vì người nam nhân đã vì hắn mà hy sinh sinh mệnh bản thân, hắn còn phải tiếp tục chiến đấu.
Hắn, nhất định phải giết Voldemort! Hắn tiến nhanh về phía trước…
“Avada Kedavra!!” Một luồng sáng xanh hướng thẳng vào hắn, Harry bình tĩnh nhắm mắt lại.
Thực nực cười, hắn cười khổ trong lòng, thật vất vả đánh bại Voldemort, nhưng lại chết ở trong tay ‘người một nhà’.
Hiện lên từng gương mặt lạnh lùng của những thành viên Hội Phượng Hoàng, thực là… buồn cười! Dumbledore nhất định là đã sớm an bày tất cả, y đã biết mình là Hồn Khí (Horcruxe) thứ bảy… Từ đầu đến cuối, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của y mà thôi…
Giây phút cái chết đến gần, trong đầu Harry hiện lên cảnh tượng cuối cùng: một nam nhân sắc mặt tái nhợt ngồi phía sau bàn giáo sư, âm trầm mà nhìn nghi thức phân viện của mình.
Nguyên lai, từ lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của mình đối với y đã khắc sâu như thế.
Một khi mình rời đi sự bảo hộ của hắn, liền gặp bất hạnh a
Thật có lỗi, giáo sư… Ngươi hy vọng ta sẽ sống, nhưng ta e rằng…
**********
“Harry… Harry…” Hình như là tiếng của Ron
“Mau thức dậy đi… Muộn rồi…” Một bàn tay liều mạng lay lay mình, Harry chậm rãi mở mắt.
Xuất hiện trước mắt chính là giường mạn màu vàng đỏ, còn có hảo bằng hữu tóc đỏ như lửa.
Kỳ quái… Ron sao lại nhỏ đi thế này… Từ từ, mình không phải đã chết sao?
“?!” Harry lập tức ngồi dậy, “Ron…”
Hảo bằng hữu coi thường nhìn hắn “Nhanh lên… Phải đến lễ đường ăn sáng… Ngươi tối hôm qua làm gì, sao lại ngủ như chết thế kia…” Vừa nói vừa túm lấy hắn, đẩy mạnh vào phòng tắm
Nhìn thân ảnh trong gương, đôi mắt Harry chợt mở lớn.
Merlin, hắn là đang nhìn thấy gì? Một nam hài nhỏ gầy, xanh xao, đeo một cặp mắt kiếng to kiểu của người lớn đã cũ dán đầy băng dính, mái tóc đen rối bù, mặc chiếc áo sơ mi vừa dài vừa rộng… Đây rõ ràng là mình lúc mười một tuổi!
Harry theo bản năng mà che miệng lại, không thể tin mà lui về sau mấy bước, như thế nào có thể… Đây là… Merlin a… Hắn theo bản năng sờ thân thể mình, ngón tay trong lúc vô ý chạm vào vật gì đó lạnh băng.
Lấy ra thì thấy là một đống mảnh thuỷ tinh nhỏ, nguyên bản… đây là quả cầu thuỷ tinh, mình tìm được ở căn phòng đầy đồng hồ trong Bảo Mật ti tại Ma Pháp bộ, ban đầu vì thấy vật này thực xinh đẹp, mới thuận tay lấy chơi.
Nhưng vật này cũng theo mình trở về quá khứ, chỉ còn là một đống vỡ vụn.
Có thể đây chính là một vật xoay chuyển thời gian, khiến thời gian đảo lưu?
Harry dần dần tỉnh táo lại, mặc kệ việc xảy ra như thế nào, mình thật sự đã quay về quá khứ. Sống lại… Hảo, mình lại có thêm một cơ hội, hắn cười nhạt, mình tuyệt đối sẽ không phí phạm.
Mình, tuyệt đối sẽ xoay chuyển càn khôn…Namhài trong gương hiện ra một nụ cười quỷ dị, Dunbledore, kết cục lần này sẽ như thế nào a?
“Harry, ngươi có khoẻ không?” Ron ở bên ngoài gõ cửa, “Không nhanh lên thì sẽ muộn đấy!”
“Ân? A! Được rồi, được rồi!” Harry rửa mặt qua loa vài cái, mở cửa đi ra thay quần áo.
Thay xong trường bào của pháp sư, hai người hướng lễ đường đi tới.
Tiến vào đại môn, những hình ảnh quen thuộc liền đập vào mắt: Hogwarts vẫn náo nhiệt như trước, Gryffindor sung sướng cười lớn, hay anh em sinh đôi lại làm trò đùa nào đó, chọc không ít người cười ha ha; Slytherin tao nhã và ngạo mạn, hắn thấy Draco hướng về mình một ánh mắt nhạo báng, Harry hồi đáp hắn một nụ cười thật lớn; Ravenclaw mưu trí và học thức, Cho Chang đang cùng cô gái bên cạnh nói chuyện phiếm, Hufflepuff trung thành và chính trực, Cedric Diggory vừa lớn tiếng nói xong chuyện gì đó.
Đã bao nhiêu chưa thấy cảnh tượng như vậy, mắt Harry không khỏi nóng lên.
“Harry, ngươi hôm nay làm sao vậy?” tay Ron huơ huơ trước mặt hắn, “Đang phát ngốc cái gì?”
“A… Chưa tỉnh ngủ thôi…”
Harry giả bộ ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía bàn ăn của giáo sư, liền bắt gặp đôi mắt đen tràn ngập sự trào phúng, lạnh lùng, chán ghét nhìn mình.
Hắn cúi đầu cười khổ, nam nhân này, trước đây đã có tâm lý thế nào để bảo hộ mình? Mình là đứa con của người hắn yêu nhất, lại cũng là đứa con của người hắn ghét nhất, nếu không phải vì đôi mắt xanh biếc kia, hắn chỉ e liếc mắt nhìn mình một cái cũng không có.
Lại một ánh mắt khác hướng về phía mình.
Bên dưới mắt kiếng hình bán nguyệt, ánh mắt xanh lanh loé lên một tia khó hiểu.
Dumbledore, một tay đem mình bồi dưỡng thành ‘Cứu thế chủ’, cuối cùng lại là người giết mình, còn mình thì lại kính trọng hắn qua bao nhiêu năm…
Lại nói tiếp, mình cũng không hận hắn, nội loạn như thế, hy sinh một người cũng là tất yếu, huống chi, ngay cả tính mạng của hắn, hắn cũng không màng đến, vì tiêu diệt Voldermort hắn cũng hao tổn tâm cơ không ít.
Bất quá… lần này mình sẽ không làm một con tốt.
Vận dụng ‘Bế quan bí thuật’, Harry hướng hiệu trưởng nở một nụ cười tươi rói đặc trưng Gryffindor.
Hiện tại, xem ai ra tay nhanh hơn! Trên môi lại hiện lên một nụ cười có chút lạnh lùng…
Ngồi vào bàn ăn nhà Gryffindor, Harry một tay nâng cằm, một tay chọc chọc thức ăn trong dĩa, nhìn về phía bàn giáo sư, Quirrel đang mang cái khăn trùm đầu hôi thối màu tím buồn cười, lắp bắp cùng Snape nói chuyện.
Harry không khỏi lắc đầu, Hắc Ma Vương đại nhân thật đúng là đáng thương, trốn chỗ nào không trốn, lại trốn ở một nơi như vậy, cũng không lộ vẻ khó chịu.
“Harry.” Hermione dùng âm thanh nhỏ xíu chỉ hai người nghe được mà hỏi, “Ngươi… tìm ra Nicolas Flamel là ai chưa?
“Cái gì?” Harry theo bản năng trấn định lại tinh thần, “Không… Vẫn chưa được…” Nguyên lai nội dung vở kịch đã phát triển đến đây, hắn nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước.
“Ngươi tối qua không phải đi khu sách cấm sao, vẫn tìm không được?” Ron cũng ghé lại hỏi.
“A… Ta thiếu chút nữa đụng phải Snape… giáo sư, nên đành bỏ cuộc…” Harry nửa thật nửa giả nói, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối ngày hôm đó.
Hắn nhớ rõ lúc đó bắt gặp Snape đang uy hiếp Quirrel, mình còn cho rằng Snape đang muốn trộm ‘Ma pháp thạch’, sau đó… Lần này, hắn cũng không muốn cận kề cửa sinh tử một lần nữa, cũng không muốn làm con rối diễn xiếc trên dây.
Nên trước tiên, đánh tan sự quan tâm của hai đồng bạn, mặt khác, là tự mình hành động thôi.
Nuốt xuống ngụm bữa sáng cuối cùng, Harry bắt đầu thu dọn đồ, môn học đầu tiên của ngày hôm nay là…
“Úc không…” Hắn rên rỉ một tiếng, là Ma Dược khoá, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm ý sẵn sàng đối mặt với nam nhân kia a! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...