Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Ôn Duyên để cho Hình Tam vào phòng, thẳng đến khi đóng lại cửa chính, hắn vẫn còn mờ mịt.

(Jeje: Ok đến editor cũng đoán sai =]]] Cứ tưởng là anh Hàn, ba má tiểu Duyên, thậm chí là Tống Viễn Minh nhưng éo ngờ là anh Tam =]]])

Hình Tam cơ hồ là loại người không ra khỏi cửa điển hình, bọn họ mấy ngày nay đi bên ngoài xem xét tình huống, thời điểm sưu tập tình báo, Hình Tam cũng là ở trong phòng không ra khỏi cửa. Bất quá giữa bọn họ không so đo này đó, mọi người nhiều hay ít đi một kết quả cũng không khác mấy. Huống hồ phần lớn đều đã là người lớn, ự nhiên cũng không ai nói cái gì, nhiều lắm cũng chỉ hỏi Hình Đại cùng Hình Nhị tình huống đối phương một chút, hai ba câu, cũng bỏ qua.

Rốt cuộc có mắt đều nhìn ra được, Hình Tam không quá hòa hợp với tập thể.

Nhưng một người không ra khỏi nhà hơn nữa không quá hòa hợp với tập thể, đột nhiên tới gõ cửa hắn, Ôn Duyên tự nhiên cảm giác rất là mờ mịt. Hơn nữa hắn tuyệt đối có lý do tin tưởng, đối phương biết trong nhà hắn lúc này còn có một người, nga…… Không nhất định, có lẽ……

Thanh âm nước chảy trong buồng vệ sinh dừng lại, Lương Hân một bên dùng tay xoa mặt một bên đi ra ngoài, phỏng chừng là ngượng ngùng dùng khăn lông trong phòng vệ sinh, Ôn Duyên nhanh chóng lấy hai tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Lương Hân.

Kỳ thật loại đồ vật như khăn giấy này, xem như hàng hóa tương đối xa xỉ, bất quá ở nhà này bọn họ thường xuyên có những thứ đồ này, mọi người trong lòng biết rõ ràng là từ đâu tới, tự nhiên không ai cảm thấy quái dị.

Lương Hân hạ giọng nói cảm ơn, sau đó lau mặt.

Nàng tự nhiên thấy được Hình Tam, bất quá bởi vì thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Hình Tam để lại cho nàng…… Ấn tượng khó mà nói, nàng cũng không biết hình dung như thế nào cảm giác của mình đối với Hình Tam, dù sao đối phương cũng luôn im lặng không nói lời nào, hơn nữa lại luôn là khẩu trang kính râm che mặt, cho nên dù trong lòng có khúc mắc không minh bạch, chỉ cần xem đối phương là không khí, tiếp xúc với nhau, cũng không có gì biệt nữu…… (Jeje: Từ biệt nữu này chắc những ai hay đọc đam mỹ cũng biết rồi ha, nếu phải dịch thuần Việt thì tương đương với “không được tự nhiên”. Nhưng thấy lặp lại hai từ “không” nên mình giữ nguyên là “biệt nữu”)

Lương Hân vừa định nên như thế nào tìm từ cùng Ôn Duyên cáo biệt, nếu Hình Tam tới, kia đề tài của nàng và Ôn Duyên không thể tiếp tục.


Mấy ngày nay tất cả mọi người ra bên ngoài sưu tập tình báo, nàng là nhìn thấy Ôn Duyên trở lại trước tiên mới đến tìm hắn. Loại cơ hội này về sau còn có rất nhiều,  nàng tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng chờ thời cơ.

Còn không chờ nàng mở miệng, Hình Tam vẫn luôn đứng ở nơi đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ là lúc này đây, thanh âm đối phương cách khẩu trang, làm người mạc danh liền cảm thấy nghiêm túc mà sinh ra sợ hãi, “Hắn liền tính nói cho cô, cô cũng không có biện pháp báo thù, cứ như vậy không biết tự lượng sức mình?”

Lương Hân ngốc lăng một giây, ngược lại đại khái minh bạch đối phương đang nói cái gì……

Nàng không thể tưởng tượng mà nhìn phía Ôn Duyên, lại thấy Ôn Duyên cũng giống như gặp quỷ đang nhìn nàng, ánh mắt hai người tương ngộ, liền minh bạch lúc này đối phương cũng là đột ngột không biết tình huống, vì thế song song đem ánh mắt kinh ngạc, dừng ở trên người Hình Tam.

Hình Tam lại không có giải thích, chỉ là lo chính mình nói: “Cô vì chút bí mật này, còn chưa đến mức giao ra vật giá trị như vậy. Nếu đồ vật kia xuất hiện trong tay cô, vậy nó là của cô. Bất luận bất luận kẻ nào lấy bất luận chuyện gì cùng cô trao đổi, cô nếu biết tác dụng của nó, hẳn là càng nên giữ lấy nó. Lúc ấy nếu chúng ta không đi cứu cô, cô hay không vô luận như thế nào, đều sẽ không đem nó giao ra đi, cũng sẽ không nói ra bí mật của cô.”

Hình Tam nói ra nói làm Lương Hân lạnh cả người, nàng theo bản năng sắc mặt trắng bệch hướng Ôn Duyên bên cạnh hoạt động, bí mật của nàng…… Nàng cho rằng sẽ không có người nào khác biết, vì cái gì Hình Tam này……

Nhưng tuy rằng thực sợ hãi với đối phương không thể hiểu được làm sao biết bí mật năng lực của mình, nhưng mắt thấy khí thế đối phương,  Lương Hân lại không thể không căng da đầu mà đi trả lời câu hỏi của hắn, “Đúng…… Bởi vì tôi biết những người đó nếu có được nó, nhất định sẽ có rất nhiều người sắp tao ương chịu tội. Hơn nữa tôi liền tính giao cho bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ không lưu lại cho tôi một cái mạng! Có điều nếu tôi không cho, kia bọn họ liền sẽ không dễ dàng giết tôi! Cho nên vô luận như thế nào, tôi đều sẽ không giao cho bọn họ! Đến nỗi bí mật của tôi…… Liền càng không thể nói cho bọn họ! Nếu không đến lúc đó, liền tính tôi muốn chết, bọn họ đều sẽ không để cho tôi như nguyện.”

Hình Tam hừ nhẹ một tiếng, Ôn Duyên cảm thấy, một tiếng “Hừ” này, thật là nguyên vẹn làm hắn minh bạch cái gì gọi là chân chân chính chính “Hừ lạnh một tiếng”.

“Sớm biết như thế, ngày kia không nên cứu cô.” Không đợi Ôn Duyên cùng Lương Hân phản ứng lại, Hình Tam liền tiếp tục nói: “Cô đem đồ vật ngươi có thể liều mình bảo hộ, cứ như vậy cùng giá trị kẻ thù treo lên ngang bằng, bọn họ đáng giá? Cô có năng lực báo thù? Chỉ bằng thực lực hiện tại của cô? Gấp không chờ nổi, đi qua chịu chết?”


Ngữ khí bao hàm châm chọc của Hình Tam làm sắc mặt Lương Hân nghẹn đến mức đỏ bừng, nàng đương nhiên biết Hình Tam nói thị phi sự tình hết sức rõ ràng,  nhưng cho dù như thế, nàng cũng nhịn không được muốn cãi lại vài câu, “Có điều ít nhất, tôi có thể biết người tôi phải đối phó là ai! Tôi cũng có thể có mục tiêu a! Giống như tôi bây giờ mỗi ngày đần độn, liền muốn báo thù đối thủ cũng không biết là ai! Anh căn bản là không biết cảm thụ của tôi! Anh căn bản là không trải nghiệm qua! Nói mát ai không nói được?!”

Hình Tam không nói gì, Ôn Duyên kéo cánh tay Lương Hân một chút, tuy rằng không biết vì cái gì, bất quá thoạt nhìn, Hình Tam đối với Lương Hân là tuyệt đối không có ác ý. Đối phương tuy rằng nói khó nghe, nhưng lại là những câu có lý.

Hơn nữa đứng ở góc độ người đứng xem mà nhìn, Hình Tam nói những lời này đó, kỳ thật là ngăn cản Lương Hân đem hồng bảo thạch giao cho hắn. Tuy rằng làm đương sự, hắn trong lòng cũng có chút vi diệu…… Bất quá nếu việc nào ra việc đó mà nói, Hình Tam làm như vậy cũng không sai, rốt cuộc hắn cùng Lương Hân cũng không phải quan hệ thân cận tín nhiệm đến cỡ nào, Lương Hân hôm nay mạo muội như vậy lại đây, không thể nói không xúc động.

“Nói mát? A, đồ vật kia dù trân quý, cũng chỉ bất quá là vật ngoài thân. Cô nếu muốn báo thù như vậy, có từng nghĩ tới cái giá phải trả? Nếu tôi nói bồi tôi một ngày, làm theo yêu cầu của tôi, tôi liền có thể giúp cô báo thù. Như thế nào, cô suy xét một chút?”

(Jeje: Ngửi thấy mùi JQ đâu đây… =.=)

Hình Tam nói làm Ôn Duyên cùng Lương Hân đều ngây ngẩn cả người, Lương Hân càng là không biết bởi vì xấu hổ hay vì giận, cả người đều có chút run rẩy! Nàng trừng lớn con mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Hình Tam, nắm tay cũng bởi vì nắm thật chặt mà hơi hơi rung động trước sau, Hình Tam nhìn thấy bộ dáng nàng, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi cho rằng hạ quyết tâm bao lớn, nguyên lai cũng chỉ bất quá là nguyện ý trả giá vật ngoài thân! Loại trình độ này, dù biết kẻ thù của cô là ai, có thể có tác dụng gì?!”

Chu béo nói qua, trong nhà Lương Hân nếu không xảy ra chuyện kia, kia nàng chính là phiên bản tiểu công chúa thời hiện đại, trong nhà điều kiện hậu đãi, lại được sủng ái. Cho dù sau khi cha mẹ qua đời nhấm nháp nhân tình ấm lạnh, nhưng rốt cuộc ăn, mặc, ở, đi lại so với người khác đều là hàng đầu, càng miễn bàn chịu tội gì đó, lớn như vậy, nào có ai như Hình Tam đối đãi với nàng như vậy?

Thời điểm môi Lương Hân run rẩy làm như muốn nói ra gì đó,  Hình Tam hừ lạnh một tiếng mà mở miệng nói: “Nếu còn muốn giữ lại tự tôn mặt mũi, vậy hẳn là dùng hết thảy toàn lực để trở nên mạnh mẽ! Lấy vật ngoài thân đi trao đổi…… Đáng giá còn đỡ, nếu giá trị kém cách xa, chính là biểu hiện vô năng của kẻ yếu nhất! Ngươi một không có dậy sớm ngủ trễ rèn luyện thể xác và tinh thần, hai không có nhận rõ điều cần học hỏi, uổng cho một tràng oán hận! Liền tính đã biết là ai giết hại cha mẹ ngươi, ngươi lại có thể như thế nào?! Người bảo thủ vô dụng…… Còn muốn chính mình báo thù, quả thực thiên phương dạ đàm (*)!”


(*) Thiên phương dạ đàm: Chuyện ngàn lẻ một đêm, ý chỉ điều không có thực, không có cách nào làm được.

Lương Hân đã bị Hình Tam nói cắn môi chảy nước mắt, tuy rằng không ra tiếng, nhưng Ôn Duyên nhìn nắm tay đối phương cơ hồ bị nắm chặt kia, lập tức cũng cảm thấy Hình Tam nói thật sự có chút…… Quá nặng.

Chỉ là lời nói kế tiếp của Lương Hân, thực sự làm Ôn Duyên có chút kinh ngạc. Hơn nữa xem phản ứng của Hình Tam, hắn tựa hồ cũng là không nghĩ tới đi……

“Anh, có thể dạy tôi sao.” Lương Hân chậm rãi ngẩng đầu, nàng ở lúc Hình Tam làm như muốn mở miệng, cắt ngang đối phương nói: “Bất luận là cái gì cũng tốt. Tôi biết tôi hiện tại thực vô dụng…… Tôi cái gì đều không biết, nhưng chính vì tôi cái gì cũng không biết, cho nên, cái gì cũng tốt, chỉ cần tôi có thể học, là được. Đến nỗi nhận rõ chính mình sao…… Ha hả, cái gì nhận rõ không nhận rõ, nếu không phải các người đã cứu tôi, hiện tại tôi thành bộ dáng gì, còn chưa nhất định đâu…… Mạng này vốn là nhặt được, tôi biết tôi hôm nay lại đây xúc động, nhưng nếu không có tự thân trải nghiệm qua, tôi vẫn là câu nói kia, nói mát, tôi không muốn nghe.”

Lương Hân thở hắt ra, nàng lau mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Hình Tam, “Anh vừa rồi nói nhiều như vậy, như vậy, anh rốt cuộc nguyện ý dạy tôi sao?”

Không khí trong phòng lập tức lại an tĩnh xuống, Ôn Duyên ngơ ngác cùng Lương Hân cùng nhau chờ đáp án của Hình Tam, ai ngờ tiếng đập cửa cư nhiên lại vang lên, Ôn Duyên hoàn hồn sau liền chạy nhanh đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hình Nhị một chút cũng không khách khí, đối với Ôn Duyên cười gật gật đầu, cởi giày liền hướng trong phòng đi tới.

Nhìn thấy bộ dáng ngưng trọng của hai người đứng đối lập nhau trong đại sảnh, Hình Nhị thở dài, hắn quay đầu nhìn Ôn Duyên, ngữ khí khổ đại cừu thâm nói: “Lão Tam vừa rồi ngồi đột nhiên liền đứng lên, một hai phải lại đây, nhưng làm tôi hoảng sợ. Tôi cân nhắc, sợ hắn…… Hắc hắc, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Khóe miệng Ôn Duyên giật giật, hắn biết Hình Nhị này đó cũng chỉ là tìm cớ thôi, chỉ là nhìn bộ dáng này hắn cũng không dám nói đối phương là vì cái gì lại đây. Chi bằng im lặng xem biến, dù sao hôm nay hắn không phải vai chính, chỉ vào xem náo nhiệt.

Ai ngờ không đợi Ôn Duyên đi đến trước sofa ngồi xuống, tiếng đập cửa lại vang lên.

Lúc này đây Ôn Duyên nhíu mày, cửa nhà bọn họ vài ngày liền đều không vang lên tiếng một lần, như thế nào hôm nay một cái lại một cái vang lên, còn liên tục không dứt.


Lúc này đây, người đứng ngoài cửa, là chân chân thật thật làm Ôn Duyên lắp bắp kinh hãi.

Tống Giai Thiến không quản Ôn Duyên giật mình, nàng hướng phòng trong nhìn lướt qua, rồi sau đó còn tính bình tĩnh vào phòng, chờ Ôn Duyên đem cửa đóng lại mới mở miệng.

“Tôi biết tôi tới đột ngột, chỉ là chúng ta thật sự không có cách nào, cầu xin cậu, cứu Linh Linh.”

Tống Giai Thiến nói trong mắt liền nhấp nhoáng ánh nước,  nàng hai tay niết ở bên nhau đặt ở trước người không ngừng vặn vẹo, “Chúng ta dựa theo cậu nói, ở một bệnh viện thú cưng tìm được nàng, chỉ là thời điểm quay về khu an toàn vừa rồi……”

Nói tới đây, Tống Giai Thiến dừng một chút, nàng hít vào một hơi, tận lực làm chính mình bình tĩnh nói: “Nàng bị kiểm tra cảm nhiễm virus tang thi. Tuy rằng chúng ta tin tưởng vững chắc trên người nàng không có miệng vết thương! Chỉ là kiểm tra đo lường ba lần, đều là một kết quả…… Chúng ta không thể nhìn nàng biến thành tang thi, càng không thể để cho người khác giết nàng, cho nàng cái gọi là yên vui! Tôi biết như vậy, có lẽ là làm khó người khác, nhưng cậu nếu có thể sớm biết nàng ở đâu, cậu liền nhất định không phải người thường! Cầu xin cậu! Chỉ cần có thể cứu Linh Linh, bảo chúng ta làm cái gì cũng được! Nàng còn trẻ tuổi như vậy…… Chúng ta thật sự…… Chỉ cần cậu có thể cứu Linh Linh,  làm trâu làm ngựa tùy tiện cậu nói! Chúng ta tuyệt không hai lời! Bất luận yêu cầu gì! Chúng ta toàn bộ đáp ứng! Được không? Cứu cứu nàng! Được không?”

Ôn Duyên nhìn hốc mắt đỏ bừng của Tống Giai Thiến, trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn vốn tưởng rằng cho bọn hắn chỉ một con đường, Tống Minh Viễn liền có thể cứu Tống Linh Linh, chỉ cần cứu Tống Linh Linh, Tống Minh Viễn cũng liền có thể tránh cho hắc hóa, thế nhưng như vậy cũng đã chậm sao.

Nhưng hắn cũng chỉ là dựa vào xem những thứ trải qua trong sách, trước tiên đã biết một ít chi tiết, còn nói cứu người, hắn nào có cái loại năng lực này đâu……

Nghĩ đến đây, Ôn Duyên hơi hơi rũ mắt xuống, hắn cứu không được, nhưng nếu là một trong ba người đứng phía sau……

Này nói không chừng, là cơ hội ngàn năm có một tuyệt vời thì sao……

(Jeje: Một lần nữa lại ngồi đoán =]] Là ai là ai sẽ là ai??? Editor nghi là Lương Hân quá, có khi liên quan đến viên hồng bảo thạch kia)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui