Editor: Waveliterature Vietnam
"Không, thưa giáo sư, tôi rất thích lớp học của anh" Ellen ngắt lời Lupin.
"Ta sẽ không đem thân phận của anh tiết lộ ra, nhưng ta hy vọng anh có thể hứa với tôi một điều."
Ellen nhìn giáo sư Lupin với sự nghiêm túc và quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh.
Lupin yên lặng nhìn Ellen, đoán không ra mục đích của tiểu phù thủy ở trước mặt là gì.
"Xin hãy giúp tôi làm mọi thứ khi thích hợp." Ellen nói.
Lupin có chút không hiểu, Ellen sẽ cần anh làm chuyện gì.
Nhìn thấy vẻ mặt của giáo sư Lupin do dự, Ellen tiếp tục nói: "Coi như thiếu nợ tôi một lần mà lúc cần thiết có trả là tốt rồi, tôi sẽ không bắt anh làm những chuyện mà anh không đồng ý."
Lupin ngập ngừng nhìn Ellen, rồi cuối cùng mỉm cười và nói: "Chà... Ok. Có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác!"
"Giáo sư Lupin…" Ellen có chút áy náy, "Anh sẽ không hối hận với quyết định này ngày hôm nay. Mặt khác, thuốc người sói do giáo sư Snape điều chế ta cũng có thể làm được. Nếu như anh cần chỉ cần nói một lời…"
"Không cần Ellen, cám ơn lòng tốt của bạn." Khi lời nói của Ellen vẫn chưa xong, thì giáo sư Lupin đã cắt ngang, anh không nghĩ một tiểu phù thủy năm ba mà có thể điều chế ra thuốc cho người sói, càng không muốn đối với một sinh viên vừa đe dọa mình mà cầu cứu.
"Không sao đâu." Ellen vẫn nuốt những lời phía sau anh, vẫn lịch sự như cũ và cáo từ với giáo sư Lupin, khi ra trước cửa phòng học, anh bỗng nhiên quay đầu lại: "Giáo sư, có lẽ anh có thể dạy lời nguyền bảo hộ cho Harry, bạn ấy đã gặp rắc rối trong một thời gian dài."
"Đây là yêu cầu của bạn đối với ta sao?" Lupin ngước lên và nhìn vào đôi mắt đầy sự dò xét của Ellen.
"Đương nhiên không phải." Ellen chỉ muốn giáo sư Lupin an tâm trở lại, anh đối với Harry không hề có ác ý gì, đối với giáo sư Lupin càng không.
Ellen mỉm cười đối với Lupin, chân vừa bước ra khỏi cửa và dừng lại: "Tuy nhiên giáo sư Lupin tôi nghĩ anh nên uống thuốc đúng giờ, như vậy anh có thể khống chế được thời gian mất trí của mình – tôi không có chút nào phân biệt đối với người sói, nhưng nhưng nếu hiệu trưởng Dumbledore mời những người sói khác làm giáo sư, tôi nghĩ tôi không tốt lắm. Mặc dù tôi có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng rõ ràng địa đa số những tiểu phủ thủy điều không thể làm điều đó, nếu như phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn… Tôi nghĩ rằng sự đau khổ và phân biệt đối xử mà bạn trải qua sẽ không được coi là xuất hiện trở lại với bất kỳ ai khác... Cá nhân tôi nghĩ rằng hiệu trưởng Dumbledore, thực sự đối với những chuyện này thật sự không biết rõ tình hình nguy hiểm của những người khác…"
Phản xạ có điều kiện của Lupin muốn bác bỏ Dumbledore, nhưng đột nhiên nhớ ra rằng năm đó anh ta được Dumbledore mời để che giấu danh tính của người sói, anh ta thiếu chút nữa đã muốn sinh mệnh của Snape trong một trò đùa dai của James…Chờ một lát, khi Lupin lấy lại tinh thần thì Ellen đã rời đi.
Thời gian thi đấu của Ravenclaw và Slytherin ngày càng đến gần hơn, Roger Davis mỗi ngày điều điên cuồng bắt thành viên mình huấn luyện, ngay cả khi anh ta mạnh như Ellen, anh ta không có thời gian và năng lượng để quản lý những thứ khác.
Ellen không kịp giao nhiệm vụ khóa phòng chống ma thuật đen cho giáo sư Snape kịp thời, giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào Ellen với một cái nhìn nguy hiểm, không nói gì.
Ellen nghĩ rằng chuyện này cứ vậy mà qua đi, không nghĩ đến anh đã hạnh phúc quá sớm - vào ngày thứ hai của lớp thuốc, anh ta bị giam giữ rất nhiều.
"Cũng bởi vì bạn đã nói cho tôi biết phương pháp chế biến chính xác!" Edward phẫn nộ nói, anh cảm thấy rằng Giáo sư Snape ngày càng ủ rũ kể từ khi Giáo sư Lupin trở lại làm việc.
"Edward đây chỉ là giận chó đánh mèo!" Ellen vô tình nói.
"Chúng ta nên vui mừng, biết ơn vì giáo sư Snape đã hạ thủ lưu tình. Bạn biết điều đó …" Michael đột nhiên đến, vẻ mặt khó chịu nói "Gryffindor – Weasley, Ron Weasley."
Ellen và Edward nhìn Michael với sự thích thú, và đôi khi tin đồn lại tốt cho cả sức khỏe thể chất và tinh thần.
"Hiện tại trong lời dạy của giáo sư Snape, dám mở miệng chống đối." Michael thể hiện sự vui vẻ trên nỗi đau của người khác. "Kết quả, các bạn có biết hắn sẽ bị trừng phạt vì điều gì không? Hắn phải đi chà bồn cầu ở bệnh viện. Không được dùng phương pháp phép thuật!"
Michael nghĩ đó là chuyện đương nhiên, anh ta nhìn về Ron và Ellen hừ lạnh một tiếng, và cảm thấy Ron không vừa mắt.
Vì vậy, khi nghe nói Ron bị giáo sư Snape trừng phạt, không cùng với các tiểu phù thủy khác sản sinh ra một mối thù chung, ngược lại tâm tình có chút thích giáo sư Snape nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, cùng với điều này Michael khi ở lớp học ma dược đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc, gần như anh ta rất hiếm khi bị giáo sư Snape chỉ trích.
Ellen và Edward cùng tưởng tượng vẻ mặt Ron ủ rủ đi chà phòng vệ sinh, nên đã cười thật to, "Ta dường như thấy hắn rất thích dùng tay cầm đùi gà…"
Giáo sư trừng phạt sinh viên, nhưng vẫn tươi mới và tinh tế hơn bao giờ hết!
Mọi người không thể ngừng bàn tán, bên này một vài người vẫn còn đang cười nhạo, giọng nói của Harry và Ron truyền đến.
Hai người vội vã chạy đến, và gọi Ellen, cả hai giữ lấy bức tường và thở hổn hển.
Nhìn thấy Ron, Edward và Michael không thể kìm chế nên bật cười thành tiếng, điều này làm cho Ron bối rối, trông hơi ngu ngơ.
Edward và Michael dùng ánh mắt để tạm biệt Ellen, để cho ba người bọn họ cùng nhau nói chuyện.
« Ellen, ta đã trách nhầm cho bạn rồi! » Ron đột nhiên không đầu không đuôi nói – lúc này không hiểu vì sao biến thành Ellen.
"Hóa ra tình bạn của bạn đối với Harry vẫn không thay đổi!" Ron háo hức nhìn Ellen.
"Cảm ơn, Ellen!" Harry nhìn vào mắt Ellen rất nghiêm túc, khiến Ellen không thể cưỡng lại lùi về sau vài bước.
"Các bạn đang nói chuyện gì vậy?" Ellen cảm thấy những điều họ nói mình điều không hiểu, nhưng cùng ở một chỗ, anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, mà khiến cho hai người đàn ông này đến ngăn anh lại.
"Chúng ta vừa mới lên lớp học phòng chống ma thuật đen, giáo sư Lupin đã nói hết với chúng tôi." Ron háo hức nói.
"Giáo sư Lupin đã đồng ý, anh sẽ tìm thời gian để dạy lời nguyền bảo hộ cho tôi." Harry trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ và phấn khích.
"Anh ấy nói cho ta biết, chính bạn đã cầu xin anh ấy giúp đỡ. Ellen cám ơn bạn!" Harry cảm thấy rằng Ellen thực sự rất quan tâm đến anh ta, mặc dù anh ta đã không cho anh ta tham gia lớp đào tạo của Ravenclaw, nhưng bây giờ giáo sư lớp phòng chống ma thuật đen đã dạy anh! Đây không phải là điều còn tốt hơn sao?
"Ồ, bạn nói cái gì vậy. Đó là giáo sư Lupin tự muốn giúp đỡ Harry, ta không nói thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ làm như vậy." Ellen nhún vai, và nghĩ mình không có công lao gì.
"Ellen, bạn thực sự đã kết hợp với họ, bạn cứ như vậy muốn trở thành người tùy tùng của vị cứu tinh sao?" Giọng nói khó chịu, kéo dài có chủ ý vang lên sau ba người.
Là Draco Malfoy, Crabbe và Gaul cũng với thân phận là người tùy tùng theo sát bên cạnh hắn.
"Malfoy, bạn có muốn nếm thử mùi vị trái tim của các sấu không?" Ron trợn mắt đối với Malfoy rồi nói.
"Vậy, bạn có muốn Gryffindor khấu trừ thêm 50 điểm không, Weasley?" Là giọng của Giáo sư Snape.
"Giáo sư!" Malfoy giống như tìm một người ủng hộ và dương dương tự đắc nhìn ba người Harry.
Trong khóa học ma dược lần trước, Malfoy dành phần lớn thời gian để bắt chước các linh hồn kỳ quái trong lớp học dưới lòng đất; Ron cuối cùng không thể khống chế nổi, đã ném cho Malfoy một trái tim cá sấu khổng lồ, và giữa khuôn mặt hắn. kết quả giáo sư Snape đã trừ Gryffindor 50 điểm.
"Ellen, cậu để Lupin dạy Potter bảo vệ lời nguyền?" Giáo sư Snape nhìn Ellen đầy nguy hiểm.
"Giáo sư, tôi không thao túng sự lựa chọn của các giáo sư, không phải sao?" Ellen không bối rối trả lời.
Malfoy đã ở đằng sau lưng của giáo sư Snape tạo ra nhiều các động tác của linh hồn kỳ quái khác nhau, Harry và Ron vô cùng phẫn nộ nhìn Malfoy, nhưng vì giáo sư Snape không gì là không làm được, nên cả hai người đã nắm tay rất chặt chẽ.
"Malfoy, ta không phải là tùy tùng của Harry, chúng ta đều rất rõ ràng. Hay là chúng ta hãy thi đấu cùng một trận, để xem ai mới là người bảo vệ." Ellen giọng điệu khinh bỉ và chỉ ngọn giáo vào Malfoy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...