[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Nửa giờ sau.

Cửa sổ đã được thần chú tu bổ lại như cũ.

Harry và Voldemort đã phủ thêm áo ngoài, sóng vai ngồi trên thảm.

Con rắn hoa phì phì từ uy hiếp chuyển sang cầu xin: “Hai vị đại gia tốt bụng, các ngươi làm ơn giúp ta, ta sẽ hậu tạ các ngươi.”

Harry có chút mềm lòng, cậu nhìn Nagini lăn lộn trên đất, rồi nhìn về phía Voldemort: “Giúp nó chứ?”

Khóe miệng Voldemort gợi lên nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó: “Ta khuyên ngươi không nên, lần trước khi ta giúp nó xong, nó liền cắn ta một cái.”

“Ực—” Harry cứng lưỡi, không thể tưởng tượng được Voldemort và Nagini từng có kỉ niệm như vậy.

“Sau đó thế nào?” Harry vội vàng hỏi, cậu nhớ Nagini là độc xà, hơn nữa cô nhi viện cũng không có điều kiện trị liệu, mọi đứa trẻ ở đó đều tự sinh tự diệt, Voldemort bị cắn, sao có thể tiếp tục sống sót?

Voldemort nhíu mày, nhìn Harry như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi nghĩ ta sẽ để nó cắn ư?”

“Vậy thế nào?” Harry hoài nghi nhìn hắn, năm đó hắn mới chín tuổi, chưa từng tập luyện pháp thuật, đột nhiên bị xà tấn công, hẳn không thể tránh thoát.

Mười giây say.

“Được rồi.” Voldemort nghiêng đầu, thanh âm có chút xấu hổ, “Pháp thuật của ta đột nhiên bùng nổ, đánh bay Nagini.”

“Phụt ha ha.” Harry sửng sốt một chút, sau đó ôm bụng cười.

“Câm miệng, không được cười.” Voldemort đẩy kẻ ngốc đang nằm bẹp trên người hắn mà cười, rút dép lê gõ vào đầu Harry.

“Nhưng, Voldy, thật sự rất buồn cười a.” Harry ngẩng đầu, ôm bụng ngồi dầy, ghé vào tai Voldemort nói, “Voldy, ta phát hiện ngươi thực đáng yêu.”

“Ba.” Theo tiếng vang thanh thúy, tiểu Harry của chúng ta bị đá ra ngoài, Voldemort đứng lên, cười lạnh, “Đây là kết cục dám đùa cợt ta.”


Quanh đầu Harry bay đầy sao, nằm sấp trên giường, nhưng không bỏ qua sự xấu hổ của Voldemort lúc này, cậu vuốt mái tóc rối loạn, mở miệng ai oán: “Voldy, ngươi mưu sát.”

“Hừ.” Voldemort hừ lạnh một tiếng, “Nếu ta muốn giết ngươi, hiện tại ngươi đã chết mà không phải nằm trên giường kêu ca như thế.”

“Được rồi được rồi, là lỗi của ta.” Harry đứng dậy, cực kỳ không có thành ý nhún vai, “Vậy giờ ngươi định làm gì? Cứ để nó ầm ĩ cả đêm sao?”

“Khóa miệng nó được không?” Harry nghiêng đầu, chân thành đề nghị.

“Không cần.” Voldemort hung hăng trừng mắt nhìn Harry, biểu thị mình tuyệt không tiếp thu ý kiến của cậu, vươn tay phóng ra một chú ngữ nhỏ, giúp con rắn hoa phì phì giải phiền não.

“Oh, cảm tạ thượng đế.” Rốt cục thoát ra, Nagini thở phào một hơi, bò tới gần Voldemort.

Voldemort khiêu mi, cười lạnh, nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi còn muốn lấy oán báo ân cắn ta một cái, ta nghĩ ta cũng không để ý bữa sáng mai là canh rắn.”

“Tê—” Nagini cảm thấy toàn thân lãnh lẽo, nó vội vàng cao giọng hô, “Là ai, là con rắn nào dám to gan lớn mật cắn tay của ngài, nói cho ta, ta sẽ báo thù thay ngài.”

Biểu hiện Nagini thập phần lẫm liệt, đương nhiên, phải không để ý đến bộ dáng sợ hãi cuộn tròn thân thể thành một đoàn của nó.

“Ha ha.” Trên giường, Harry lại cười to.

“Là hắn ư? Xem ta báo thù cho ngài.” Nagini tìm được mục tiêu mới, chỉ nghe sưu sưu vài tiếng, nó đã phóng tới bên giường của Harry khứ.

Xem ra bị thắt nút quá lâu, trí tuệ của người bạn nhỏ Nagini đã suy giảm.

“Như thế nào? Ngươi muốn cắn ta sao?” Harry cũng học bộ dáng của Voldemort, nhíu mày, thanh âm lạnh đi, “Ta nghĩ ta không để ý bữa sáng ngày mai là thịt rắn nướng.”

“…… Đại gia, ta sai rồi.” Nagini vô cùng có tác phong “Thức thời”, chỉ thấy nó lập tức dừng lại, nằm trên đất không nhúc nhích, hai mắt màu vàng chớp chớp, cố gắng tranh thủ sự thương cảm.

“Từ từ, vì sao ta có thể nói chuyện với người?” Rốt cục Nagini bắt đầu vận dụng đại não của mình, cảm thấy có chỗ không đúng, “Chẳng lẽ ta tiến hóa?”

Nó lại lập tức phủ định, bởi vì, nếu xà có thể nói tiếng người, thì hai đứa trẻ này không thể bình tĩnh như vậy, hơn nữa, hai đứa trẻ này cũng khác thường, đâu có đứa trẻ nào khi nhìn thấy xà lại không sợ hãi còn dám uy hiếp?


Từ từ, chẳng lẽ?

Một khoảng im lặng.

“A— yêu quái.” Người bạn nhỏ Nagini quơ đuôi, phát ra tiếng thét kinh thiên động địa, cố gắng chạy về phía cửa sổ, nó phải rời khỏi đây, nếu không sẽ thành bữa sáng cho yêu quái.

“Câm miệng, nếu không ta lập tực luộc ngươi.” Voldemort buồn cười nhìn Nagini, kiếp trước, sau khi bị đánh bay nó liền hô to cứu mạng, không ngờ kiếp này cũng vậy, vì thế hắn cố ý thấp giọng đe dọa nó.

” Ô, đừng giết ta, ta nghe lời.” Nagini lập tức dùng đuôi chặn miệng, nghẹn ngào nói.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi là Nagini.” Voldemort cúi người, chọc chọc đầu nhỏ của Nagini, “Mà ta là chủ nhân của ngươi, Voldemort, ngươi có thể gọi ta chủ nhân, hoặc là Lord.”

Lại là Lord, Harry bĩu môi, không ngờ sau khi trọng sinh hứng thú xấu xa của Voldemort vẫn không thay đổi, luôn thích người khác gọi hắn là chủ nhân hoặc Lord.

“Chủ— chủ nhân.” Nagini mơ mơ hồ hồ kêu lên.

“Nhổ cái đuôi ra.” Voldemort dùng ngón trỏ búng cái trán của Nagini, thấp giọng nói, thanh âm hòa nhã rất nhiều.

“Chủ nhân.” Nagini vẫy đuôi, ngẩng đầu tò mò nhìn chủ nhân đầu tiên của nó, cảm giác hắn không hung dữ như vừa rồi, hơn nữa, rất anh tuấn.

Mặt Nagini nổi lên một tia đỏ ửng, may mà da nó màu đỏ nên vị chủ nhân trẻ tuổi không nhìn ra, nếu không, nó sẽ thẹn thùng. Nhưng lập tức, nó cảm giác được một cỗ khí lạnh lẽo, không phải từ chủ nhân, mà từ cậu bé đang ngồi trên giường.

“Voldy, hình như nó đói, ta đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho nó.” Harry vừa nói, vừa nhảy xuống, nhưng chân vừa chạm đất lại bị ngã ngược về giường.

Voldemort thở dài, ngừng động tác trêu đùa Nagini, đi tới cửa: “Để ta, nếu ngươi đi, hẳn đêm nay không ai được ngủ.”

“Hì hì.” Harry cười vài tiếng, “Vậy ngươi cẩn thận.”

Lúc này đột nhiên Nagini có một loại cảm giác, nó nên đi cùng chủ nhân, nếu không, nó sẽ hối hận cả đời.


Nhưng mà, một bàn tay đi trước ý nghĩ của nó, giữ lấy thân thể bảy tấc.

“Nagini, ngươi đúng là con rắn nhỏ xinh đẹp a.” Tay cậu bé tóc đen siết chặt, đôi mắt xanh lá to tròn nhìn thẳng vào nó, khóe miệng gợi lên một đường cong nhàn nhạt.

“Ta không xinh đẹp, ô.” Nagini không hiểu mình bị sao vậy, vốn là lời khen tặng nó, nhưng nó cảm thấy chỉ có liên tục phủ nhận mới được an toàn.

Harry nhìn con rắn nhỏ vặn vẹo trong tay, nụ cười càng sâu thêm: “Tựa hồ, là rắn cái, thanh âm rất dễ nghe.”

“Không, không dễ nghe.” Nagini ngửa đầu lên trời, nó đắc tội với vị thần nào chứ.

“Nagini, ngươi biết không?” Thanh âm của Harry càng ngày càng nhỏ, nhưng mỗi một lời như đánh vào lòng Nagini, “Kỳ thật, ta rất thích ăn canh rắn.”

“Cứu mạng a—”

Lúc Voldemort trở lại phòng, thấy được một cảnh tượng quỷ dị, Harry ngồi trên thảm vung dép lê, mà Nagini lại theo hướng dép lê làm ra hàng loạt động tác ngu xuẩn.

“Các ngươi đang làm gì?” Voldemort khó hiểu hỏi, hắn nhớ rõ đời trước Nagini không ngu xuẩn như vậy.

“Voldy, ngươi đã trở lại.” Harry quay đầu, nhìn Voldemort cười, hai mắt híp lại, “Là Nagini, nó muốn chơi đùa, nên ta chơi với nó, đúng không, Nagini?”

Không, không phải, đây là nói dối không biết xấu hổ!

Trong lòng Nagini hò hét trăm lần, nhưng phải khuất phục dưới cường quyền, vì không muốn thay bữa sáng ngày mai, vì để xà sinh sôi này nở, lão nương nhẫn!!!

“Đúng vậy, ha ha.” Nagini cười trả lời.

“Hử?” Voldemort cảm thấy có cái gì đó, ngữ khí lạnh đi.

Harry như không nghe được lời Voldemort, hướng về phía hắn hô to một tiếng: “Voldy, ta cũng đói, ngươi lấy cái gì ăn được?”

“Thật sự tính heo không đổi.”

Voldemort bất đắc dĩ nhìn Harry cướp đi cái khay trong tay hắn, lại nhìn tiểu Nagini ỉu xìu dùng đuôi chà thảm, có một cảm giác kỳ dị, tựa như kết cục của các chuyện Muggle, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là viên mãn.

Oh, hắn thật sự điên rồi, sao lại nghĩ vậy chứ? Voldemort oán thầm, hạ định quyết tâm phải cẩn thận với mầm mống độc hại của sách Muggle.

Vì thoát khỏi cảm xúc này, Voldemort cầm lấy một trái táo trên khay, đưa tới trước mặt Nagini: “Cho ngươi.”


“A, cám ơn, chủ nhân, ngài thật tốt bụng.” Nagini lập tức vui vẻ, dùng thân thể cuộn lấy quả quả, cẩn thận ngửi hương thơm ngát.

” Nagini, sao ngươi lại đến đây?” Voldemort vuốt ve làn da nhẵn bóng của Nagini, thấp giọng hỏi, “Hiện giờ ngươi ở trong rừng cây gần cô nhi viện mới đúng?”

“Sao ngài biết?” Nagini mở to mắt, giật mình nhìn Voldemort, rồi sau đó giật mình hiểu ra, “Thực không hổ là lão nương…… Nga, không, là chủ nhân của ta, quả nhiên lợi hại.”

Voldemort mỉm cười, gõ đầu nhỏ của Nagini, lúc hắn mới thấy Nagini, vốn tưởng rằng nó cũng trọng sinh, nhưng phát hiện nó hoàn toàn không biết hắn, mới hiểu đây là chuyện ngoài ý muốn, quá khứ đã thay đổi, không, phải nói là ngay từ đầu đã thay đổi, mà Nagini xuất hiện, chỉ sợ cũng là hậu quả của hiệu ứng bươm bướm.

“Hôm nay ta đang ở trên cây rèn luyện thân thể.” Đuôi của tiểu Nagini đập đập trái tạo, kể lại.

“Là ăn no không có việc gì nên bò lên cây chơi, kết quả không cẩn thận thắt nút chính mình?” Voldemort nhíu mày, cười khi kẻ khác gặp họa.

“Ực…… Ta luyện tập độ mềm mại của thân thể.” Sự thật chứng minh, người bạn nhỏ Nagini thật cứng miệng, ” Nhưng đột nhiên một con chim ưng bay tới, tóm ta đi.”

“Thân thể ta vốn bị thắt một chỗ, đột nhiên thêm choáng đầu, nên thần trí có chút không rõ.” Nagini tiếp tục kể chuyện nguy hiểm mình trải qua hôm nay.

“Ta thấy ngươi là bị dọa tới ngất xỉu.” Harry nhét một miếng bánh mì vào miệng, hưng trí bừng bừng xen ngang.

Ô, lão nương nhẫn! Nagini nhỏ máu trong lòng, chủ nhân biết chuyện xấu hổ của nó thì thôi, vì sao đại ma vương khủng bố này cũng biết? Ô, nó không muốn sống.

Voldemort xử lý nửa bánh mì khác Harry đưa tới, hỏi tiếp: “Sau đó?”

” Sau đó, sau đó ta tỉnh lại.” Nagini đã hoàn toàn không còn ý muốn thuật chuyện, vì thế nó nói ngắn gọn, “Tỉnh lại liền kích động cắn nó một cái, sau đó nó ném ta vào đây.”

……

“Harry, chúng ta nghỉ sớm một chút.” Voldemort đứng lên, kéo áo Harry, đưa cậu trở về giường.

“Ai? Được rồi.”

Ngữ khí của Harry thực không tình nguyện, nhưng Nagini thề, nó nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Harry khi gian kế đạt thành, đúng vậy, cậu cố ý phá hủy hình tượng của nó, làm chủ nhân không để ý tới nó, ác ma, lão nương kháng nghị!!!

Vì thế, trong một đêm gió lớn, hai đứa trẻ kề nhau mà ngủ, khác với trước là, có một tiểu xà phì phì màu đỏ, chơi đùa với quả táo trên thảm, rồi sau đó, cũng chậm rãi híp mắt lại, cái đuôi đập vào trái táo, bỗng dưng, trái táo lăn đi, mà cái đuôi cũng không nhếch lên nữa, bên miệng nó nổi bong bóng, liền như vậy, tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, như dạo đầu của khúc nhạc, mà khúc nhạc này, có tên là viên mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui