Harry Potter Chi Chuộc Tội FULL


CHƯƠNG 93: BIỆN PHÁP XỬ LÝ LUPIN.
—o0o—
“Ơ… hiệu trưởng Dumbledore, chuyện gì đây ạ?” Sirius bùng nổ trước, giọng nói cậu mang một âm điệu kỳ lạ, như là một thanh thép bị uốn cong.
Potter không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của họ trong trí nhớ, sau năm thứ năm không còn gặp lại Remus nữa.

Rồi tốt nghiệp, không phải Potter và Sirius chưa từng đi tìm Lupin, nhưng người sau như bốc hơi, cuối cùng vẫn là một người hàng xóm nói như Lupin bị đuổi ra khỏi nhà, rồi gia đình cũng rời khỏi.
Điều này khiến Potter và Sirius khổ sở một thời gian nhưng chiến tranh bùng nổ và một loạt các sự kiện phát triển sau đó, họ chậm rãi quên đi Gryffindor tính tình hiền lành ấy.

Còn Peter, họ chưa bao giờ nói với cậu, dù sao thì trong ấn tượng của họ, quan hệ của Peter và Remus giống nhau, không cần phải nói với cậu.
Còn một nguyên nhân nữa mà họ không muốn nhắc tới đó là – Remus rời đi có thể nói là do bọn họ, tuy phức tạp nhưng hai người không thoát khỏi liên quan, mà họ cho rằng Peter “hoàn toàn không biết gì” không cần biết điều này, vì cậu ấy “không có mặt ở đó”.
Dù là Potter hay Sirius đều quên đêm hôm đó Peter cũng có mặt, mà trên thực tế, cậu lại rời đi muộn nhất.

“Hiệu trưởng Dumbledore, sau năm thứ năm chúng tôi không còn thấy Remus nữa.” James đã làm cha bình tĩnh hơn, cậu nắm chặt cánh tay người anh em muốn cậu ấy tỉnh táo lại, “Ngài phát hiện ra Remus thế nào.”
Dumbledore thở dài, “Chúng ta ra ngoài nói đi.” Ba người nối đuôi nhau đi ra, ai cũng không phát hiện người trên giường bệnh lặng lẽ nắm chặt tay.
“Khi Alastor phát hiện ra thì cậu ấy đang bị giam ở dưới tầng hầm.” Dumbledore đứng cùng Potter và Sirius ở cửa phòng bệnh khẽ nói, “Đứa bé đáng thương này bị xiềng xích khóa lại, toàn thân đều có vết thương, Alastor họ nhìn thấy, nếu là phù thủy bình thường thì chừng đó đã đủ lấy mạng cậu ấy rồi, nhưng Remus không chết, vậy chứng minh…” Dumbledore không nói được nữa.
“Bụp” Sirius đấm lên tường, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, “Ý ngài là, ý ngài là? Merlin ơi!” Cảm xúc của Potter cũng gần như suy sụp, còn gì không rõ nữa? Tử thần Thực tử nhốt Remus ở tầng hầm chỉ sợ là vì sau khi cậu ấy biến thân mới bắt đầu tra tấn rồi, thể chất của người sói mới là nguyên nhân duy nhất mà đến nay Remus còn sống.
“Chỉ sợ là vậy, con trai của ta.” Dumbledore nhẹ giọng, “Hơn nữa chúng ta còn nghi ngờ họ lợi dụng hình thái người sói của Remus mà thí nghiệm loại thuốc nào đó, nếu không…” Dumbledore cũng không nói gì, rất nhiều vết thương trên người Remus không phải như bị ngoại lực tác động mà là tự mình cào rách và cắn xé, để một người sói đau đớn đến mức làm hại cả mình thì có thể thấy Tử thần Thực tử đã làm gì.
“Chúng… Chúng…” Potter không nói được nữa, cậu nắm chặt đũa phép của mình, Sirius bên cạnh cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt.
“Còn… dấu hiệu hắc ám?” Potter nhớ lại rồi vội vàng hỏi.
“A, đừng gấp, con trai của ta, hiện nay chúng ta không thể biết nhiều như vậy, chỉ có thể chờ Remus tỉnh lại.” Dumbledore đau đớn nói.
Ba người nhất thời im lặng, đủ mọi suy nghĩ bao quanh.
Một lúc lâu, Sirius mở miệng trước, “Hiệu trưởng Dumbledore, chúng giam cậu ấy… bao lâu?”
Chỉ sợ Dumbledore biết rõ nhất tại sao Sirius lại hỏi câu này, cụ thương hại nhìn Sirius một cái, “Chỉ sợ là sau khi rời khỏi Hogwarts cậu ấy đã bị tóm rồi.”
Rời khỏi Hogwarts… rời khỏi Hogwarts… Sirius không nghe thấy gì nữa, như vậy có phải là, nói đúng ra, căn bản là cậu, tự tay đưa anh em tốt của mình tới tay Tử thần Thực tử hay không?

“Thả lỏng, người anh em.” Potter hiểu rõ nhất nói với Sirius, “Đây không phải là lỗi của ai, kẻ sai chính là Tử thần Thực tử, là Chúa tể Hắc ám!” nói tới phía sau, cậu nhớ tới ba mẹ mình chết, giọng nói ngập tràn hận thù.
“Hiệu trưởng Dumbledore, cụ sẽ giúp Remus phải không?” Sirius như chợt nhớ ra, cậu đầy hy vọng nhìn Dumbledore, nhưng lần này phù thủy trắng làm cậu thất vọng rồi.
“Ta xin lỗi, con trai, hiện tại không được.” Dumbledore tiếc nuối lắc đầu, cụ thích Remus, là một Gryffindor có đầu óc hiếm thấy.

Tuy nhiên, dựa vào dấu hiệu hắc ám trên tay cậu thì cụ không thể mạo hiểm để cậu tiến vào Hội Phượng Hoàng, bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, cụ không thể gánh vác một chút sai lầm.
“A!” Tuy Sirius có thể hiểu được nỗi băn khoăn của Dumbledore, nhưng trong lòng cậu vẫn vô cùng thất vọng, một lần hai lần đều vậy, cậu nghĩ thế, tuy lập tức cậu đánh tan suy nghĩ này nhưng nó vẫn để lại dấu ấn.
“Đừng lo,” Potter khuyến khích anh em, “Chờ Remus tỉnh, chúng ta có thể chăm sóc cậu ấy!”
“A, cậu nói đúng, thật không hổ là anh em tốt của mình.” Như là giải quyết vấn đề cực nan giải, Sirius lại cười như vô âu vô lo, cậu còn có thể bồi thường, có phải không?
Ở một góc khuất không xa, một phù thủy nam bé nhỏ đứng đó, không phải mọi sai lầm cũng có thể bồi thường, Sirius… Remus…
— Tôi là đường ranh giới Lupin được phát hiện —
Phát hiện ra Lupin không chỉ gây sóng to gió lớn trong Hội Phượng Hoàng, Voldemort cũng vì thế mà giận dữ.


Cùng lúc, dần dần hắn càng thích dùng thủ đoạn tàn bạo, trực tiếp để giải quyết vấn đề, còn phương diện khác, vì linh hồn thiếu hụt, khuyết điểm trong tính cách hắn được phóng đại nhiều lần, trong đó, nghi ngờ về lập trường của Lucius cũng như vậy.
“Orion,” Vì tính cách Voldemort đã không còn bao nhiêu phù thủy dám trực tiếp nhìn hắn nói chuyện nữa, điều này cũng khiến tất cả bọn họ không để mắt đến sự thay đổi dung mạo của Voldemort, kể cả gia chủ Black.

“Gửi cú cho Lucius, nói chuyện người sói kia cho y, bảo y ra mặt xử lý.” Đương nhiên Voldemort biết nguyên nhân năm đó Lucius giam giữ người sói lại, hiện tại hắn cần xem Lucius lựa chọn thế nào.

Hơn nữa… đã một thời gian không có tin tức từ Snape, Voldemort cần biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, vất vả kiểm tra xong biệt thự Prince bắt đầu chuẩn bị tới Đường Bàn Xoay thì Lucius bị con cú Orion dùng để truyền tin tìm được, đọc xong thư, Lucius đơn giản viết vài chữ phía sau.
Xoay người, sắc mặt y lạnh lùng, xem ra tiến độ phải nhanh hơn, còn Sev, Lucius nhắm mắt lại cảm giác một chút, ấm áp, bình tĩnh… mơ hồ còn có một dao động mình cũng không quen thuộc, Lucius biết, đó là con của y.

Lần thứ hai mở mắt, trong đó chỉ còn lại lạnh lùng, dù là ai, muốn đụng tới bạn đời và con y thì phải bước qua xác y đã.
Snape hoàn toàn không biết sự thay đổi giữa Tử thần Thực tử và Hội Phượng Hoàng, trên thực tế anh cũng không biết thỏa mãn điều kiện gì, Khóa Cảng trên người đã mở ra.
Bỗng nhiên đứng ở một hoàn cảnh khác hoàn toàn lúc trước, Snape trực tiếp lấy đũa phép ra, vài ánh sáng hiện lên, nhanh chóng đợi vài thần chú phòng ngự bao lấy mình, hiện tại anh không chỉ có một người, Snape rõ ràng cảm thấy mình đang sợ hãi.
“A, Severus, cháu đừng căng thẳng như vậy, sao rồi? Cãi nhau với Lucius hả?” Một giọng nói Snape quen thuộc mang theo ý trêu đùa vang lên, khi nghe thấy Snape hơi thả lỏng.

“Cháu cho rằng, Nurmengard sẽ không trở thành điểm rơi của một Khóa Cảng chứ.” Snape đi lên trước vài bước, quả nhiên Gellert đang mặc một bộ áo choàng đặc trưng nước Đức đứng cạnh một giá sách, trong tay đang cầm một quyển sách, hiển nhiên vừa nãy ông đang đọc.
“A, Severus, đây là Nurmengard của ta.” Khi nói câu này trong giọng Gellert ngập tràn khí thế vương giả, “Nhưng có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ trở thành của các cháu.” Nửa câu sau ông nói hơi nhẹ, như đang lầm bầm.
“Cái gì?” Snape hỏi theo bản năng.
“A, không có gì.” Gellert cười vài cái, “Nói xem,” Ông búng tay một cái, một gia tinh xuất hiện, “Sao Lucius lại chọc giận cháu? Ta nói này, vợ chồng son phải thông cảm cho nhau, Lucius cũng không dễ dàng gì…”
Thấy Gellert bắt đầu triển khai, Snape nhịn không được giật khóe miệng, ai có thể nói cho anh biết người vừa nãy đang khí phách giờ lại như đang khuyên nhủ con cháu nhà mình là ai không? Trong nháy mắt, Snape đột nhiên cảm thấy Chúa tể Hắc ám cũng không phải là nghề nghiệp gì hay ho, bạn xem một người hai người đều không bình thường.
Vì thế Snape không thể không bỏ qua lễ nghi quý tộc mà ngắt lời ông, Merlin biết từ khi mang thai tính nhẫn nại của anh giảm đến mức cực thấp.

“…Bác… Gellert…” Trong ánh mắt ám chỉ của Chúa tể Hắc ám đời trước Snape gian nan kêu ra xưng hô này, ngược lại Chúa tể Hắc ám đời trước rất hài lòng gật gật đầu, không phải sao? Lucius gọi ông thế nào thì Snape đương nhiên phải gọi ông như thế, hai người mà, phải nhất trí.
“Ngài nghiên cứu vương miện tới đâu rồi?” Snape tung ra vấn đề duy nhất mình nghĩ có thể dời đi sự chú ý của Chúa tể Hắc ám.
“A, nói tới cái này, Severus, ta cần sự trợ giúp của cháu.” Nhắc đến đây, quả thực hai mắt Gellert tỏa sáng, ông kéo Snape sang bên kia, “két” kéo ra một cái rèm thật dày, Snape gần như nghẹn họng nhìn hai trận pháp bên trong, trong đó một cái đặt vương miện Ravenclaw được khôi phục nguyên trạng, mà một cái khác thì đặt một quan tài thủy tinh, nơi đó là Abraxas vẫn mang dáng vẻ như trong trí nhớ, gia chủ Malfoy trước đó mà anh đã không gặp lại từ mấy năm qua.

Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui