CHƯƠNG 23: NÓI CHUYỆN TRONG MẬT THẤT.
—o0o—
Ngay khi Snape mặt trắng bệch đợi đáp án từ Abraxas, trong đầu nghĩ đến kiếp trước gương mặt kinh ngạc của Lucius khi biết anh là gián điệp của Hội Phượng Hoàng.
Rồi như nghĩ thông suốt Lucius cười to vài tiếng, trong tiếng cười ngập tràn trào phúng, nhưng lúc Lucius biết được người bạn tốt tìm nơi nương tựa quang minh cũng đã tử vong trước thắng lợi thì im lặng không nói, sau đó không ai có thể hỏi được anh ấy cái nhìn về Snape nữa.
Đương nhiên, điều này cũng không phải tự bản thân Snape nhìn thấy, trên thực tế, cho tới tận khi Lucius chết, Snape vẫn không có can đảm đi thăm bạn tốt của mình, dù anh chỉ là một hồn ma.
Hiện tại, nhờ vào dòng máu di truyền mạnh mẽ, anh cũng thẳng thắn trước mặt Abraxas hệt như trước mặt Lucius kiếp trước vậy.
“A, Severus, cháu thật là biết lựa chọn một chức nghiệp không tồi.” Ngoài dự đoán của Snape, Abraxas có vẻ rất nhẹ nhàng, thậm chí chú còn có tâm trạng trêu chọc, “Xem ra tài năng độc dược của cháu rất tốt, có thể khiến Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng đồng thời nghĩ cách giữ cháu lại, là một máu lai, đương nhiên, chú không ý mạo phạm, cháu rất giỏi.”
Lời Abraxas làm Snape thả lỏng hơn, nhưng thất vọng nhiều, Lucius đã sớm qua đời, không thể nào châm chọc anh nữa.
Nghĩ vậy, Snape lại càng thêm áy náy với gia tộc Malfoy.
“Cháu nghĩ, đây không phải là trọng điểm.” Snape miễn cưỡng để giọng nói mình không thay đổi, “Chú Abraxas, kỳ này Slytherin có một người thừa kế gia tộc Blique vô cùng sinh động, nghe nói anh ta đã từng làm Lucius gian nan trong hội nghị Huynh Trưởng.” Snape đang thăm dò, lời Abraxas khiến anh thoải mái hơn, nhưng cũng không kéo ra trọng điểm, thăm dò Snape muốn lộ ra ý tứ.
Có đi có lại, Snape cũng nói ra chuyện được coi là quan trọng nhất ở Slytherin, anh không tin gia chủ Malfoy lại không biết hướng đi của con trai mình trong trường học.
Dù Abraxas thật sự không có tình báo khác, theo hiểu biết về Lucius, người thừa kế bạch kim chắc chắn sẽ báo cáo với cha mình, Lucius luôn nhạy cảm với các hướng rẽ giữa các quý tộc, khi khoa trương nhất anh ta cũng có thể không chớp mắt nói ra danh sách tình nhân gần đây của vài quý tộc.
“A, xem ra gia tộc Blique đã có thu hoạch gì khác rồi.” Abraxas bên ngoài không hề để ý, trong lòng lại cực tán thưởng phản ứng của Snape, dù hôm nay Snape chủ động tìm mình, cũng không thể lộ ra con bài mình chưa lật một cách quá sớm, trong lòng Abraxas lại càng thêm tin vào lời nói Snape đến từ tương lai.
“Chú Abraxas, chúng ta nói thẳng đi.” Snape rốt cuộc không kiên nhẫn ứng phó người gia tộc Malfoy, dù sao đã là bạn kết minh lựa chọn, cả đời này anh cũng hạ quyết tâm nhất định phải giữ bảo vệ gia tộc Malfoy, bảo vệ Lucius, tốt nhất còn có thể để Draco tên quỷ nhỏ kia nâng cằm cả đời, hiện tại chịu chút thiệt thòi cũng chẳng sao cả.
Vài năm sau, khi Snape thật sự thấy được một tên khốn kiếp, tên là Draco ngang đầu đi đến trước mặt anh như Lucius, trong lòng Snape chỉ hối hận về ý tưởng hôm nay, trên thế giới này có một loại sinh vật chỉ cần bạn lùi sau một chút, cậu ta có thể dán toàn thân vào.
Mà Merlin biết, năm đó anh “niên thiếu khờ dại” cỡ nào.
Abraxas nhìn Snape lại càng kỳ lạ, đương nhiên chú biết là một gián điệp hai mang, cái không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, mà hiện tại Snape hoàn toàn không có hưng trí tiếp tục cùng chú, dường như là… nhượng bộ Malfoy, là… thói quen của cậu ta?
Snape chỉ cho rằng ắnh mắt Abraxas là nhằm vào quá khứ của mình, dù sao, nếu có một người đứng trước mặt mình nói mình đến từ tương lai, Snape cam đoan sẽ ném Stupefy, rồi Anti Animagus, rồi Chân Dược.
Nên anh cũng không để ý, “Cháu nghĩ cháu biết tình huống hiện tại của vị “Chúa tể Hắc ám đại nhân” này.”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, theo lý Abraxas cũng sẽ không từ chối, nhưng khi chú mở miệng lại nói ra câu nói không hề liên quan, “Severus, tương lai của cháu, có liên quan gì tới gia tộc Malfoy?”
Snape căng thẳng, Bế quan Bí thuật điên cuồng vận chuyển, mắt trống rỗng, “Lucius là bạn tốt duy nhất của cháu.” Giọng nói của anh vô cảm, dường như đang kể ra một chuyện chẳng liên quan tới mình vậy.
“Thế thì, sau chiến gia tộc Malfoy thế nào?” Abraxas có chút bất ngờ với đáp án này, “Hay, Luci thế nào? A, Severus, đừng nói cho chú biết Malfoy cao quý sẽ gia nhập vào “quang minh”!” Giọng nói chú tràn ngập chán ghét, “Nếu đầu óc Luci thật sự không rõ ràng đến thế lại giúp con sư tử ngu ngốc kia làm bậy thì chú sẽ để thằng bé sao chép gia quy Malfoy một trăm lần!”
Snape rốt cuộc tìm được nguyên nhân Draco bị phạt chép gia quy, ra đây là truyền thống của gia tộc Malfoy sao? Nghĩ đến Lucius cũng giống như Draco múa bút thành văn cái bản “Vinh quang bạch kim” thật dày kia, hiếm khi Snape âm thầm囧 một chút.
“Sau… sau khi ngài qua đời Lucius liền gia nhập tử thần Thực tử, rồi trở thành trợ thủ đắc lực của vị Chúa tể Hắc ám kia, kết thúc chiến tranh lần một lấy nguyên nhân bị trúng Lời nguyền Độc đoán tránh được phẩm phán.
Chiến tranh bùng nổ lần hai Lucius lại trở lại bên Chúa tể Hắc ám, vì…” Snape dừng lại, đương nhiên anh biết nhiệm vụ lần đó của Lucius thất bại là mình mật báo, “Vì nhiệm vụ thất bại, bị Chúa tể Hắc ám thao túng Bộ Pháp thuật đưa vào Azkaban…”
Ngay từ đầu, Abraxas còn có thể thuyết phục mình những điều đó chưa xảy ra, nhưng nghĩ tới Luci độc lập chống đỡ ở nơi không có mình, cuối cùng còn bị ném vào Azkaban, Abraxas đã muốn vọt vào văn phòng Bộ Pháp thuật ngay lập tức, mạnh mẽ dùng pháp lệnh hủy diệt toàn bộ Giám ngục trong Azkaban!
“Rồi, Lucius không còn đi ra.” Snape dừng ở đây.
Abraxas đột nhiên phát hiện chuyện chú lo lắng nhất đã xảy ra, “Truyền thừa bạch kim bị gián đoạn! Gia tộc Malfoy không có người thừa kế sao?! Luci không cưới vợ?!” Chú căng thẳng, có chút không phù hợp dáng vẻ quý tộc cao giọng nói.
“A,” Snape có chút mờ mịt, anh còn đang đắm chìm trong tâm trạng nặng nề Lucius qua đời ở Azkaban, “Draco thành gia chủ gia tộc Malfoy.” Nhắc tới Draco, trên mặt Snape hiện lên kiêu ngạo, có lẽ thằng quỷ này bị Lucius cưng đến mức coi trời bằng vung, nhưng với những lời cuối cùng thằng bé nói, Draco tuyệt đối là một Slytherin tiêu chuẩn.
“Quan hệ giữa cháu và Draco hình như rất tốt?” Abraxas thử thăm dò, ngay từ đầu chú đã nhìn kỹ từng biểu tình của Snape.
“Thằng bé là con đỡ đầu của cháu, con trai duy nhất của Narcissa và Lucius.” Snape hiền hòa.
Narcissa? Tiểu thư gia tộc Black? Abraxas trong lòng nhẹ nhàng đọc tên này, nghĩ đến cô bé tóc vàng ở bữa tiệc nghỉ hè kia.
Suy xét đến Snape nói mình chợt qua đời, gia tộc Black tuyệt đối là một lựa chọn chính xác nhất.
Có điều, “Severus,” Abraxas nói chung không có tình cảm của Snape, dù những việc này đều có thể xảy ra, nhưng dù sao hiện tại Luci còn đang ở trong phòng mình, mà bản thân vẫn còn đang đứng đây, “Dựa theo lời của cháu, nếu vị “Chúa tể Hắc ám” kia thất bại lần đầu tiên, vậy lần thứ hai Luci sẽ không có lý do gì tiếp tục đi theo ông ta, hay là, Luci trong tương lai của cháu cũng không giống với Luci của chú?”
Snape cẩn thận câu hỏi của Abraxas, kiếp trước Lucius rất tốt với mình, rất tin tưởng mình, giúp mình rất nhiều, đối xử với mình hệt như người nhà, nhưng mình lại… cả đời này Lucius cũng đối xử với mình rất tốt, rất tin mình, nhưng mà… trong lòng Snape nhưng mà không nổi nữa, theo trực giác anh không thích cùng đặt Lucius kiếp trước và kiếp này lên bàn cân so sánh, nhưng rõ ràng họ là cùng một người không phải sao?
Kiếp sống gián điệp cho Snape một bản năng khác chính là tách ra tự hỏi, khi thần kinh anh điều động với tốc độ cao, thậm chí anh có thể cùng một lúc suy nghĩ ba chuyện.
Nên anh đang nghĩ Lucius cũng không quên trả lời câu hỏi của Abraxas.
“Chúa tể Hắc ám đều để lại một “dấu hiệu” trên mỗi Tử thần Thực tử, với dấu hiệu này, Chúa tể Hắc ám có thể gọi họ về bất cứ lúc nào, mà vi phạm ý Chúa tể Hắc ám cũng sẽ thông qua dấu hiệu này mà trừng phạt…”
“Dấu hiệu nô lệ!” Abraxas mặt xanh mét, hiện tại rất ít người biết về dấu hiệu này, dù sao ở thời đại xa xưa, các quý tộc đều để dấu hiệu này trên người nô lệ nhà mình.
Dấu hiệu trực tiếp có tác dụng với linh hồn, nghiêm khắc nhất thậm chí có thể trực tiếp làm mất linh hồn.
Cũng vì điều đó, tại cận đại dấu hiệu này mới dần dần bị người ta quên đi.
“Lucius không có lựa chọn nào khác, chúng cháu đều không có lựa chọn.” Tiếng Snape vẫn cứng ngắc như ban đầu.
Abraxas nhanh chóng bình ổn tâm trạng, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải tăng thêm mấy quyển trong danh sách sách pháp thuật hắc ám của Lucius.
“Chú không biết Chúa tể Hắc ám mà cháu nói là ai, nhưng gần đây giới phù thủy đang quật khởi một quý tộc, cậu ta tự xưng mình là “Voldemort”…” Abraxas kéo dài tên phía sau, quả nhiên Snape theo bản năng run lên một chút, “Thật ra cậu ta tên thật là Tom Riddle, là một đàn em của chú, hai người cũng có chỗ tương tự, như hai người đều rất có thiên phú, mà hai người… đều là máu lai.”
Bí mật của Abraxas làm Snape sợ ngây người, như vậy kiếp trước, mình lại đi theo một tên máu lai giơ cao lá cờ “máu trong” muốn tiêu diệt Muggle và chèn ép đồng loại sao? Anh nhớ tới giai đoạn sau nghi thức Tử thần Thực tử thăm viếng, quyết định không nói chuyện Lucius đã từng quỳ dưới chân Chúa tể Hắc ám hôn vạt áo chùng ông ta cho Abraxas.
“Severus, chú cần chuẩn bị một ít thứ, nếu cháu không để ý thì mấy ngày nữa chúng ta sẽ bàn lại.” Abraxas kết luận.
“Chú Abraxas, cháu nghĩ, chú hẳn là sẽ không thích một gia tinh tên Dobby đâu, nhất là những tên ngoại tộc.” Snape gật đầu, nói rõ chuyện cuối cùng.
“A, đúng vậy, Severus, cái tên Dobby này thật sự là rất không Malfoy!” Abraxas nheo mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán nên làm sao lợi dụng Giáng sinh này hoạt động mạng lưới quan hệ lén lút.
Vì thế, Lucius xui xẻo phát hiện Sev của y không chỉ bận rộn hơn và Giáng sinh, mà ngay cả cha mình cũng thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm y không thể chấp nhận, là sau khi Snape nói chuyện xong với cha, gặp cha thì bị người cẩn thận nhìn từ đầu tới đuôi, cuối cùng, “Luci, tóc con không đủ mượt, dáng vẻ không đủ tiêu chuẩn, làm người ta không thể chịu đựng nổi là hôm nay con lại phối hợp một cái hung châm màu xanh biếc, gia quy Malfoy một trăm lần, trước khi kỳ nghỉ chấm dứt nộp cho cha.”
Lucius nhìn bóng dáng Abraxas khóc không ra nước mắt, nhưng đó cũng không phải kết thúc, “Sách con cha tăng thêm vài quyển, cha tin Luci sẽ không khiến người cha già của mình phải thất vọng không phải sao?” Abraxas cũng không quay đầu lại nói, để Lucius đứng tại chỗ vẫn nở nụ cười quý tộc hoàn mỹ, trong lòng như gió lạnh thổi qua: khóc… Chắc chắn y được nhặt về, đúng không? Đúng không! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...