Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn nói hai chương tiếp theo viết sẽ phá lệ xoắn xuýt, có lẽ sẽ có người thắc mắc vì sao mấy chương trước Mộ và Mộ Hi thân mật như thế còn không nước chảy thành sông được à, thế nhưng tui nghĩ từ thân mật chuyển thành người yêu sẽ rất khó tiếp thu (cái loại tâm tình gì mà không thể làm người yêu lại càng không thể làm bạn nữa)… Chỉ là đột nhiên Mộ muốn cho Mộ Hi một danh phận (?), được rồi, chính là ý này, thế nhưng hai người này không hề có kinh nghiệm yêu đương, Mộ nghĩ chuyện này quá đơn giản, Mộ Hi lại nghĩ quá nhiều —— Nói chung bọn họ cũng không thành thục lắm cho nên hảo sự đa ma [1] (?)… 0.0 Tóm lại là sau này Bách Lý Sương cô nương sẽ dẫn chúng ta trở về làn gió nhẹ nhàng lúc trước nha ~^3^~
[1] Hảo sự đa ma: muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả.
.
Ngày hôm sau, Wardi lôi kéo Mộ Hi lưu luyến không rời, San trịnh trọng đưa lễ vật đến tận tay Mộ. Lúc mặt trời lặn, France liền chở Mộ Hi và Mộ đến sân bay.
Mà Jarvis đã đi bằng chuyên cơ quay về chỗ ở của Mộ trước —— Làm quản gia, đương nhiên phải về trước chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo cho chủ nhân mình.
Trong lòng Mộ Hi rất loạn, suốt đường đi cũng không nói chuyện với Mộ. Tốc độ chuyên cơ bay nhanh, lúc đến thì bên ngoài trời còn chưa đen lắm. Mộ Hi để Mộ đến phòng nghỉ ngơi trước, còn mình thì đi lấy hành lý.
Lúc đi thì chẳng mang theo cái vali nào, khi về chẳng những vali đầy nghét lại còn thêm vali lớn. Mộ Hi cố sức kéo hai cái vali đi tìm Mộ, thấy một thân Mộ đứng trong góc nhỏ, bóng lưng cô tịch trong hàng người đến người đi nhất thời khiến hắn mềm lòng.
“Mộ Mộ, chúng ta nói chuyện đi.”
“Ừ.” Mộ tiếp nhận vali theo thói quen.
“Mộ Mộ, anh yêu tôi à?”
“Ta muốn ở bên cậu, mãi mãi.” Mộ nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm.
“Chỉ là như vậy?” Mộ Hi cười khổ, “Mộ Mộ, tôi cũng thích anh, nhưng mà… tôi chưa từng nghĩ đến…” Thanh âm Mộ dần thấp xuống.
“Mộ Hi, chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau.”
“Đó cũng không phải là tình yêu!” Mộ Hi gầm nhẹ một tiếng, “Mộ Mộ, anh muốn làm cái gì, chúng ta cứ như bây giờ không phải tốt rồi sao!”
Mộ không trả lời, buông vali ra nhẹ nhàng kéo một tay của hắn.
Cặp mắt tiểu miêu đỏ lên. Mộ là người quan trọng nhất của hắn, điểm ấy không cần hoài nghi, nhưng bọn họ làm sao lại yêu nhau được?
“Đừng rời khỏi ta.” Mộ hối hận rồi, hắn cho rằng thời gian cả đời, nếu có thể cho Mộ Hi tình yêu thì bọn họ sẽ ở cùng một chỗ dễ dàng hơn. Không nghĩ tới điều này lại hù doạ Mộ Hi, sợ rằng thân mật ngày trước cũng không còn giữ lại được.
“Ừ. Nhưng anh phải suy nghĩ kĩ một chút, không, chúng ta đều phải suy nghĩ kĩ. Nhanh nghe điện thoại đi.” Mộ Hi rút tay ra, nhắc nhở hắn.
Jarvis đã chờ bên ngoài, báo cho Mộ Hi và Mộ đến Premier Access [2] trực tiếp đi ra bãi đỗ xe.
[2] Premier Access: là một đường riêng dành cho khách VIP, mua “vé” này thì thủ tục ở sân bay sẽ nhanh hơn.
Ngồi vào xe, Mộ Hi và Mộ vẫn im lặng như trước, Jarvis cũng thức thời không nói gì.
Trở lại thành phố quen thuộc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mộ và Mộ Hi cũng không cũng không muốn đến chỗ các các trưởng lão đã “bố trí”, vẫn muốn vùi ở ổ nhỏ của mình.
Jarvis chiếm đóng phòng khách của bọn họ, dưới sự an bài của hắn, cuộc sống của bọn họ gọn gàng ngăn nắp, dường như lại khôi phục sự yên ổn như trước. Chỉ là đột nhiên ít đi nhiều chuyện khiến tiểu miêu cảm thấy mê man một chút.
Hôm nay, Mộ vẫn xuống lầu lúc ba giờ đúng, Jarvis đã chuẩn bị “bữa cơm” phong phú. Mộ Hi đã sớm ngồi một bên đờ ra, Jarvis đẩy một cái ghế ra cho Mộ.
Không thể không nói rằng trời sinh trong thân thể Mộ đã chảy dòng máu quý tộc, không có chút không quen nào tiếp nhận sự tồn tại của “Quản gia”. Trái lại tiểu miêu yêu tự lực cánh sinh từ nhỏ —— mấy ngày rồi mà vẫn không được tự nhiên.
“Mộ Mộ, tôi muốn ra ngoài một chút.” Nhanh chóng bới xong cơm, Mộ Hi chần chừ mở miệng. Hắn suy nghĩ rất nhiều ngày, vẫn thấy cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể đáp lại lời tỏ tình của Mộ, cũng không có cách nào xem như không có chuyện gì xảy ra cùng Mộ sống dưới một mái nhà.
“Đi đâu?” Mộ ngừng tay.
Không biết Jarvis đã rời đi từ lúc nào, để lại hai người bọn họ.
“Tuỳ tiện đi, tôi cũng chưa từng ra ngoài lâu bao giờ.”
“Cậu đã nói sẽ không rời khỏi ta.”
“Nơi này là nhà của tôi, tôi sẽ trở về.”
“Không được.”
“Này!”
“Ta và cậu cùng đi.”
“Lão tử muốn ra ngoài một mình ngẫm nghĩ cuộc sống một chút!” Miêu sinh, thân!
“Không được.” Cư nhiên Mộ bày ra hài tử khí cùng hắn bướng.
“Anh là ai! Anh yêu tôi à? Anh muốn dùng danh nghĩa yêu để trói buộc tôi đấy hả!” Mộ Hi tạc mao rống lên.
“…” Hắn là ai của Mộ Hi? Mộ Hi có lẽ không biết, đây chính là vấn đề Mộ rất không muốn trả lời.
“… Xin lỗi.” Thoáng cái, bầu không khí lạnh xuống, Mộ Hi nhẹ giọng áy náy nói, xoay người lên lầu.
~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...