Buổi tối Ôn Duyên cùng Tạ Sâm đang ăn cơm, mấy ngày gần đây Ôn Duyên đều ở trong phòng nấu ăn, chỉ cần mở điện, rất nhiều đồ điện đều có thể sử dụng. Kỳ thật nguyên bản dùng điện đều là hạn chế, buổi tối 11 giờ khu vực bình thường liền sẽ cắt điện. Nhưng ai bảo Lương Gia Minh có việc nhờ bọn họ đâu, bởi vậy Lương Gia Minh ước gì Ôn Duyên cùng Tạ Sâm dùng tài nguyên sở hữu của khu an toàn nhiều chút, nhà này của bọn họ, là 24 giờ tuyệt đối không cắt điện.
“Tay nghề càng ngày càng tốt.”
Tạ Sâm nuốt xuống súp lơ vừa nhai, mặt mang mỉm cười mà đối với Ôn Duyên khích lệ.
Kỳ thật Ôn Duyên nguyên bản biết nấu cơm, hắn hàng năm bên ngoài sinh hoạt một mình, sao không biết nấu cơm được.
Ôn Duyên cười vừa muốn nói gì, nhưng một trận tiếng đập cửa chặt chẽ cắt ngang tươi cười hai người họ. Tiểu khu này là Lương Gia Minh một tay chưởng quản, hộ gia đình bên trong cũng đều là nhân vật quan trọng số một số hai, mấu chốt nhất chính là giữa các căn nhà có chỗ cách trở, có thể tiến vào nơi này gõ cửa chỉ có thể là mấy người bọn họ, chỉ là tiếng đập cửa này nghe tới không hề kết cấu phi thường gấp gáp, Ôn Duyên không biết vì sao chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, lập tức đứng dậy đi mở cửa.
“Ra…… Hô, đã xảy ra chuyện.”
Ngày mùa đông Chu béo cũng chạy mồ hôi đầy đầu, Ôn Duyên thấy hắn như vậy dự cảm bất hảo càng thêm mãnh liệt, còn không thể không kiềm chế vội vàng, yết hầu nuốt một chút, hắn nắm tay Chu béo tận lực bình tĩnh nói: “Béo ca ngươi đừng có gấp, chậm rãi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chu béo ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn thần sắc Ôn Duyên, rồi sau đó lại nhìn Tạ Sâm đứng ở phía sau hắn liếc mắt một cái, miệng đóng mở, cuối cùng cắn răng một cái nói: “Là Lương nha đầu…… Nàng, nàng……”
Ôn Duyên nguyên bản còn huyền tâm lập tức rơi vào đáy cốc, có thể làm Chu béo hoảng loạn như vậy, nhất định không phải trạng huống bình thường, tay hắn nắm lấy cánh tay Chu béo phút chốc buộc chặt, theo bản năng ngắt lời nói: “Nàng không có việc gì đi?”
Chu béo biết Lương Hân nguyện ý lăn lộn Hình Tam nhất, nhưng tâm lý thân cận nhất lại là Ôn Duyên. Giống như bởi vì lúc trước hai người kia vào nhà cứu nàng, một đám người này, nàng chỉ đối với hai người kia nhìn bằng con mắt khác. Hắn cũng biết Lương Hân mấy ngày nay thường xuyên tới tìm Ôn Duyên, cảm tình hai người gia tăng không ít, liền xem Ôn Duyên thường thường đến chỗ ở các nàng thay nàng cùng Lương Dân Lực chu toàn liền nhìn ra được tới, Ôn Duyên đối với Lương Hân cùng Tống Ninh Ninh, tựa như đối đãi em gái mình, tuy rằng như cũ là có chút lãnh đạm, nhưng cùng với trước đó khác nhau rất lớn…… Chỉ là liền bởi vì như vậy……
“Có cái gì không thể nói thẳng?”
Một câu này của Tạ Sâm làm sắc mặt Chu béo càng thêm do dự, Tạ Sâm nói như vậy là bởi vì biết tính cách Ôn Duyên, cho nên chắc chắn hắn dù không nói, Ôn Duyên cũng sẽ từ con đường khác nghe được. Bởi vậy hắn hoà giải không nói, kỳ thật đều tương đương đã nói cho Ôn Duyên một nửa……
Chu béo nhìn Ôn Duyên bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại khẽ run, cắn chặt răng hung hăng thầm nghĩ: “Nàng đã chết!”
Ôn Duyên trong nháy mắt này sắc mặt chợt bình tĩnh đến đáng sợ, hắn chỉ là lẳng lặng mà nhìn Chu béo, không có hỏi lại cũng không có truy vấn, liền nhìn như vậy.
Chu béo bị ánh mắt bình tĩnh kia của hắn nhìn đến da đầu tê dại, dường như cầu cứu nhìn về phía Tạ Sâm nói: “Tôi vừa rồi cũng cả người đều ngốc! Hiện tại bên kia có Gia Thiến trông coi, có điều nha đầu Ninh Ninh kia không biết thấy cái gì, tinh thần cả người đều có chút không được tốt! Cũng không đúng…… Cái hiện trường kia liền tính không phát hiện cái gì phỏng chừng cũng không tốt……. Tình huống hiện trường thật…… Thật không tốt. Tôi nói thật, phần lớn trường hợp tôi đã thấy không ít, nhưng đối đãi với một tiểu nha đầu như vậy tôi còn là lần đầu tiên thấy……”
Dọc theo đường đi Ôn Duyên đều thực trầm mặc, Tạ Sâm cau mày nhìn Ôn Duyên như vậy lại cũng chưa nói cái gì. Hắn biết bản chất Ôn Duyên kỳ thật là một người rất ôn nhu, sự tồn tại của Lương Hân cùng Tống Ninh Ninh ở trong mắt đối phương, giống như là em gái nhỏ. Bởi vậy Ôn Duyên liền tính đối với những người khác lạnh nhạt thậm chí là máu lạnh, chỉ là đối với hai nữ hài kia, hắn có rất nhiều nhẫn nại cùng đồng tình.
Bởi vậy hắn mới có thể thái độ khác thường nguyện ý giúp Lương Hân báo thù, nguyện ý lâu lâu mang đồ Tống Ninh Ninh thích ăn đi thăm các nàng. Hắn đối với nữ hài tử có một loại mềm mại cùng quan ái chính hắn cũng chưa phát hiện, nhưng loại cảm xúc này cũng không phải đối với mỗi một nữ hài tử đều có, cho nên cho dù có thời điểm chính mình nhịn không được ghen, nhưng lại cũng minh bạch cảm tình kia không có tạp chất, là tồn tại không chấp nhận bị hắn bôi nhọ.
Cửa lớn mở ra, ba người thông suốt mà vào phòng ở các nàng, Ôn Duyên tưởng rằng sẽ nhìn thấy một địa phương máu tươi đầm đìa giống như Tu La tràng, ai ngờ trừ bỏ có chút hỗn độn ở ngoài, cũng không có chỗ gì đặc biệt nghiêm trọng. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn Chu béo, chỉ thấy Chu béo muốn nói lại thôi, mà lúc này Tống Giai Thiến từ trong phòng đi ra, hai con mắt sưng giống như hạch đào, thấy Chu béo đem Ôn Duyên cùng Tạ Sâm mang đến, nàng nhịn không được lại rớt nước mắt, chỉ là lại cắn môi, cái gì cũng nói không nên lời.
Ôn Duyên không nói chuyện, giày cũng chưa đổi liền hướng trong phòng đi, Tống Giai Thiến theo bản năng bắt lấy cánh tay hắn, “Cậu……”
Ôn Duyên không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng túm lấy tay nắm cánh tay mình, không chút nào tạm dừng hướng trong phòng đi.
Trên giường cái một tầng vải bố trắng, có vết máu chảy ra, Ôn Duyên hô hấp ngừng một chút, vẫn là run rẩy tay đem vải bố trắng xốc lên.
Cả khuôn mặt Lương Hân đều bị vũ khí sắc bén cắt hoa, lỗ tai bên phải huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn là bị mạnh mẽ xé rách phân nửa, mơ hồ có thể thấy được hình dạng cắn đứt của răng. Cổ phía bên phải đồng dạng huyết nhục mơ hồ, bên trái còn lại là một mảnh dấu vết hoan ái xanh tím đỏ sậm. Bộ ngực từ trái sang phải một đạo thâm có thể thấy được xương miệng vết thương tung hoành toàn bộ thân thể, bên ngoài miệng vết thương nghiêm trọng, bên trong màu đỏ huyết nhục mắt thường có thể thấy được, loáng thoáng có thể thấy được xương sườn màu trắng phía dưới.
Tầm mắt dời xuống động một cái chớp mắt, Ôn Duyên quả thực không đành lòng lại xem. Bộ vị bên dưới bụng nhỏ của Lương Hân bị xé bỏ hoàn toàn không ra hình người, nơi nơi đều là dấu vết dơ bẩn, những điểm màu trắng loang lổ đó tỏ rõ nàng tao ngộ lăng nhục như thế nào. Làn da dưới chân sớm đã hoàn toàn thay đổi, hai cánh chân nguyên bản thon dài thẳng tắp, hiện tại chỉ còn lại có các loại dấu vết sau khi bị lăng ngược. làn da chỗ chân cong không chỉ có sưng to, lại còn có bị cắt rách, huyết nhục cắt rách kia, cư nhiên còn hỗn tạp một ít dấu vết màu trắng…… Này đó đến súc sinh cũng không bằng!!
Ôn Duyên gắt gao mà nắm chặt nắm tay không nói lời nào, Tạ Sâm từ phía sau vào nhà nhìn thấy tình huống này cũng là ngây ra một lúc, hiển nhiên đến hắn cũng chưa nghĩ đến sẽ là tình huống như vậy. Tống Giai Thiến che miệng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Ninh Ninh vừa rồi tựa như điên rồi, tôi cũng sợ hãi, anh trai tôi liền mang nàng đem trở về, bằng không nàng liền vẫn luôn túm Lương Hân nói chuyện không ngừng. Tôi không dám đem Lương Hân rửa sạch…… Sợ đem dấu vết gì đều chùi không còn, gì cũng chưa động đến. Việc này rõ ràng chính là hướng về phía nàng, rốt cuộc là người nào tàn nhẫn như vậy! Đầu bị chém rớt bất quá để lại vết sẹo lớn, đối đãi với một nữ hài như vậy, thật sự hẳn nên thiên đao vạn quả!”
Ôn Duyên hồng mắt không để ý tới Tống Giai Thiến nói, bởi vì Tống Ninh Ninh một hai phải cùng Lương Hân ở cùng một chỗ, cho nên Tống Giai Thiến rút ra thời gian liền tới đây vấn an hai nha đầu này. Có điều bản thân nàng là dị năng giả, vốn dĩ liền có rất nhiều sự tình bận việc, hơn nữa nàng cùng anh nàng đối với Lương Gia Minh cũng coi như công thần, cho nên gần nhất phá lệ vội một ít. Nhưng nàng đối với Lương Hân cũng không phải không có cảm tình, cho nên hiện tại lúc này khóc, cũng không tính tất cả đều là kinh sợ, hoặc nhiều hoặc ít cũng là có chút chân tình ở bên trong.
“Thời điểm phát hiện nàng cứ nằm tại đây như vậy?”
Tống Giai Thiến thấy Ôn Duyên cực kỳ bình tĩnh, trong lòng khó chịu đồng thời cũng không dám trì hoãn gật gật đầu: “Thời điểm tôi lại đây thấy đại sảnh loạn thành như vậy liền cảm thấy không đúng, sau khi vào nhà phát hiện…… Sau đó Ninh Ninh vẫn luôn túm Lương Hân không ngừng lầm bầm lầu bầu, tôi cũng sợ hãi, ngốc trong chốc lát mới nhớ tới nên tìm người lại đây, tôi bảo béo ca nhanh chóng đi tìm các người, anh ta thấy Ninh Ninh thật sự không được tốt, liền trước đem Ninh Ninh mang đi……”
Ôn Duyên gật gật đầu, hắn lại nhìn thoáng qua bộ mặt hoàn toàn thay đổi của Lương Hân, thanh âm bình tĩnh nói: “Không rửa sạch là đúng…… Dư lại, các người không cần phải xen vào.”
Hắn nói chính là “Các người”, không phải “Cô”.
Tạ Sâm cau mày vừa muốn nói gì, Ôn Duyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Em sẽ không mạo hiểm. Nhưng chuyện này em không thể không quản. Người nào cản trở cũng kệ, em nhất định phải quản.”
“Nhất định” bị hắn nói nhấn mạnh, gằn từng chữ một.
Tạ Sâm ít có thấy thời điểm Ôn Duyên chắc chắn đến không thể nghi ngờ như vậy, hắn biết Ôn Duyên tuy rằng không có tỏ vẻ gì, nhưng phỏng chừng lại là người khổ sở thuần túy nhất trong mọi người, Tạ Sâm khẽ thở dài một cái, đối với Chu béo cùng Tống Giai Thiến nói: “Các người trước đi ra ngoài đi, nơi này tôi bồi hắn.”
Tống Giai Thiến cùng Chu béo cũng biết lúc này hai người lưu tại đây cũng là vô dụng, cho nên gật gật đầu liền đi trước. Ai ngờ hai người chân trước mới vừa đi, Ôn Thiếu Hàng vẻ mặt nôn nóng mà liền đuổi lại đây. Ôn Duyên thấy Ôn Thiếu Hàng tới cũng không hỏi nhiều, câu đầu tiên đó là: “Cửa đóng chưa?”
Ôn Thiếu Hàng sắc mặt dừng một chút có hơi ngượng ngùng, thời điểm Chu béo cùng Tống Giai Thiến đi tự nhiên là đóng cửa, hắn đương nhiên không phải dùng thủ đoạn bình thường vào nhà…… Bất quá Ôn Duyên hỏi hắn như vậy, hiển nhiên cũng không thèm để ý này đó, cho nên hắn gật gật đầu nhanh chóng nói: “Đóng rồi. Chạng vạng phòng thí nghiệm đột nhiên đưa tới một đám nguyên liệu đặc thù, người phụ trách chỉ định là Ngô Vĩnh Sâm. Thời gian dài như vậy ta trước nay còn chưa thấy qua thi thố đẳng cấp cao bảo mật như vậy, lúc trước nhân thủ hắn an bài ở nơi đó nói cho em, nói là một đám máu, cũng không phải đồ vật không thể cho ai biết trong tưởng tượng. Em mạo hiểm cho người trộm lấy một ít, sau khi trở về nghiên cứu chấn động! Nói thật thời điểm lần trước anh đi tìm Chu đại ca muốn đồ vật em nghe thấy được, em cũng mơ hồ đoán được hắn cho anh chính là cái gì…… Tuy rằng ly kỳ, nhưng sự tình càng ly kỳ trong tổ chức cũng không phải không có, cho nên em trước sau kết hợp……”
Thời điểm Ôn Thiếu Hàng nói tới đây nghiêng đầu nhìn về phía Lương Hân, trong ánh mắt toát ra một tia tiếc hận: “Em nghĩ, nhất định là đã xảy ra chuyện. Hơn nữa nghe nói bên này xảy ra mạng người, em theo trực giác các người nhất định sẽ qua tới, cho nên trực tiếp lại đây. Không nghĩ tới, là nàng……”
Ôn Duyên nghe Ôn Thiếu Hàng nói lấy đi một đám máu, chỉ cảm thấy cái trán nhảy dựng, hắn miễn cưỡng kiềm chế tự vị như bị hỏa thiêu dưới đáy lòng, thẳng tắp mà nhìn Ôn Thiếu Hàng nói: “Em nói, lấy đi một đám máu?!”
Ôn Thiếu Hàng lúc này mới nhìn ra tới, Ôn Duyên chỉ sợ đối với Lương Hân này có tình nghĩa bất đồng, tuy rằng hắn biết không nên hướng phương diện kia nghĩ, nhưng thời điểm nhìn đến Tạ Sâm vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, hắn nhanh chóng trong lòng rùng mình, thu thu thần đạo: “Đúng, anh chờ một chút.”
Hắn nói xong liền lấy từ trong rương ra ra một cái dụng cụ, cẩn thận mà từ trên người Lương Hân một chút máu dính vào trên đầu dụng cụ sau khi thăm dò, hắn ấn mấy cái nút, một lát sau hắn sắc mặt ngưng trọng mà đối với Ôn Duyên nói: “Số máu kia, chính là của nàng.”
Ôn Duyên gắt gao mà nắm lấy nắm tay lấy bảo trì bình tĩnh, bại lộ, máu Lương Hân có thể trị liệu virus tang thi, chuyện này bại lộ. Là ai!! Chuyện này đến tổ chức cùng “bên kia” cũng không biết! Lương Hân lúc ấy cũng chỉ nói cho mấy người bọn họ, là ai nói đi ra ngoài!! Sao có thể!!
(Jeje: Sau chục chương số lượng word cuối cùng đã về lại như cũ QAQ Mấy chương trước toàn 3k với 4k word edit muốn lăn luôn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...