Editor: Waveliterature Vietnam
Làn nước trái cây lạnh buốt xuyên qua cổ họng, đi thẳng xuống dạ dày, cảm giác lạnh buốt như băng xông thẳng lên não của Harry, cuối cùng khiến anh hồi phục tinh thần trở lại. "Đó không thể nào là dấu hiệu của cái chết," anh không cam tâm nên nói với Ellen, đồng thời nó cũng như là sự an ủi chính bản thân của mình.
« Bạn đang nói chuyện gì vậy? » Ellen nhấp một ngụm nước trái cây mãn nguyện và đem hai tay ôm sau đầu.
Harry bắt đầu nói về người dì đã thổi bay Maggie, một mực tự cô bắt taxi và đi đến phá quán bar Nồi Đồng.
"Khi tôi nhìn thấy thứ đó tại phố Mộc Lan hoa Tân Nguyệt, nội tâm của ta đã lo lắng. Cái kia chỉ là một con chó đi lạc…" Harry kiệt lực để nhớ lại.
"Trên đường đi ta đã gặp một con chó đi lạc đường, không đáng để lấy làm lạ." Ellen an ủi.
"Nói như thế nào đây ta, ta cảm nhận được nó, nó rất khác thường, nó mang đến cho ta một cảm giác, rất giống với con chó trong bìa sách của cuốn sách trong hiệu sách ngày hôm nay." Harry gãi gãi mái tóc rối xù.
"Thật ra, Harry, thay vì bị tổn thương bởi một con chó đi lạc, tốt hơn hết là nghĩ về lý do tại sao Bộ Pháp thuật lại thờ ơ với chuyện của dì." Ellen nhắc nhở rằng, cảm thấy thay vì hoảng loạn về những gì chưa xảy ra, tốt hơn hết là nên chú ý đến những vấn đề đã xảy ra trong thực tế, "Có thể bị sa thải vì một phù thủy nhỏ khác."
"Ta cũng đã hơi buồn bực," Harry thừa nhận nói, "Đừng nói là tôi bị đuổi, tôi còn tưởng mình sẽ bị bắt lại."
"Tại sao Fudge lại tha cho tôi một mạng?" Tâm trí của Harry đã chuyển thành công đến vấn đề này.
"AI biết được, tóm lại chắc chắn sẽ không vì danh tiếng của bạn không phải là dòng máu của bạn.
Tuy nhiên, nếu đổi lại các phù thủy từ Muggle hoặc những sinh vật khác có dòng máu khác với các tiểu phù thủy thì sẽ không dễ dàng thoát khỏi xử phạt như vậy…" Ellen đem nước trong chén uống hết một hơi, "Cho nên sự việc gì xảy ra thì sẽ xảy ra, sớm muộn gì cũng biết, chúng ta thấy được nghe được cũng chưa chắc là sự thật. Cứ thuận theo tự nhiên là được, không cần nghĩ quá nhiều."
Nói xong, Ellen đứng dậy và tạm biệt Harry.
Harry với bước chân nặng nề đi lên lầu bước vào căn phòng, không suy nghĩ và ném hết tất cả sách vở lên giường, cảm thấy Ellen dường như muốn nói điều gì đó.
Không giống với Harry, Ellen thì vui vẻ nhẹ nhõm trở về nhà, và chuẩn bị những thứ anh cần để bắt đầu đi học. Thời giạn trôi qua từng ngày, kỳ nghỉ hè vô cùng thoải mái của Ellen cuối cùng cũng đã kết thúc.
Bây giờ, ông Harrus không nghi ngờ gì về khả năng của Ellen. Trong mắt họ, tâm trí của Ellen vượt trội hơn nhiều so với phù thủy cùng tuổi, hành sự cực kỳ ổn định và chính chắn một mình anh tự đến nhà ga QUốc Vương Thập tự không có vấn đề gì.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Ellen thuận lợi đi đến nhà ga, thậm chí nhanh hơn năm phút so với dự kiến thời gian đến. Nháy mắt, Ellen đã xuyên qua bức tường kim loại chắc chắn và đi tới ba phần tư sân ga số 9.
Ngẩng đầu lên, Ellen đã nhìn thấy chuyến tàu tốc hành Hogwarts – một đoàn tàu hơi nước màu đỏ tươi, đang bắn ra những làn sương mù. Sân ga đông đúc các phụ huynh đang đưa con mình lên tàu.
""Này, Ellen!" Penelop, với mái tóc xoăn dài, nhìn thấy Ellen, người vừa băng qua tường, trực tiếp bước thật nhanh đến, và chào hỏi vui vẻ.
"Lâu rồi không gặp, Penelop!" Ellen không nhịn được, mỉm cười, rất hạnh phúc.
Ngay khi Ellen và Penelop trò chuyện về kỳ nghỉ hè ở Ai Cập, một giọng nói hào hứng làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
"À, Penelop!" Là Percy Weasley.
Percy vuốt mái tóc đỏ rực trên đầu của mình và gương mặt cũng hồng lên, anh ta sải bước đi đến Penelop, cố tình ưỡn ngực thật cao, để cho Penelop nhìn thấy huy hiệu sáng bóng của anh ta.
Nhìn thấy biểu cảm của Percy và con Khổng Tước cực kỳ giống nhau, Ellen lén cười khúc khích, Penelop trừng mắt liếc nhìn Ellen một cái, như Percy mong muốn, nhìn vào huy hiệu của anh.
"Chủ tịch Hội sinh viên nam?" Penelope nhướn mày.
Percy mỉm cười rạng rỡ, và ưỡn ngực hết mức về phía của Ellen, và huy hiệu tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
"Chúc mừng bạn, nhưng tôi cũng có." Penelop móc từ trong túi áo ra một huy chương giống như đúc của Percy.
Trước sự ngạc nhiên của Penelope, Percy mỉm cười hạnh phúc hơn.
Tiếng còi tàu vang lên rất lâu, dường như thúc giục các pháp sư nhỏ nhanh chóng bước lên tàu.
Percy cầm lên hành lý của chính mình, nhìn Penelop, anh còn trống một tay, muốn giúp đỡ Penelop, muốn dìu cô bước lên trên xe.
Tuy nhiên, khi anh ta dìu Penelop đi lên vài bước, liền đỏ mặt nên ngừng thực hiện, "Hành lý này thật sự quá nặng, Penelop có phải đặt vào trong một hòn đá lớn không?" Anh do dự có nên sử dụng đũa phép thuật hay không, vì như vậy sẽ trái với quy định.
Penelop lặng lẽ thu hồi cây đũa phép vào trong tay áo, và nở một nụ cười rạng rỡ, "Ellen, hành lý này rất nặng, bạn có thể giúp tôi để kéo nó lên được không?"
Ellen nhìn thấy hết những cử động mờ ám của Penelop, đi đến bên người của Percy đang đứng bên hành lý.
Nhìn thấy Ellen mang theo hai cái va li lớn, điệu bộ nhẹ nhàng cùng với Penelop bước lên tàu, Percy trừng to mắt nhìn.
"Ellen khỏe mạnh đến như vậy sao?" Anh lầm bầm nói.
"Lời nguyền trọng lực, bạn thật nghịch ngợm!" Bước lên tàu Ellen nói với Penelop.
Penelop vô tội nháy mắt vài cái, "ta không thích phù thủy của Gryffindor trước mặt ta khoe khoang."
Ellen cũng không nhịn được, nên bật cười cùng với Penelop.
"Xin lỗi, ta phải đi đến một khoan tàu khác, sau đó mới đi tham quan đoàn tàu!" Penelop hậm hực nói, cô đột ngột cảm thấy rằng làm chủ tịch hội sinh viên không phải là một điều tốt hoàn toàn.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ ở cùng với bọn họ." Ellen ngẩng đầu lên và vui vẻ chào đón Harry và Hermione, những người đang ở từ đằng xa.
"À…! Vậy tôi sẽ đi trước đây. » Penelop lắc mái tóc xoăn xinh đẹp, không chút quyến luyến rồi rời đi.
Ellen không kìm chế được sờ lên mũi, "Ta lại làm sai điều gì sao? Cảm giác Penelop có vẻ tức giận!"
Âm thanh còi xe vang lên, đoàn tau phun ra hơi nước, rồi chậm rãi khởi hành.
Ellen kéo hành lý, đi đến phòng kế bên của bọn người Harry.
Hermione ngồi bên cạnh của Harry, mỉm cười cùng chào hỏi anh.
Ron và Ginny vẫy tay với Weasley, nhào đến cửa sổ và vẫy tay chào ba mẹ đang đứng ở bên ngoài.
Mãi đến khi đoàn tàu rẽ vào một khúc ngoặt, không nhìn thấy họ nữa, rồi mới ngồi trở lại ghế.
"Ta cần nói chuyện riêng với bạn." Harry thì thầm với Ron, Ellen và Hermione nói, xe lửa đang dần tăng tốc.
"Ginny, em đi đi." Ron nói.
""OK, không vấn đề gì." Ginny háo hức nói và rời khỏi.
Ellen, Harry, Ron và Hermione theo lối đi tiến về phía trước, muốn tìm một căn phòng không có ai, nhưng tất cả các căn phòng điều có người ngồi, ngoại trừ đuôi xe kia.
Chỉ có một người ở trong khoang xe, một người đàn ông đang ngủ say bên cạnh cửa sổ.
Bốn tiểu phù thủy đứng ở ngoài cửa nhìn.
Tàu tốc hành Hogwarts là chuyến tàu đặc biệt cho sinh viên, ngoại trừ phù thủy nữ đẩy xe đẩy bán thức ăn. Họ chưa bao giờ nhìn thấy người trưởng thành khác trong xe trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...