Translator: Waveliterature Vietnam
Cứ như vậy, mà nhịp sống của Ellen ngày càng trở nên cực kỳ đều đặn. Ngoại trừ thời gian trên lớp học, muốn tìm Ellen thì cứ đến nhà hàng hoặc đến thư viện. Cho đến ngày hôm nay…
"Ellen, biết bạn đang ở đây mà." Foley, Ron và Harry cùng dắt tay nhau đến thư viện và tìm thấy Ellen.
"Ôi, các bạn đã lâu không tìm đến tôi rồi nha." Ellen cười nói.
"Chúng tôi bình thường không thường đến lớp cùng nhau, ngoại trừ buổi học biến hình thì chúng tôi không bao giờ gặp mặt nhau. Chúng tôi luôn ghét khi bị trùng tiết với Slytherin. Thư viện đã trở thành nơi cư trú của bạn rồi, người nào không biết thì chắc sẽ nghĩ người ghi bàn của Ravenclaw là một kẻ cuồng sách, và Gryffrindor phán đoán rằng tiểu thư Vạn Sự Thông có thể gặp bạn thường xuyên." Foley phàn nàn.
"Ngược lại chuyện của các bạn thường xuyên truyền đến tai tôi nha. Ví dụ như hôm nay, Harry đã giúp Navy giành quả bóng ký ức từ tay của Malfoy." Ellen mỉm cười an ủi.
"Ừ, bạn không biết hôm nay Harry tuyệt vời như thế nào đâu…Bạn ấy lao xuống từ độ cao hơn năm mươi thước và bắt lấy quả bóng ký ức." Foley vẻ mặt hớn hở, như thể chính anh là người bắt lấy quả bóng ký ức.
"Này, yên lặng, đây là thư viện." Nhân viên quản lý thư viện bà Pince đang vẫy vẫy cây chổi lông trên trần nhà, và cảnh cáo Foley.
"Tuy nhiên Malfoy đã thách thức với chúng tôi bằng một trận quyết đấu giữa các phù thủy. Thế nhưng Ellen, bạn hiểu rõ tôi mà, ma pháp của tôi thật sự quá ít." Harry nhìn Ellen hy vọng anh sẽ giúp đỡ, anh cảm thấy Ellen có thể giải quyết mọi khó khăn.
"Trợ thủ của Malfoy là Gaul và Crabbe. Tôi vốn định muốn trở thành trợ thủ cho Harry và Foley, thế nhưng hai người bọn họ nhất trí muốn bạn làm trợ thủ như thế phần thắng sẽ nhiều hơn. » Ron bên cạnh nói thêm.
Malfoy sẽ không tham gia trận quyết đấu buồn cười này và Ellen cũng vậy. Mặc dù nó sẽ tổn hại đến vinh quang của dòng máu thuần khiết, nhưng khi nghĩ đến, Ellen hồi đáp, "Bạn có bao giờ nghĩ rằng Malfoy sẽ không xuất hiện không?"
"Trong mọi trường hợp, các phù thủy không có khả năng trốn khỏi những trận quyết đấu đã khởi xướng, vì như thế sẽ rất mất mặt!" Ron nói một cách thờ ơ, anh ta không nghĩ đó là một vấn đề và làm thế nào để đánh cho Malfoy hoa rơi nước chảy mới phải.
Ellen phải thừa nhận rằng trong những hoàn cảnh bình thường, thì phù thủy sẽ không thể trốn tránh trận quyết đấu. Malfoy tuy đã thành công đấu thắng Harry một trận, nhưng nhìn chung họ đều là chung dòng máu thuần khiết cho nên bỏ qua. Hơn nữa là một trong hai mươi tám nhà cổ xưa, cho nên hành vi đó của anh ta chỉ khiến cho gia đình anh thêm xấu hổ.
"Ellen, bạn làm trở thụ cho tôi nha." Harry vẻ mặt mong chờ.
"Được rồi, nếu như bạn muốn, bạn của tôi." Ellen cảm thấy không thể từ chối hơn được nữa, hơn nữa nhận tiện có thể nhìn thấy con chó ba đầu trong huyền thoại thích nghe nhạc -Cerberus.
"Chúng ta nhất định sẽ thắng." Foley và Harry hưng phấn vỗ tay với nhau.
"Ra ngoài, tất cả các ngươi ra ngoài cho tôi, ồn ào quá!" Bà Pince phẫn nộ với cây lông vũ trong tay đi qua và đuổi bọn họ ra ngoài.
"Vậy nha Ellen, vào lúc 11:30 tại phòng trưng bày giải thưởng." Harry và hai người nhanh chóng chạy ra khỏi thư viện.
"Bạn thật sự muốn cùng bọn họ quyết đầu với Malfoy sao? Như vậy sẽ vi phạm nội quy trường học."
Edward bạn cùng phòng bước ra từ cái bóng của kệ sách.
"Không cần lo lắng, không sao đâu." Ellen nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị bắt.
"Như thế, các pháp sư trẻ ở tuổi này quyết đấu với nhau có chút khó khăn?" Như là nghĩ thông một điều gì đó, Edward nở nụ cười. "Và nếu bạn bị bắt thì cùng lắm chỉ là mất điểm của mình, và rồi bạn có thể lấy lại nó."
Nếu như không tính những sự việc nhỏ xen kẽ kia, thì ngày hôm nay của Ellen xem ra cũng trọn vẹn.
Anh đã thành công xem "Hàng ngàn loại thảo dược thần kỳ và các loại khuẩn", và cảm thấy rất hài lòng.
Vào lúc 11:30, Ellen rón rén bước ra khỏi giường và Edward cũng đang ngủ say. Mở lời nguyền ma thuật về chiếc áo choàng, Ellen nhanh chóng đi đến phòng trưng bày giải thưởng. Anh ta núp đằng sau tủ trưng bày và một hồi lâu sau mới nhìn thấy bọ Harry đến.
"Sao đến muộn vậy?" Ellen hỏi. "các bạn không mong chờ trận đấu tối nay à? Ồ, có thêm một người."
"Ừ, Ellen, cô ấy là Hermione.Granger, cô ấy cứ muốn đi theo chúng tôi không có cách nào khác." Ron phàn nàn với Ellen.
"Các bạn làm như vậy là đang vi phạm nội quy trường học, tôi muốn…" Hermione cũng rất tức giận.
"Bình tĩnh nào, tiểu thư Granger, bạn bây giờ cũng đang trái với nội quy trường học." Ellen bình tĩnh nói ra sự thật. Rồi thích thú nhìn mái tóc xù của Hermione giống như một mái tóc xù vì tức giận.
"Đó là vì người phụ nữ béo đang theo dõi cánh cổng không biết muốn chụp ảnh gì vào ban đêm, nên tôi không thể nào quay về được!
Harris, bạn được tất cả các giáo sư khen ngợi, với tư cách là một sinh viên xuất sắc. Bạn có phải nghĩ đây là một trận đấu buồn cười đúng không?" Hermione đấu tranh để dành được sự chấp nhận của Ellen.
"Vâng, đó là một trận đấu vô lý, thế nhưng nếu đã chấp nhận trận đấu thì nên thực hiện lời hứa của mình. Việc này là giữ lấy tôn nghiêm. Được rồi, Harry, bạn và Malfoy chọn thời gian này đúng không?" Ellen giơ tay lên không muốn nói với Hermione, sau đó quay đầu nói với Harry.
"Đúng vậy, chính là 12 giờ đêm nay, Malfoy chắc bọn họ sẽ đến nhanh thôi." Harry nhìn vào chiếc đồng hồ phát sáng và nói với Ellen.
Dưới ánh trăng, những chiếc tủ kính pha lê trưng bày các giải thưởng đang tỏa sáng. Trong bóng tối, những chiếc cúp, tấm chắn, huy chương và tượng đang chiếu sáng màu vàng và bạc.
Năm người dán lưng vào bức tường và đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở hai đầu phòng. Harry đã lấy ra sẵn cây đũa phép thuật, đề phòng Malfoy đột nhiên xông tới và đánh nhau với anh. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
"Hắn đến muốn, hãy có lẽ vì sợ mà không dám tới." Ron thì thầm. Lúc này, một giọng nói phát ra từ phòng bên cạnh, và Ron sợ đến mức nhảy lên. Harry vừa giơ đũa phép thuật lên thì liền nghe thấy ai đó nói chuyện – không phải là Malfoy. "Hãy ngửi khắp nơi, em thân yêu, hãy xem bọn chúng có thể trốn trong cái góc nào."
Filch đang nói chuyện với Mrs Morris. Harry điên cuồng vẫy đũa phép thuật về phía bốn người kia, và kêu họ mau chóng bám sát anh; cả bọn lặng lẽ đi về phía cánh cửa để xa âm thanh của Filch. Họ chỉ nghe thấy Filch nói rằng sẽ đi vào phòng trưng bày giải thưởng.
"Họ đang ở đâu." Cả nhóm nghe thấy giọng nói thì thầm, "Chắc có lẽ đã trốn đi."
"Bên này!" Harry nói với mọi người, Hermione đang rất sợ cô theo bản năng gật đầu một cái không nói gì, sau đó lặng lẽ cùng mọi người đi dọc theo hành lang đầy áo giáp tiến về trước. Có thể nghe thấy giọng Filch đang ngày càng gần cả nhóm.
"Rầm, rầm,…" Foley không cẩn thận đụng phải một bộ giáp, và âm thanh của bộ giáp lăn xuống đã phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
"Chạy mau!" Ellen dẫn đầu chạy như điên, năm người lập tức hết sức lực chạy dọc theo hành lang.
Không dám quay đầu nhìn lại xem Filch có đuổi theo kịp không – bọn họ chạy vượt qua một cửa và chạy dọc theo một lối hành làng. Cuối cùng, họ chạy đến phòng học ma chú phụ cận.
"Tôi – đã nói với – các bạn," Hermione thở hổn hển nói, tay thì nắm áo trước ngực của mình, 'Tôi – đã nói với – các bạn,"
Sau khi Ellen nhìn xung quanh một chút, anh không quan tâm lắm đến những lời phàn nàn này. Bởi vì con chó ba đầu Cerberus cũng đang bị giam cầm ở tầng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...