CHƯƠNG 26: BIẾN CỐ.
—o0o—
Không đợi Lucius hỏi được Abraxas đó là khế ước gì, con ưng nhà Malfoy đã mang tới một tin xấu: Abraxas bệnh nặng, đã bắt đầu chìm vào hôn mê.
Lucius vừa nhận được tin gần như nháy mắt vọt vào phòng ngủ Snape.
“Lucius, anh…” Giọng điệu vốn giận dữ của Snape vì Lucius xông vào phải dừng lại vì thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lucius, thậm chí vào lúc mình chưa kịp phản ứng, Lucius đã tóm lấy tay cậu đang vươn ra chỉ vào anh ta.
“Cha bị ốm nặng, đã bắt đầu hôn mê.” Một câu của Lucius bất ngờ làm Snape cứng người, trong đầu không ngừng tự hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng tôi lập tức phải về nhà.” Lucius nhanh chóng nói, kỳ nghỉ Giáng sinh rõ ràng họ đã chuẩn bị tốt, nhưng sao vẫn xảy ra vấn đề.
“Cậu phải luôn mang theo gương hai mặt, nếu tiện tôi sẽ gọi cậu, và cái này nữa.” Lucius lấy ra một chiếc nhẫn cây tường vi trong túi ra, đeo lên ngón áp út của Snape, chiếc nhẫn rắn này khi đeo lên ngón tay Snape trong nháy mắt tự động thay đổi kích cỡ, cho đến khi nó vừa vặn trên da.
Mặt Snape lập tức đỏ lên, dù anh không có kiến thức cũng biết ngón áp út tay trái có nghĩa gì, bao nhiêu lần anh thấy mẹ bị Tobias đánh rồi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út yên lặng khóc.
Anh vừa muốn chất vấn vì sao, lời của Lucius đã làm anh nghẹn lại.
“Đây là đồ mà khi kết thúc Giáng sinh cha đưa cho tôi, là một Khóa Cảng gia tộc Malfoy, nếu tôi gọi cậu, cậu liền trực tiếp lấy Khóa Cảng này tới tìm tôi.
Giáng sinh chúng ta đã nói rất rõ, tôi không tin cha không chuẩn bị gì cả, tình huống hiện tại rõ ràng có hơi kỳ lạ, tôi không thể mạo hiểm khiến người ta biết cậu có quan hệ với gia tộc Malfoy được.”
Nghe mỗi một câu Lucius đều suy nghĩ cho mình, lời chất vấn của Snape cũng không nói ra nổi, nghĩ đến cả đời này Lucius còn chưa có bạn gái, có lẽ anh cũng không rõ, Snape nghĩ vậy, cũng dừng lại, chỉ mất tự nhiên biểu đạt sự quan tâm, “Lucius, anh nghĩ trong đầu tôi toàn cỏ lác hả? Chăm sóc bản thân anh là được, tôi cũng không hy vọng anh chết vì dùng quá nhiều Dược làm đẹp đâu.”
Lucius nhìn Snape thật sâu, khi Abraxas đưa cho y nhẫn đặc biệt nói y nhất định phải đeo lên ngón áp út tay trái của Snape, y cũng loáng thoáng đoán được khế ước kia, chỉ tiếc hiện tại không có thời gian.
Snape bị tầm mắt chăm chú của anh ta nhìn cả người mất tự nhiên, chiếc nhẫn trên ngón áp út như một cái dự triệu, làm anh cảm thấy hơi bất an, hoa văn đã làm thần chú xem nhẹ cũng bắt đầu nóng lên, thiêu đốt trên cổ tay anh.
“Sev, chăm sóc mình cho tốt.” Lucius đột nhiên mở tay ra, ôm Snape vào lòng, toàn thân Snape cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, hành động như vậy quá mức ái muội, cái mũi tinh chuẩn của bậc thầy độc dược ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt.
Không đợi Snape phục hồi tinh thần, Lucius đã quyết đoán buông Snape ra quay người đi mất, Merlin ơi! Cảm giác ôm Sev của y như y có được toàn bộ thế giới vậy, trong nháy mắt đó đừng nói là Chúa tể Hắc ám, Lucius cảm thấy dù cả Merlin xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần ông ta làm hại Snape trong ngực mình thôi, nhất định sẽ phải bước qua xác y!
Pháp lực trong cơ thể Lucius nhanh chóng chuyển động, đôi mắt lam xám hiện lên màu bạc một cách quỷ dị, Lucius như nghe thấy người nào đó khe khẽ ca hát bên tai y, mà khi y cẩn thận nghe lại thấy mơ hồ.
Lucius không nghĩ nhiều, y càng lo lắng cha của mình, y không nhận ra là, nghĩ sang Abraxas, áp suất pháp thuật của y chậm rãi trở về mức bình thường, màu mắt cũng là lam xám vốn có.
Y là Lucius Malfoy, người thừa kế gia tộc Malfoy, con cưng không hề nghi ngờ của toàn bộ giới phù thủy, muốn làm hại người nhà gia tộc Malfoy, sẽ phải chuẩn bị bị gia tộc Malfoy trả thù.
— Tôi là đường ranh giới Snape cứng đơ —
Tin Lucius về nhà lại trầm xuống trong Slytherin, điều này không bình thường, Snape biết, thậm chí ở phòng sinh hoạt chung vào một ngày nào đó, Snape còn loáng thoáng nghe thấy có mấy con rắn nhỏ cười nhạo: đây là vì gia tộc Malfoy không nguyện trung thành vị đại nhân kia.
Vì thế, lần đầu tiên Snape không khống chế được cơn giận mình, dạy dỗ đám người kia ở một nơi vắng vẻ.
Vài người Gryffindor cười nhạo “nhóm rắn độc tự làm tự chịu”, Snape càng im lặng, dù ở nơi giáo sư Slughorn gặp Lily, Snape cũng lười giả vờ hòa nhã.
Đúng vậy, trên thực tế hành động trước khi đi của Lucius đã tạo lên cơn sóng gió động trời trong lòng Snape.
Nếu nói trước kia hành động của Lucius còn có thể bị Snape quy thành đùa hoặc nói giỡn, cái ôm chặt ngày đó lại đâm thủng cửa sổ ấy, kéo tâm tư ở tận sâu trong Snape ra bên ngoài.
Lucius không phải đang nói đùa, Snape biết người thừa kế gia tộc Malfoy này nếu nghiêm túc thì đứng đắn thế nào, mà làm Snape giật mình hơn nữa chính là phản ứng của bản thân anh.
Tình yêu mà gặp được thời thơ ấu, khát vọng thời thanh niên cộng thêm cuộc sống khổ hạnh vài chục năm, Snape đã sớm không biết mình còn có thể yêu thêm người khác, càng miễn bàn trong lòng anh luôn cảm thấy mình căn bản không đáng được người ta yêu, nghĩ lại mà xem, ngay cả mẹ ruột và thanh mai trúc mã quen biết từ nhỏ cũng không chấp nhận anh, huống chi là người khác?
Nên, khi tâm tư Lucius rõ ràng đặt trước mặt Snape, phản ứng đầu tiên của anh là không tin.
Tuy Snape biết Lucius sẽ không trêu đùa anh, nhưng tin tưởng một Slytherin, nhất là một Malfoy yêu mình là một chuyện cực kỳ khó tin! Nếu Lucius chọn mình, vậy Draco làm thế nào? Narcissa thì sao?
Snape không phát hiện tâm tư của mình lại đang đảo quanh chuyện sau khi Lucius lựa chọn mình, chứ không phải là đang cân nhắc xem rốt cuộc anh ta có thích mình hay không.
Theo bản năng anh chuyển động nhẫn trên ngón áp út, một vòng lại một vòng, chậm rãi, nhẫn bắt đầu truyền tới một sức mạnh ấm áp, như trực tiếp đi vào linh hồn anh, dường như sự nôn nóng của anh đều được sức mạnh ấm áp này vuốt ve.
Snape phức tạp nhìn nhẫn trên tay, lần đầu tiên trong lúc vô ý khi anh chuyển động nhẫn liền phát hiện chiếc nhẫn này tuyệt đối không phải là Khóa Cảng bình thường.
Hơn nữa căn bản anh không thể tháo nó xuống.
Chiếc nhẫn hình rắn đầu đuôi chạm nhau, cắn chặt bông hoa tường vi trên nhẫn, cây tường vi thay cho mặt nhẫn nhìn có chút quen mắt, nhưng Snape cũng không nghĩ ra được mình đã thấy nó ở đâu.
Gần đây giáo sư Slughorn gia tăng lượng công việc cho mình, vô số dược thảo phổ thông, khó gặp hay quý hiếm đều tràn vào hầm.
Nhưng sắc mặt giáo sư Slughorn cũng không dễ nhìn lắm, có mấy lần Snape còn nghe thấy ông ta thương lượng chuyện từ chức sau học kỳ này với Dumbledore, nhưng đều bị Dumbledore lấy lý do là “còn chưa tìm được người thích hợp” mà từ chối.
Cũng vì vậy Slughorn đặt tâm tư lên người Snape, thậm chí vì trình độ của vị học đồ này, một khi cậu ta xuất sư, một giáo sư độc dược tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Điều này cũng gián tiếp tăng thêm gánh nặng cho Snape, ngay cả Lily, sau kỳ nghỉ Giáng sinh cũng bị giáo sư Slughorn lấy lý do “ảnh hưởng giảng dạy học đồ” mà đuổi khỏi hầm.
Vì thế, mắt Lily đỏ vài ngày, trong mắt Potter lại càng lạnh lùng.
Bạn tốt của cậu, Black đang yên lặng sau nửa kỳ học như nghĩ thông suốt gì đó mà bắt đầu khiêu khích giữa các Nhà, trong nhất thời, mỗi một Slytherin đi lẻ đều đóng chặt thần kinh, vì không biết khi nào thì gặp được Black, cậu ta sẽ ném tới một ác chú.
Cảm ơn sự giáo dục người thừa kế cẩn trọng của gia tộc Black và chuyện phía sau pháp thuật hắc ám, năng lượng Sirius điên cuồng lên làm người ta ghé mắt ít nhất chủng loại ác chú cậu ta biết cũng đủ để làm nhóm Slytherin phải ghé mắt.
Càng làm người ta không hiểu chính là sau khi làm xong mọi chuyện cậu ta không hề nghĩ đến tình cảnh của em trai nhà mình ở trong Slytherin, thậm chí khi thấy Regulus bị người Slytherin đùa dai Sirius còn coi như không thấy, không chỉ trực tiếp rời khỏi, thậm chí còn không thèm khiêu khích như bình thường.
Vì thế, toàn bộ Slytherin bắt đầu đồn đãi, một khi Sirius kế thừa gia tộc Black, cậu ta sẽ phá hỏng toàn bộ gia tộc Black, sau đó đổi toàn bộ các bức rèm màu xanh lục đậm trong nhà thành màu vàng đỏ.
Narcissa Black cùng năm sáu với Lucius bị lời đồn này làm đen mặt, hung hăng mắng vài con rắn nhỏ truyền lời mới kéo xuống một ít, còn về việc người Black vì người con trai trưởng này mà trả giá bao nhiêu thì không ai biết được.
Tuy nhiên mọi chuyện chẳng hề liên quan tới Snape, anh có chút lo lắng vì tới giờ Lucius vẫn chưa liên hệ với anh lần nào, thậm chí Snape còn muốn tới thư viện tra xem có phải gương hai mặt có thần chú làm việc bình thường hay không.
Trong trận rung chuyển đó Snape chào đón cuối kỳ năm tư, trên bữa tiệc tối chấm dứt năm học, lần đầu tiên Snape gặp lại Lucius sau lần tách ra đó, Lucius vẫn mang mái tóc bạch kim, đôi mắt lam xám, chiếc cằm hơi ngẩng lên cũng không khiến người khác cảm thấy y ngạo mạn, ngược lại mang theo sự cao quý như thường.
Trong tay y, gậy rắn đại biểu cho gia chủ Malfoy được nắm chặt.
Snape tham lam nhìn Lucius có chút gầy gò, từ khi anh sống lại, là lần đầu tiên họ tách nhau ra lâu vậy, anh có rất nhiều lời muốn hỏi, Snape quyết định lát nữa về phòng ngủ dù Lucius có chủ động tới hay không, anh cũng phải gọi Lucius tới hỏi một chút mới được.
Sau khi bữa tiệc kết thúc Snape đi theo dòng người trở về phòng sinh hoạt chung, ngay khi anh không chút để ý nghĩ nên hỏi Lucius thế nào thì lời nói của hai con rắn nhỏ thu hút sự chú ý.
Có hai tin, một là Abraxas qua đời, Lucius tạm nghỉ học, kế nhiệm gia chủ Malfoy tin kia chính là ngày hôm sau Lucius kế nhiệm đã đề xuất đám hỏi với gia chủ Black, nghe nói đã được định ra, người được chọn chính là Narcissa, Narcissa Black.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...