Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Mắt thấy Ngô Mộng mải mê lấy đồ, Tạ Sâm (*) liếc mắt nhìn Ôn Duyên một cái, không tiếng động mà xoay người trở về. Ôn Duyên nhấp môi lại xem xét Ngô Mộng, rồi sau đó rũ mắt xuống, đi theo phía sau Tạ Sâm.

(*) Khúc này qt để là tạ minh cơ mà ở đây có mỗi anh Sâm, em Duyên với chụy Mộng thôi chứ còn Minh nào nữa đâu nên chắc tác giả gõ nhầm

Hắn không biết Tạ Sâm rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng tóm lại, không phải vì muốn tốt cho Ngô Mộng.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Ngô Mộng kỳ thật cũng không sai, nhưng sai ở chỗ, nàng cùng Tạ Sâm xuất hiện ở trong cùng một quyển sách.

“Tôi cùng Ôn Duyên đi bên cạnh nhìn xem, sau khi các người tập hợp, dùng bộ đàm báo cho tôi.”

Chu béo không biết Tạ Sâm trong hồ lô muốn làm cái gì, bất quá bộ đàm bọn họ có thể liên lạc an toàn trăm phần trăm, hắn nhìn lướt qua ba anh em Hình gia đã sớm trở về, rốt cuộc là nhíu mày gật đầu nói: “Cậu đi nhanh về nhanh.”

Tạ Sâm gật gật đầu, rồi sau đó nhìn Ôn Duyên liếc mắt một cái, xoay người hướng ngược lại lối đi nhỏ của Ngô Mộng mà đi, thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá vốn dĩ chính là ở bên cạnh siêu thị, Ôn Duyên mắt thấy Tạ Sâm đi con đường này, đột nhiên trước mắt sáng ngời, giương mắt nhìn ót Tạ Sâm: “Cậu muốn đi kho hàng?!”

Tạ Sâm bước chân không ngừng, chỉ là lần này đáp lại hắn, “Đúng vậy.”

Ôn Duyên có thể cảm giác được, tâm tình nam chính dường như vẫn có chút không tốt. Từ lúc hắn thiếu chút nữa bị tang thi cào đến giờ, sắc mặt Tạ Sâm vẫn luôn không đẹp. Thấy đối phương như vậy, hắn cũng nói không nên lời trong lòng cảm thụ gì, chỉ là không rõ có chút trướng trướng, lại có chút không thể hiểu được muốn cười, khóe miệng ý cười luôn là dâng lên lại sợ bị phát hiện áp xuống, giữa lúc gợi lên lại kéo xuống như thế, thật không dễ sống. (Jeje: Khúc cuối câu này mình chém một chút, đại khái chả hiểu nó nói cái gì =_=”)

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định chủ động mở miệng, “Vừa rồi cậu khiến Ngô Mộng đi theo, lại chọn góc như vậy, chỉ là để máy theo dõi quay được nàng? Không gian của nàng không chỉ có mười mét vuông, cậu đã sớm biết?”

Lúc này hai người đã sắp chạy tới cửa kho hàng, cửa lớn kho hàng bị khóa chặt, nằm ngang là một cái then cửa kim loại rất lớn, xuyên qua các song kim loại, buộc dây xích sắt thô, phía cuối còn có một ổ khóa lớn.


Tạ Sâm từ trong quần áo lấy ra một cây bút, vừa dùng một đầu bút chạm nhẹ lên kim loại xiềng xích, vừa chậm rãi mở miệng nói: “Tuy rằng mạt thế, nhưng chỉ cần máy phát điện không phát sinh trục trặc, dung lượng phát điện vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu điện dùng, như vậy các thiết bị điện tử dùng điện vẫn còn có thể sử dụng bình thường. Nơi này đèn đuốc sáng trưng, máy theo dõi tất nhiên cũng đang vận hành.”

(Jeje: Haizz không có ý gì đâu nhưng mạt thế mà cứ lôi đồ công nghệ cao ra dùng như Kingsman thế này thì đám dị năng giả vứt đâu đây =]]]])

Ôn Duyên tuy rằng không quá minh bạch những danh từ thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng phần lớn có thể lý giải ý tứ Tạ Sâm, bởi vậy gật gật đầu không có nói tiếp, bởi vì hắn biết, lời này chỉ mới nói một nửa.

“Dị năng giả không gian giống như Ngô Mộng, không tính sau này mới có, chỉ nói riêng bẩm sinh, tôi chỉ biết bốn người. Rất nhiều nhiệm vụ cơ mật, chính là lợi dụng không gian của bọn họ để hoàn thành. Nhưng mạt thế tiến đến, rất nhiều dị năng giả đều là sau này trở thành, quốc gia cũng không có hoàn toàn hiểu biết cùng với khống chế bọn họ, những người này không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp với bồi dưỡng, tâm tính cùng với trình độ trung thành với quốc gia đều không thể lường được. Người như vậy xen lẫn giữa bá tánh bình thường, nếu bị thế lực địa phương khác thu mua lợi dụng, vô luận từ góc độ nào nói tới, đối với quốc gia, đối với nhân dân, đều là có trăm hại mà không một lợi.”

Nếu nói tâm tính Ngô Mộng không chừng tùy thời có khả năng bị người ngoài thoạt nhìn “thực trâu bò” thu mua, việc này hắn tuyệt đối tin. Rốt cuộc trải qua hai ngày này, kỳ thật hắn tin tưởng mọi người hẳn là đều nhìn ra được, Ngô Mộng có hơi muốn tách ra.

Nàng từ lúc bắt đầu liền giấu độ lớn của không gian, nhưng kỳ thật này căn bản không thể trách nàng, chẳng lẽ lựa chọn bo bo giữ mình cũng là sai? Nhưng ngày đó xuất hiện bốn người Tống Minh Viễn, tựa hồ cho nàng xúc động rất lớn. Hai ngày này nàng nói dối trình độ tiêu hao vật tư cùng với số lượng còn thừa, người sáng suốt đều biết nàng nói dối, nàng cũng không có khả năng không nghĩ tới việc này,  nhưng cư nhiên vẫn là có thể mặt không đổi sắc nói ra việc tất cả mọi người biết là nói dối. Này liền đại biểu, nàng có tâm tư muốn rời đi đám người bọn họ, từ sớm đã rõ như ban ngày, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, hiện giờ chỉ thiếu một cơ hội thôi.

Nhưng cho dù Ngô Mộng muốn rời đi, việc này như thế nào lại dính dáng quan hệ đến quốc gia? Tạ Sâm có thể hay không đem lợi hại của quan hệ nói quá một chút, huống hồ…… Người như Tạ Sâm, sẽ vì an toàn quốc gia mà nhọc lòng nổi nóng sao? Hình ảnh kia, hắn thật sự là không dám tưởng tượng……

“Mạt thế bắt đầu đã được nửa tháng, người nên yên ổn đều đã yên ổn, người không yên ổn cũng nên bắt đầu hành động. Nếu tôi đoán trước không sai, hai ngày này nhân viên kỹ thuật khu an toàn, hẳn là thông qua vệ tinh, khống chế camera theo dõi bên trong thành phố thậm chí là ở các tỉnh thành. Mắt điện tử lớn nhỏ ở các giao lộ, siêu thị, cửa hàng tiện lợi, trạm xăng dầu, máy ATM cùng với hết thảy hình ảnh trong camera theo dõi cùng với máy ghi hình, toàn bộ đều ở trong khống chế của họ.”

Nghe đến đó Ôn Duyên cả người đều có chút không ổn! Một khi đã như vậy! Kia hắn ngày đó còn tự mình thu xe bồn chở xăng?! Không đợi Ôn Duyên đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chỉ thấy Tạ Sâm dùng sức một cái, xích sắt thô nặng theo âm thanh rơi xuống, Tạ Sâm đem chúng nó nhẹ nhàng ném lên mặt đất, rồi sau đó lại dùng bút nóng chảy then cửa kim loại kia.

“Nhưng mọi việc không thể tuyệt đối, máy theo dõi cả nước có vô số, nhân lực bên trong khu an toàn muốn xem hết từng cái một, cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực. Bất quá, nếu có người cảm kích, nói ra lúc nào đó ở chỗ nào đã xảy ra hiện tượng kì dị gì, chỉ cần máy ghi hình có lưu trữ, như vậy, hết thảy liền đều có tung tích lần theo.”


Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên theo bản năng mở to hai mắt nhìn, kia nói cách khác! Trừ phi từ lúc bắt đầu đem thiết bị theo dõi tim ra còn phá hỏng hết! Bằng không thời điểm bọn họ làm cái gì, có khả năng mọi thời khắc, nếu như may mắn mệnh tốt, không có ai chú ý tới! Nhưng là! Nhưng là! Nếu có người có tâm “chỉ điểm” hoặc “nhắc nhở”, lại bị thu hình lại! Như vậy cái gì cũng không giấu được……. Cái gì cũng không giấu được a?!

Nghĩ đến thời điểm mới đến nơi này, hắn có chấp niệm muốn phá hủy hết phòng điều khiển thiết bị, thật sự là quá cmn sáng suốt!!

Ôn Duyên sau lưng đã mồ hôi lạnh ròng ròng, kia nói cách khác, Tạ Sâm căn bản là không phải vì chứng minh không gian Ngô Mộng lớn bao nhiêu, hoặc là nói hắn căn bản ngay từ đầu cũng không để bụng không gian Ngô Mộng lớn bao nhiêu! Hắn là muốn hoàn toàn đem quyền sinh tử của Ngô Mộng nắm trong tay, nếu có một ngày…… Chỉ cần một câu của hắn, liền có thể quyết định hướng đi nhân sinh sau này của Ngô Mộng……

Nam chính này…… Quả thực tùy thời tùy chỗ đều có khả năng thiết kế bẫy rập người khác! Căn bản khó lòng phòng bị!

Then cửa kim loại đứt gãy,  Ôn Duyên nguyên bản hẳn là kích động tim đập ngược lại dần dần bình tĩnh, Tạ Sâm người này thật sự quá nguy hiểm, tuy rằng vô thanh vô tức, nhưng luôn làm ra một ít sự tình làm hắn cảm thấy thực đáng sợ.

Chỉ là…… Chỉ là nói đi thì phải nói lại, nếu đối phương đã có tâm gạt hắn, hắn như thế nào biết những việc này……

“Còn thất thần làm gì.”

Thanh âm Tạ Sâm làm Ôn Duyên hoàn hồn, hắn nhìn Tạ Sâm đứng ở cửa kho hàng, đối phương hướng kho hàng hất đầu một cái, giọng nói không chút gợn sóng bảo: “Đem tất cả đồ vật mang đi, một món cũng không để thừa lại.”

Ôn Duyên chưa nói cái gì, đập vào mắt là hàng hóa chồng chất cao đến năm mét trong kho hàng, thùng cố định bên ngoài đinh trang mộc điều đều chưa mở ra. Loại thực phẩm như hamburger bánh mì bánh kem, đều đặt ở lối ra, nghĩ rằng mấy thứ này hạn sử dụng ngắn, cho nên đều đặt ở chỗ dễ lấy.

Mì ăn liền đồ uống linh tinh, xếp từng thùng từng thùng thành đôi ở lối đi nhỏ bên trái, đủ loại bành hóa thực phẩm đồ ăn vặt quả hạch, linh lang trước mắt, có thùng đã mở thùng chưa.  Ôn Duyên tay phất một cái, đồ vật liền biến mất tại chỗ, như vậy đại lượng vật tư toàn bộ đều đặt ở trong không gian hắn, nói một chút đều không kích động kia tuyệt đối là bậy bạ! Nhưng nếu đều đã tới loại tình trạng này rồi, ra vẻ thanh cao gì đó, vẫn là miễn.


Đồ vật trong kho hàng từng chút một biến mất, Ôn Duyên cũng liên tiếp nuốt yết hầu. Hắn không biết tâm tình hiện tại nên hình dung như thế nào, nếu nói ai đó có thể thu nhiều vật tư như vậy, trừ bỏ những nam chính trong tiểu thuyết mạt thế, hắn thật sự chưa từng thấy qua khả năng thứ hai, hơn nữa đồ vật trong kho hàng này thật sự quá toàn diện, từ phòng bếp vệ sinh đến đồ dùng tắm rửa cư nhiên tất cả những cái cần có đều có, này thật sự không phải BUG (**) sinh ra dành riêng cho Tạ Sâm?

(**) BUG: Ai chơi game chắc biết từ này rồi ha, dùng để chỉ mấy lỗ hổng trong chương trình, nhờ đó người chơi thông qua lỗ hổng gian lận được.

Thời điểm Ôn Duyên tim đập gia tốc mà thu vật tư, một loại cảm giác làm hắn dâng lên dự cảm bất hảo, sau khi ngưng thần cảm giác một chút, Ôn Duyên sắc mặt đại biến nói: “Không tốt! Có tang thi lại đây!”

Tạ Sâm quét mắt nhìn vật tư còn dư lại đến nửa kho hàng, hắn nhìn về phía Ôn Duyên, hơi hơi nhíu mày nói: “Lại đây nhiều ít?”

Ôn Duyên vừa thu vật tư nhanh hơn, vừa ngưng thần cảm thụ, chợt cảm giác mệt mỏi làm hắn hít vào một hơi, chẳng lẽ đây là tinh thần lực Tạ Sâm nói tới? Chỉ là lúc này vô tâm tư quản nhiều như vậy, Ôn Duyên đôi tay không ngừng xẹt qua thu vật tư, “Số lượng rất nhiều! Nhất định là ngửi được hơi thở chúng ta! Đã ở trong phạm vi 1000 mét, phía nam tương đối nhiều, đám mập mạp bọn họ sẽ gặp trước!”

Thấy Ôn Duyên trong ánh mắt mang theo trưng cầu, Tạ Sâm xoay người cũng bắt đầu thu hồi vật tư, hắn biết Ôn Duyên trưng cầu cái gì, chỉ là lời nói ra, lại là bình tĩnh làm người rét run, “Người không thể giết tang thi, sớm hay muộn đều sẽ chết.”

Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm, không nói gì nữa.

Tạ Sâm nói đúng, nếu hiện tại bọn họ không thể đối mặt được với tang thi, như vậy về sau sớm hay muộn cũng là chết, chỉ là ý tứ của hắn cũng không phải muốn hỏi bọn họ có cần không đối mặt với tang thi không,  hắn tin tưởng Tạ Sâm cũng nên thật sự lý giải điều hắn muốn hỏi.

Hắn nói phía nam tương đối nhiều, mập mạp bọn họ sẽ gặp trước, như vậy đại biểu, đứng giữa mọi người, người trước hết gặp được tang thi, là Ngô Mộng.

Nhưng Tạ Sâm vừa rồi trả lời…

Xem ra Tạ Sâm hắn thật sự không quan tâm sống chết của Ngô Mộng……

Hay cho câu “Người không thể giết tang thi, sớm hay muộn đều sẽ chết.”, chẳng sợ vừa rồi làm tốt chuẩn bị bắt chẹt vận mệnh Ngô Mộng, nhưng với Tạ Sâm mà nói, cho dù là một dị năng giả không gian, nếu không có năng lực có thể giết chết tang thi, kia dù đối với hắn là chuyện nhỏ không tốn sức gì viện thủ đều lười giúp một chút. Chẳng sợ trong tay hắn có đồ vật nắm giữ vận mệnh Ngô Mộng, nhưng Ôn Duyên phỏng chừng, kia cũng chỉ là khởi ý lâm thời của Tạ Sâm trong lúc đến siêu thị. Người giống như Ngô Mộng hết thảy, với Tạ Sâm hiện tại nói tới, đều là có thể có có thể không.


Hắn nghĩ đến Ngô Mộng trong sách vẫn luôn ái mộ nam chính, thẳng đến khu an toàn mới thôi.

Ở trong sách, Tạ Sâm không có trải qua “mất trí nhớ”, bởi vì thời điểm vừa mới phát sinh trạng huống đó, nữ tử thần bí kia, chỉ sợ là tinh tế (***) đi, nàng liền lên sân khấu.

(***) Có điều này cần nói thật ra ngay từ lúc bạn nữ này xuất hiện đã được gọi là “tinh tế nữ nhân”, “thiếu nữ tinh tế” hoặc ngắn gọn hơn là “tinh tế”. Nhưng mà mình không nghĩ tên bạn ấy là Tinh Tế, mà chữ “tinh tế” này giống như để chỉ đặc điểm nhận dạng của bạn ấy ý, với lại thấy đất diễn bạn này không bao nhiêu cho nên trước giờ auto bỏ qua để mọi người đọc đỡ phiền, nhưng xét về sau số lượng nữ ngày càng nhiều mà cứ gọi khơi khơi thiếu nữ thì bố ai biết được là đứa nào nên từ giờ nếu có thì không bỏ nữa nhé.

Nàng cứu Sâm ca ca của nàng, bởi vậy tinh thần ám chỉ của Tạ Sâm đối với mọi người không bị đình chỉ, Ngô Mộng như cũ sẽ cho rằng Tạ Sâm thời thời khắc khắc đều là ôn nhu tinh tế, hắn là vương tử của nàng, là thần của nàng.

Đem thùng đồ vật cuối cùng thu vào, Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái hướng bên ngoài kho hàng đi. Ngay hiện tại, hắn rốt cuộc minh bạch vì cái gì cảm giác thái độ Tạ Sâm đối với Ngô Mộng, cùng với miêu tả trong sách cách xa như vậy.

Bởi vì hắn xuất hiện.

Hiện tại, bên người nam chính có nhiều thêm một nhân vật có không gian, hơn nữa người có không gian này lại còn hồ đồ, cùng nam chính trao đổi Linh Khí gì đấy, không gian này, hiện tại một nửa là của nam chính.

Người như Tạ Sâm, nguyên bản đối Ngô Mộng cũng chỉ là lợi dụng, nếu phát hiện Ngô Mộng đã sớm giá trị lợi dụng không phải tinh quý độc nhất vô nhị, hắn sẽ còn vì Ngô Mộng lo lắng hao tâm tốn sức sao?

Rõ ràng là không.

Càng đừng nói lúc trước làm hắn cảm thấy Ngô Mộng có giá trị chính là đồ vật có thể lợi dụng được, hiện tại chính hắn cũng có thứ này.

Ôn Duyên càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu, tang thi đã càng ngày càng gần, hắn không có quản Tạ Sâm phía sau, lập tức hướng thang máy bên kia đi tới.

(Jeje: Nếu nói về độ quỷ súc mất dạy đổi trắng thay đen lật mặt nhanh hơn chớp mắt này thì anh Sâm phải xếp vào hàng cực phẩm =_=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui