Harry Potter Chi Bạch Kim Bao Tử

Draco Malfoy không hối hận chuyện đã xảy ra vào đêm đó, chẳng sợ sau năm năm, đối phương chưa từng xuất hiện. Anh tức giận, mình lại để người kia trốn đi, còn để người kia làm đà điểu co rúm năm năm.

Potter chết tiệt, đừng để ta bắt được em! Ngài Malfoy trẻ tuổi thầm hạ quyết tâm.

Nhưng đêm đó… Thật là… Quý tộc trẻ tuổi híp mắt chậc lưỡi, bộ dáng ăn no thoả mãn.

Thật không nghĩ tới người kia ngại ngùng có chút ngốc, sau khi uống say sẽ lộ ra tư thái mê hoặc như vậy. Mượn rượu làm càn kề cận người không chịu thả anh đi, giống như mèo cọ tường dùng sức cọ lên anh, còn chui vào trong quần áo. Hơi thở kiều diễm phun vào lỗ tai, nói không rõ mà còn làm anh điên cuồng hơn tiếng rên rỉ.

Sau đó cứ như vậy, thuận theo tự nhiên.

Thanh niên say rượu cũng không cự tuyệt, thuận theo nằm dưới thân anh, còn ôm cổ anh phối hợp, miệng còn thì thào: “Ma… Draco… Malfoy…”

Nhưng, ngày hôm sau, người kia, thanh niên thế giới pháp thuật, lại dám chạy trốn!

Malfoy nheo đôi mắt lam xám sắc bén, cảm giác áp bách đáng sợ lấy anh làm trung tâm khuếch tán bốn phía.

Chết tiệt, nhát gan, yếu đuối, vô tổ chức vô kỷ luật (?), Harry Potter!

Đúng vậy, anh thích Harry.

Không nghe sai, anh Draco Malfoy thích Harry Potter.

Khi nào? Không biết, năm thứ tư khi anh ý thức được mình thích Harry Potter thì đã vạn kiếp bất phục. (vạn kiếp bất phục: không quay lại được)


Anh sợ hãi, hoảng sợ, không dám nói cho ai, cũng không muốn đối mặt Harry, khi đó anh cũng mới 15 tuổi mà thôi.

Sau đó, năm thứ năm anh gia nhập vào bên Dark Lord, vì triệt để ‘Cứu vớt xoay chuyển’ ý tưởng của mình với thanh niên. Kết quả? Đương nhiên là triệt triệt để để thất bại, khoảng cách, nguy hiểm và hắc ám làm càng hoài niệm những ngày cùng Harry đối chọi gay gắt ở Hogwarts, anh chỉ cần làm đối phương giận, sau đó nhìn đối phương phẫn nộ xù lông. Hoặc là ngồi ở góc phòng học quan sát khuôn mặt nhu hòa của người kia. Người kia rất ôn hòa, nhưng ôn hòa sẽ sụp đổ trước mặt anh. Có lẽ là mình rất đáng ghét?

Quý tộc cười khẽ đẩy sợi tóc bạch kim trước mắt ra, nhìn trang viên rộng lớn ngoài cửa sổ, có chút mất mát.

“Dray?” Giọng Narcissa truyền đến.

“Gì vậy mẹ?” Quý tộc phục hồi tinh thần đi ra phòng làm việc.

“Ta mang con đi ra ngoài định chế quần áo!”

Draco bất đắc dĩ, loại chuyện này anh có thể tự làm nhưng mẹ luôn nói loại chuyện này vẫn là phụ nữ quan tâm. Rõ ràng, mẹ muốn một con dâu.

Đi xuống dưới, phát hiện cha cũng ngồi trên ghế, mắt nhìn sách trong tay. Draco cười —— lâu như vậy, nên lật sang trang đi?

“Cha cũng đi sao?” Quý tộc đứng ở bên ghế cha, mái tóc bạch kim hoa lệ làm Narcissa hạnh phúc, đương nhiên, nếu có một khổng tước bạch kim bé con thì hạnh phúc hơn.

Lucius không nghĩ tới con mình sẽ đột nhiên hỏi, luống cuống tay chân khép sách lại, gỡ kính trên mũi xuống, tư thái cao quý uy nghiêm theo thói quen, ho khan vài tiếng, gật đầu.

Narcissa không đồng ý nhíu mày, người này, còn không bỏ xuống được sĩ diện sao?

“Nếu như vậy, chúng ta cùng đi đi. Lucius làm một bộ áo ngủ cho anh, trường bào của Dray cũng nên thay đổi, em còn muốn mua váy…”


Người một nhà đi ra ngoài.

Anh không có mấy hứng thú với mấy thứ đó, Lucius cũng không có hứng thú, chỉ có Narcissa hưng phấn chỉ huy thước cuộn lên xuống trên người hai người, còn lải nhải: “Dray, chờ con cưới vợ, mấy chuyện này không cần mẹ làm cho con… Dray, con đều 26, khi nào thì tính toán kết hôn…”

Draco thấy đau đầu.

“Gia tộc Parkinson hình như có một cô con gái tên Pansy, Greengrass cũng có một cô bé tên Astoria…”

Draco nghe tên mấy cô gái thì lại bắt đầu tưởng niệm người khi mới vào Hogwarts đã thành đối thủ một mất một còn của mình, Harry Potter.

Harry hiện tại… Kết hôn sao?

Đáp án này anh không dám nghĩ. Harry là người bình thường, không nghi ngờ gì, Harry thích con gái. Ngay cả khi anh có nhiều thủ đoạn có thể bắt được tim của Harry, nhưng, đối phương chưa từng xuất hiện. Sau đêm đó, Harry biến mất.

Draco nghe mẹ mình lải nhải, tâm tư lại không đặt ở bên này.

Vị quý tộc trẻ tuổi nhìn ra lớp kính, nhìn ngã tư đường, lơ đãng thấy Granger đã sớm trở thành Weasley. Harry đi đâu chắc chắn bọn họ biết nếu không bọn họ sẽ không bình tĩnh nhận sự thật Harry mất tích như vậy.

Không phải Draco chưa từng suy nghĩ xuống tay từ Weasley nhưng sao họ lại đột nhiên nói cho một người ngoài bí mật của bọn họ chứ?

Draco quay đầu giơ tay ý nói thật có lỗi với người mẹ đang vui vẻ của mình: “Mẹ, con đột nhiên nhớ tới con có chút chuyện cần làm. Cha, con đi trước.”


Lucius trông mong nhìn con trai không chút nghĩa khí bứt đi, oán niệm thực thể hoá bắt đầu phóng ra.

Malfoy nhìn người phụ nữ với mái tóc nâu cuộn sóng phía trước, không cần nghĩ cũng biết cô muốn đi đâu —— tiệm sách Phú Qúy và Cơ Hàn. Đối với loại này mọt sách này, phòng sách nhà Weasley không đủ thỏa mãn cô.

Draco cứ như vậy đi theo Hermione, không tới gần hỏi. Draco nghĩ một Chiết Tâm Trí Thuật đọc ký ức người phía trước nhưng lý trí nói cho anh biết không được. Cho nên Draco chỉ có thể ẩn núp.

Malfoy không nghĩ tới Merlin cho mình một niềm vui lớn như vậy.

Một con hươu màu bạc xông vào cửa hàng sách tới chỗ Hermione.

Draco gần như ngừng thở nhìn con hươu màu bạc kia, xinh đẹp cao quý thần thánh, mọi người khen thần hộ mệnh xinh đẹp hoặc là phù thủy mạnh mẽ, không có người nào phát hiện cái gì khác thường. Có việc gấp dùng thần hộ mệnh tới báo tin không phải chuyện rất tự nhiên sao? Bọn họ không biết cũng không đại biểu anh không biết. Đây là thần hộ mệnh của ai? Không hề nghi ngờ, thanh niên Harry Potter. Đừng hỏi anh làm sao biết, không riêng gì cha đỡ đầu anh Severus Snape thần hộ mệnh là hươu, anh lần đầu tiên gọi được thần hộ mệnh ra anh cũng kinh ngạc nhảy dựng lên —— một con hươu. Từ khi con hươu xuất hiện anh đã biết mình đã hết thuốc chữa. Harry Potter, tên này đã khắc vào linh hồn anh.

Malfoy thật cẩn thận ngừng thở như sợ hãi thần hộ mệnh vì hô hấp của mình biến mất không thấy. Anh vốn tưởng rằng Hermione sẽ lập tức độn thổ nhưng Merlin lần thứ hai chiếu cố anh, Hermione như không biết mục đích nhắm mắt theo đuôi từ thần hộ mệnh dẫn ra Hẻm Xéo.

Anh bật người dùng thần chú ảo ảnh rồi đi theo, thật cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định.

Nhưng Draco không nghĩ tới con hươu mang bọn họ ra quán Cái Vạc Lủng, bước chân vào thế giới Muggle. Con hươu nhảy tới giữa không trung, thân ảnh hư ảo làm Muggle nghĩ mình hoa mắt. Vị Malfoy trẻ tuổi đi theo phía sau âm thầm xiết chặt tay —— Tốt lắm, Potter, em dám trốn đến thế giới Muggle!

Anh biết Harry cũng không thích thế giới Muggle, ít nhất cái nhà dượng kia Harry sẽ không thích, nhưng vì trốn anh… Lại dám chạy tới thế giới Muggle! Đôi môi nhếch lên, nhíu mày, ngũ quan anh tuấn lúc này trở nên lạnh lùng.

Thần hộ mệnh màu bạc nhảy nhót, nhẹ nhàng giống như chim. Hermione như rất sốt ruột, ánh mắt liên tiếp nhìn thần hộ mệnh giữa không trung như thúc giục nó nhanh một chút.

Draco cũng phát hiện Hermione sốt ruột, không vui cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại lo lắng —— Harry… Không phải là đã xảy ra chuyện chứ?

Thần hộ mệnh cùng Hermione xuyên qua ngã tư đường, một chỗ rẽ —— tiểu học XXX.


Malfoy không hiểu… Harry muốn làm gì?

Con hươu bạc đột nhiên ngừng lại, gật đầu với Hermione như đã hoàn thành mệnh lệnh sau đó nháy mắt tản ra, giống như pháo hoa nở rộ rồi biến mất.

“Scorpio? Harry muốn cô tới đón con!” Hermione đứng ở cánh cửa không còn ai sốt ruột gọi tên một người.

Draco đứng ở trong góc, ánh sáng âm u như đại biểu tâm tình của anh.

Quý tộc bạch kim nhếch môi, trong đôi mắt màu lam xám tràn ra ánh sáng lạnh như băng, Harry đã kết hôn sao… Còn có con?

Draco thề khi nhìn thấy đứa bé kia anh sẽ giết nó, chẳng sợ Harry sẽ hận anh. Slytherin không từ thủ đoạn, Slytherin dị thường chấp nhất con mồi!

Nhưng hôm nay giống như là ngày vui của anh, Merlin hoàn toàn đứng bên anh, mỗi một giây đều làm anh cảm động mừng như điên ——

“Mione! Vì sao cha không tới đón con!” Một thân ảnh từ phía sau cửa trường lao tới chạy vào trong ngực Hermione, giọng nói non nớt của đứa bé tiến vào tai anh.

Draco vĩnh viễn không quên thời khắc đó mình mừng như điên và cảm động như thế nào! Anh thấy đứa bé kia đứng thẳng, mái tóc bạch kim xinh đẹp, cao quý đầy sức sống!

Đại biểu cái gì! Cái này đại biểu cái gì!

Quý tộc bạch kim áp lực xúc động xông lên ôm con, không kìm lòng nổi cười ra tiếng —— Scorpio, con của anh Draco Malfoy! Con của Draco Malfoy và Harry Potter!

Thật tuyệt vời đúng không?

Quý tộc híp mắt nhìn hai người, mà Hermione đang giải thích cho Scorpio vì sao cha không tới đón.

Malfoy đầy mưu lược lần thứ hai híp mắt, đôi mắt lam xám mang theo giảo hoạt mà sung sướng—— Ưm, cần lập kế hoạch chi tiết, tuổi già của anh a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận