CHƯƠNG 12: LỜI MỜI CỦA LUCIUS.
—o0o—
Năm thứ ba sắp kết thúc, Lucius tham gia xong cuộc thi OWLs sẽ chờ về biệt thự Malfoy, vượt qua nghỉ hè.
Snape cũng thẩm tra lần nữa đối chiếu đơn đặt hàng nhà Malfoy, dù sao đó cũng là nơi thu chủ yếu của mình trong tương lai, hai người một thì bận so sánh trong ký túc, một cầm tấm da dê thật dày đang kiểm kê vật phẩm, coi như là cùng bận, ở chung hài hòa.
“Severus, nghỉ hè cậu định ở đâu?” Lucius chợt nhớ tới hành động nhóm rắn nhỏ một thời gian trước, bạn cùng phòng nhà mình hình như ở cùng Máu Bùn kia ở giới Muggle thì phải.
“Lucius, quả cầu trên cổ anh bị cỏ lác nhồi vào rồi hả? Tôi cho rằng ai cũng biết nghỉ hè Hogwarts không chứa học trò, càng miễn bàn tới người thừa kế nhà Malfoy lớn lên ở giới phù thủy chứ.” Snape không ngẩng đầu lên, cứ thế tự nhiên nói ra.
Lucius tự động chuyển đoạn kia thành “ngoài như ở giới Muggle tôi không có chỗ để đi”, nên anh hưng trí bừng bừng mở miệng, “Vậy thì, Severus, tôi có vinh hạnh mời cậu tới thăm nhà Malfoy vào nghỉ hè không?”
Biệt thự Malfoy? Rốt cuộc Snape có hứng thú, anh ngẩng đầu từ tấm da dê, “Lucius, tôi cho rằng, máu trong khinh thường máu lai đê tiện như tôi đặt chân vào biệt thự cổ của họ.” Nói đến từ “máu lai đê tiện”, trong giọng nói của Snape ngập tràn châm chọc, nhưng không hề tự ti.
Nói đùa, nhà Prince cũng mang nhãn hiệu quý tộc lâu đời còn không phải chỉ mình mình máu lai là người thừa kế sao.
Hơn nữa, dù Prince máu trong còn sống, Snape cũng không cho rằng sẽ có ai làm độc dược còn giỏi hơn mình.
Đây là tự tin trên một lĩnh vực mà kiếp trước vài chục năm mà kiêu ngạo, mà làm một bậc thầy độc dược, tự tin vào bản thân là cực kỳ quan trọng, dù sao, trụ cột để thay đổi phát minh là tin tưởng vào mình.
“A, Severus, chẳng lẽ cậu vẫn không hiểu trái tim tôi sao?” Lucius mang theo vẻ mặt cậu vứt bỏ tui.
“Thu hồi vẻ mặt của anh, Lucius.” Snape đen mặt, kiếp trước khi anh và Lucius quen thuộc thì đối phương đã có vị hôn thê, cũng đang làm việc cho Chúa tể Hắc ám.
Gia tộc, địa vị, quyền lợi, vợ… đều khiến Lucius có điều cố kỵ, dù thi thoảng vung vẩy lông công trước mặt mình cũng rất đúng mực.
Nhưng hiện tại xem này, cái tên đáng chết bạch kim bị chiều hư căn bản coi đây là trò chơi, nhìn Lucius như vậy Snape cực đoan hoài nghi làm sao Narcissa có thể chịu được!
“Đây là tôi một lòng yêu cậu mà !” Lucius ngân dài, “Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được nó cực nóng hay sao? My lover, nó vì cậu mà nhảy tưng tưng lên đó.” Lucius nói như hát. =)) chết cười cái đoạn này =))
Mặt Snape hoàn toàn đỏ, “Được rồi, Lucius, thu hồi hormone mà anh đang phát ra đi! Tôi đi! Nói đi, khi nào?”
Lucius ngược lại thay đổi, “Cái này cho cậu.” Y đưa cho Snape một cái hung châm hình rắn, vừa giải thích, “Đây là Khóa Cảng tới biệt thự Malfoy, có điều là duy nhất, sau một tuần nghỉ hè, cậu cầm nó, đọc thần chú, có thể tới biệt thự Malfoy.”
Khi Lucius giải thích cố ý quan sát Snape một chút, ở chung với bạn cùng phòng một năm này làm y biết tuy Snape thoạt nhìn là bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra tâm trạng của cậu ta trong ánh mắt.
Tuy rất ngắn, cũng không rõ ràng nhưng đúng là có.
Trong quá trình Lucius giải thích, y phát hiện Snape cũng không hề tò mò, kinh ngạc, đương nhiên cũng có thể hiểu rằng vì quá mức lý trí, nhưng Lucius vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Ví dụ như sau khi dần dần quen thuộc với Snape đối phương không hề ngạc nhiên mà để mặc một số chi tiết nhỏ của mình, hay như thái độ Snape kỳ quái với hiệu trưởng chẳng hạn.
Trên người Snape có bí mật, đây là chuyện Lucius sớm đã biết, trước kia y không thèm để ý, nhưng trong cảm nhận của Lucius Snape đã thay đổi, y bắt đầu dần dần muốn hiểu người này.
Tuy Slytherin tôn trọng riêng tư của bạn bè, nhưng không phải cấm dò hỏi để hiểu thêm về bạn mình đúng không nhỉ?
Tình bạn Slytherin đã trả giá thì vĩnh viễn không phản bội, nghĩ vậy, Lucius giảo hoạt nở nụ cười.
— Tôi là đường ranh giới Lucius cười trộm —
So với Snape và Lucius hài hòa, Dumbledore và tổ bốn người Potter lại không quá tốt.
Từ khi Snape lộ ra anh đã biết thân phận của Lupin trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore vừa vui vừa buồn.
Vui là khả năng Snape trở thành nội tuyến Slytherin là rất có hy vọng, dù sao làm Slytherin đối lập với Gryffindor, nắm được một bí mật to như vậy mà không bỏ đã xuống giếng giữ bí mật này đã nói lên tính tình của đứa bé này, càng miễn bàn đến một học trò năm ba có thể thoát khỏi thuật mê hoặc khống chế bản thân đã nói lên tiềm lực Snape cực kỳ lớn.
Về phương diện khác, Potter là một người khảo sát để nối nghiệp Hội Phượng Hoàng, trong trường có tập đoàn của mình vốn là chuyện Dumbledore bỏ qua.
Khiêu khích với Slytherin cụ càng vui như mở cờ.
Còn cái gì so được với tình nghĩa cùng “chiến đấu” chứ? Nên dù Dumbledore biết họ chống lại Snape có đôi khi cũng không để ý nhiều, nhưng cụ không ngăn cản, giống như dùng đá mài đá vậy, chẳng qua hiện tại cụ đang định tôi luyện Snape trở thành thành viên của Hội Phượng Hoàng trong tương lai.
Sau khi Dumbledore có nhận thức mới về Snape, nếu về sau có thể trở thành đồng sự, vậy ít nhất tổ bốn người Potter và Snape không thể rất ác liệt, bên ngoài thì cụ mặc kệ, nhưng trong trường tuyệt đối là không thể căm thù nhau.
Làm thế nào để tổ bốn người Potter hóa giải hận thù với Snape, thực sự làm khó vị phù thủy trắng hơn một trăm tuổi này.
Hận thù mà Potter đối với Slytherin có thể nói là một tay cụ bồi dưỡng lên, hiện tại để cậu ta chủ động đi làm hòa với một Slytherin tuyệt đối là một nan đề rất lớn!
Đúng vậy, phải có Gryffindor chủ động, nghĩ lại tính tình không được tự nhiên của Slytheirn, Snape là một nhân tài kiệt xuất trong đó, chỉ có Potter chủ động mới có cơ hội.
Nên làm gì đây? Phù thủy trắng vì vấn đề này mà chết vô số tế bào não, cuối cùng quyết định dù hiện tại không nghĩ ra cách cũng không thể để quan hệ giữa họ càng xấu hơn.
Dưới ý nghĩ này, sau một tuần Dumbledore nói chuyện cùng Snape đã gọi Potter vào phòng hiệu trưởng.
“James, đứa nhỏ của thầy, có muốn ăn chút kẹo không?” Dumbledore vẫn hiền lành.
“Cám ơn, hiệu trưởng Dumbledore!” Potter thật lòng sùng bái vị phù thủy trắng này, trong thế giới của cậu, Gryffindor chính là trắng, Slytherin là đen, mà ông cụ trước mắt tuyệt đối xứng đáng là lãnh tụ Gryffindor.
“A, James, nghe nói trò được tuyển vào đội Quidditch?” Dumbledore hiểu biết Potter, mặc kệ thế nào, nhà Potter là quý tộc máu trong từ xưa, mà James lại là người thừa kế Potter đời tiếp theo.
“Dạ,” Nói tới Quiddithc, Potter kích động mặt đỏ bừng, “Hiệu trưởng Dumbledore, lần sau chắc chắn chúng ta có thể thắng Slytherin!”
“Thầy tin con, đứa nhỏ của thầy.” Phù thủy trắng dễ dàng kéo gần khoảng cách.
“Hiệu trưởng Dumbledore, thầy tìm con có chuyện gì ạ?” Potter hoàn toàn thả lỏng.
“James, tiếp theo lời thầy nói là rất nghiêm túc, hy vọng trò nghiêm túc nghe.” Dumbledore không cười nữa, Potter bất an xoay xoay trên ghế, “Thầy biết con đã biết chuyện của bạn học Lupin.”
Potter giật mình, từ khi cậu nhập học, Sirius, Remus và Peter đã trở thành bạn bè như bóng với hình.
Được rồi, Peter kém một chút.
Rất nhanh, Remus biến mất mỗi tháng liền khiến cậu và Sirius chú ý.
Hai người thừa kế quý tộc năng lượng kinh người, rốt cuộc vào năm hai họ phát hiện Remus là người sói.
Lúc đầu, James không phải không sợ hãi, nhưng nhớ tới vẻ mặt đau đớn khi Remus thừa nhận với cậu và Sirius, coi trọng bạn bè chiếm phần lớn, hoặc nhiều hoặc ít còn tự hào về can đảm của mình! Phải biết, cậu đang làm bạn với người sói đó! Ngoài Gryffindor chân chính thì ai có thể làm được chứ!
Gryffindor chân chính vừa ra, vốn Sirius có chút do dự hoàn toàn không quan tâm nữa.
Còn Peter, chỉ cần bạn nguyện ý mang theo cậu ta, cậu ta liền không có ý kiến gì, “Hiệu trưởng Dumbledore, Remus…” James vội vã.
“Thả lỏng, đứa nhỏ của thầy.” Dumbledore chớp mắt mấy cái, “Không phải thầy muốn trách con, bạn học Lupin nhập học là thầy đặc biệt phê.”
James bừng tỉnh nhận ra, rồi lập tức sùng bái.
Thảo nào Remus biết bí mật của cây Liễu Roi, thảo nào cậu ấy không cho họ đi theo.
“James, đừng trách bạn học Lupin, là thầy yêu cầu trò ấy không được để lộ bí mật.” Dumbledore dễ dàng nhìn thấy suy nghĩ của Potter, “Hôm nay tìm trò tới, đầu tiên là nói cho trò vấn đề của bạn học Lupin.” Cụ dừng dừng, “Nghe nói khai giảng kỳ này trò đã làm Gryffindor bị trừ không ít điểm?”
“Đều tại Snivellus chết tiệt kia!” Nói đến vấn đề này James như pháo nổ.
“James, trò đã không còn là trẻ con, thầy có thể tin con, đúng không nào?” Phù thủy trắng cười tủm tỉm, Potter thẳng thắn, “Chuyện bạn học Lupin là một bí mật rất lớn, hiện tại các trò còn quá nhỏ, nếu bị người ta phát hiện, rất có thể bạn học Lupin sẽ bị thôi học, mà thầy có lẽ sẽ bị chỉ trích.”
Dumbledore ngoài miệng nói “bị người”, thật ra James đã trực tiếp nghĩ tới Slytherin, theo tư duy vừa rồi của cậu ta, Slytherin lập tức bị Snape thay thế, “Cái tên Snivellus âm hiểm kia, nó dám sao!” James gần như nhảy dựng lên.
“Vì thế, James, là một Gryffindor, trò sẽ không để bạn mình bị nguy hiểm đúng không?” Dumbledore hướng dẫn từng bước, Potter gật đầu, “Trước khi các trò có thực lực, cần phải giữ khoảng cách với một số người.” Cụ nói lời thấm thía.
James Potter là người thừa kế nhà Potter, thật ra cũng không ngốc, chỉ là trên vấn đề nào đó đầu óc cũng không hoạt động, “Hiệu trưởng Dumbledore, chúng ta phải làm gì ạ?”
Dumbledore vừa lòng gật đầu, tư duy sư tử nhỏ này hoàn toàn đi theo cụ, “James, quan tâm bạn của trò, tăng lên thực lực của mình, quan sát nhu cầu thực sự của bạn mình.”
Potter im lặng không nói.
Dumbledore cũng không sốt ruột, cụ đã chú ý tới Snape dường như rất có tiềm lực về độc dược, cụ định nhắc nhở người thừa kế sau này của mình phải kéo Snape qua trên phương diện này.
Có điều không thể nói cụ thể mục đích này, cụ chỉ có thể cung cấp ám chỉ đầy đủ mà thôi.
“Hiệu trưởng, con hiểu rồi, cám ơn ngài!” Một hồi lâu, James ngẩng đầu, trên mặt đã tính toán trước.
Dumbledore vừa lòng cực kỳ, “A, đứa nhỏ của thầy, vậy thầy không làm phí thời gian của trò nữa!”
James vui vẻ chào, cậu nhớ rõ mấy ngày trước khi đi học giáo sư McGonagall có đề cập qua một loại thuật biến hình cao cấp gọi là phù thủy hóa thú.
Nên hiểu lầm cứ thế sinh ra, một bên cho rằng bên kia đã hiểu, thật ra người ta căn bản không hiểu cùng một lối! Chỉ có Snape là được lợi, lực chú ý của tổ bốn người Potter bị dời đi, năm thứ ba anh trải qua không còn nguy hiểm gì.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...