Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Thấy Ôn Duyên cả người đều cứng lại rồi, Tạ Sâm cười không lên tiếng, hắn duỗi tay đem nanh sói từ trong cổ áo Ôn Duyên rút ra, nhẹ nhàng cầm lấy vuốt ve hai cái, đột nhiên mở miệng nói: “Nó thực thích cậu, đã cùng cậu dung hợp.”

Vừa nói chuyện, hắn vừa đem nanh sói để trở lại trong cổ áo Ôn Duyên, thấy Ôn Duyên tựa hồ còn đang hãm sâu trong cảm xúc khẩn trương, Tạ Sâm rũ mắt nói: “Biết không, trao đổi Linh Khí…… Một người, cả đời, chỉ có thể có một lần.”

Những lời này làm Ôn Duyên hồi thần, hắn mang thần sắc phức tạp mà nhìn Tạ Sâm, sau vài giây trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: “Cậu nếu từ lúc bắt đầu đã biết tôi có việc gạt cậu, vì cái gì còn……”

Lời nói bị ngón cái Tạ Sâm ngăn lại, tay phải của hắn để trên mặt Ôn Duyên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Ôn Duyên, “Sau khi Linh Khí hoàn toàn dung hợp, hai người trao đổi Linh Khí, tương đương với việc trở thành bạn lữ một đời duy nhất của đối phương. Nếu như có phản bội, kết cục…… Thực thảm.”

Hắn không quản phản ánh của Ôn Duyên, mà vẫn tiếp tục chính mình nói: “Thời điểm ở căn cứ trước kia, tôi đã từng nhìn qua văn hiến trao đổi Linh Khí. Loại đồ vật này đủ khiến cho mọi người trên thế gian mơ ước, nếu không phải tin tưởng đến chí thân, không có khả năng thẳng thắn giảng thuật, càng đừng nói trao đổi dung hợp.”

Căn cứ? Căn cứ gì? Chảng lẽ thân phận thật của nam chính…… Nhưng nhìn Tạ Sâm đối diện rũ mắt, Ôn Duyên vẫn là đem lời muốn hỏi mạnh mẽ nuốt xuống, bộ dáng này của Tạ Sâm, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

(Jeje: E hèm Duyên à hình như em chú ý sai trọng điểm =]]] Mấy từ bạn lữ một đời duy nhất em không lo mà ngồi suy nghĩ về thân phận thật của anh Sâm =]]])

“Chỉ là thói hư tật xấu của nhân loại khó tự thúc, mà tiền đề kết hợp Linh Khí, là hai người hai bên tuyệt đối trung thành lẫn nhau. Rất nhiều người lúc ấy cảm thấy tình yêu sâu đậm, nhưng đến cuối cùng, không có ai không có kết quả bị phản bội từ một bên, loại tình huống này trực tiếp làm cho, những người từ trước đến nay sở hữu Linh Khí trao đổi, cơ hồ đều là rơi vào kết cục hồn phi phách tán.”

Tuy rằng không hoàn toàn hiểu “hồn phi phách tán” trong lời Tạ Sâm là ý tứ gì, nhưng Ôn Duyên vẫn là nhịn không được nuốt hạ yết hầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn theo lời nói hàm nghĩa của Tạ Sâm mà lý giải, chỉ là có lầm hay không?! Như thế nào việc trao đổi Linh Khí này là việc giữa các đôi tình lữ làm đi? Vì cái gì nam chính…… (Jeje: Chúc mừng em đã nhận ra vấn đề =]]])

Từ từ……


“Nếu như vậy, người ngay từ đầu nên cùng cậu trao đổi Linh Khí, là thiếu nữ xinh đẹp kia đi?”

Ôn Duyên nói làm Tạ Sâm cười, hắn đứng dậy từ trong quần áo móc ra hộp thuốc, sau khi lấy ra điếu thuốc, dựa vào thành xe, “Cho nên thái độ cậu vừa rồi đột nhiên trở nên lãnh đạm, là nghĩ đến nàng ta?”

Ôn Duyên sửng sốt lên đồng, rồi sau đó sắc mặt nhàn nhạt không có phản bác, hắn vừa rồi thật là nghĩ đến cô ta, nhưng thế thì sao, có thể nói gì?

“Nàng chỉ là sư muội tôi thôi. Hơn nữa trao đổi Linh Khí, cũng không phải luận chủng loại đi quy định, huống hồ thứ đeo trên cổ nàng, cũng không phải nanh sói, cậu suy nghĩ nhiều quá.”

Tạ Sâm nhẹ nhàng bâng quơ làm Ôn Duyên trong lúc nhất thời nghẹn lời, hắn không biết Tạ Sâm vì cái gì muốn cùng chính mình trao đổi Linh Khí, lúc ấy bọn họ cũng chỉ là nói có biện pháp nào có thể……

Ôn Duyên đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn chớp mắt hai cái, nhấp môi dưới mở miệng nói: “Linh Khí sau khi dung hợp, sẽ biến mất không thấy sao?”

Tạ Sâm phả ra làn khói, hơi hơi rũ mắt nhìn Ôn Duyên, “Trao đổi Linh Khí,  chỉ là một loại hình thức thôi. Tôi nói rồi, nếu chúng nó hợp hai làm một, người khác dù mơ ước cũng không lấy được đồ vật của cậu, ngay từ đầu chúng nó cũng không biến mất, bởi vì sau khi tôi với cậu trao đổi Linh Khí, người khác cho dù lấy đi cũng vô dụng. Một Linh Khí cả đời chỉ có thể nhận một chủ nhân, mà cậu với tôi đem Linh Khí trao đổi lẫn nhau đeo vào, chỉ là để nó nhận ‘một nửa kia’ của chủ nhân, cho nên dù tôi với cậu có quyền sử dụng không gian, nhưng nó vẫn cứ là của cậu, ngoại trừ cậu ra, cũng vĩnh viễn chỉ nhận biết tôi, người khác đoạt đi cũng vô dụng, cho dù Linh Khí không có trên người cậu, cậu vẫn có thể sử dụng nó, đây là chỗ tốt của dung hợp lẫn nhau.”

Thấy Ôn Duyên vẻ mặt như suy tư cái gì, khóe miệng Tạ Sâm đột nhiên gợi lên nói: “Bất quá này cũng chỉ là giai đoạn sơ cấp thôi, nếu cậu với tôi hai người chân chính hợp hai thành một…… Linh Khí kia sẽ thực sự biến mất. Nhưng cụ thể như thế nào biến mất, tôi cũng không rõ lắm, nghe nói mỗi lần đều là bất đồng, không thể quơ đũa cả nắm. Kỳ thật tôi cũng có chút tò mò, bằng không…… Chúng ta thử xem?”

Ôn Duyên nhấp miệng đi liếc Tạ Sâm một cái, nếu hiện tại người khác đoạt đi ngọc bội của hắn, hơn nữa cũng đều không ảnh hưởng hắn sử dụng không gian, kia hắn còn lo lắng cái gì! Cái gì “cậu với tôi hai người chân chính hợp hai thành một”…… Hắn phi! Nam chính này đôi khi thực khốc huyễn cuồng bá điêu, nhưng cũng đôi khi, quá mức rồi……


Thấy Ôn Duyên lại khôi phục thành một mặt quan tài, Tạ Sâm không biết sao lại cảm thấy tâm tình không tồi, xem xét liếc mắt tang thi ngoài cửa sổ một cái, Tạ Sâm mở miệng nói: “Mấy ngày nay tang thi đích xác có điểm biến hóa, bất quá không quan trọng, trước khi chúng ta đến được khu an toàn, hẳn là còn kịp.”

Ôn Duyên nghe Tạ Sâm nói như vậy, lập tức cũng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hắn thật sự không thấy biến hóa gì, nhịn không được nhíu mày nói: “Biến hóa gì?”

Tạ Sâm đem điếu thuốc ngậm ở trong miệng, vươn tay phải dùng ngón trỏ cùng ngón cái chống mặt, “Mấy ngày hôm trước thời điểm ban ngày, chúng nó vẫn có chút sợ ánh sáng, đặc biệt là tang thi trong các khu kiến trúc, chúng nó tình nguyện ở trong đó, cũng không muốn đuổi theo nhân loại đi ra ngoài, chỉ là hiện tại, chúng nó cư nhiên nguyện ý dưới ánh mặt trời, không ngừng đi vòng quanh xe.”

Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên ngây ngẩn cả người, hắn vẫn luôn tưởng chính là tang thi tiến hóa ra hệ dị năng nào đó, hồng hoàng màu lục lam, tinh hạch hệ này hệ kia gì đó……Thật đúng là không chú ý đến vấn đề chúng nó có sợ ánh sáng hay không?!

Ngực Ôn Duyên khẩn trương mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xem, đích xác không tồi…… Tuy rằng lúc này so với khi nãy đã giảm bớt một ít, nhưng chúng vẫn bám riết không tha tiếp tục vây quanh xe. Hắn không biết ánh nắng mặt trời đối với tang thi có thương tổn hay không, trong sách cũng không viết a! Nhưng nếu chúng nó sợ hãi, nhất định là có nguyên nhân đi? Chỉ là loại sợ hãi này cư nhiên giảm dần theo thời gian, nếu chúng nó cứ theo thói quen tiếp tục như vậy……

“Chúng nó, nói không chừng thật sự tiến hóa.” Ôn Duyên nuốt yết hầu một chút, tiện đà nghĩ tới cái gì, có chút châm chước mà mở miệng nói: “Dị năng giả cũng là có người bẩm sinh có người sau này mới có, cậu có hay không nghĩ tới, nếu người như cậu biến thành tang thi, hậu quả, sẽ thế nào?”

Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên trầm mặc hai giây, hắn đem đầu mẩu thuốc lá ấn vào gạt tàn thuốc lá bên trong xe dụi tắt, rồi sau đó chậm rãi nói: “Sẽ bị xử lý.”

Ôn Duyên ngây ra một lúc, không đợi hắn tiêu hóa tiêu hóa những lời này của Tạ Sâm là có ý gì, chỉ thấy tang thi bên ngoài thay đổi phương hướng, tất cả đều hướng phía sau cửa xe, Tạ Sâm cùng Ôn Duyên đồng thời xem xét liếc mắt lên màn hình tinh thể lỏng, là Hình Tam đã trở lại.

Tạ Sâm vừa muốn ấn nút điều khiển vách ngăn,  đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu đối Ôn Duyên nói: “Bởi vì tình huống hai ngày trước, tôi đã gián đoạn tinh thần quấy nhiễu đối với bọn họ, ám chỉ trước kia tuy rằng còn,  bất quá không có cách nào tiếp tục, cho nên thời điểm hành động theo sát tôi, bất luận tình huống gì.”


Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái, rồi sau đó rũ mắt xuống, trách không được hắn hai ngày nay cảm giác mọi người có chút không ổn, nguyên lai là vì vậy.

Cùng lúc vách ngăn chậm rãi nâng lên, chỉ nghe Hình Tam thấp giọng cùng mọi người nói cái gì, Hình Nhị ở một bên câu được câu không hỏi. Mọi người nhìn thấy hai người bọn họ từ phòng điều khiển ra, cũng không có tỏ vẻ đặc biệt gì, chỉ nghe ngữ khí Chu béo nghiêm túc nói: “Tôi còn tưởng rằng không có vấn đề gì nói đi Khang Huy là đến nơi, nhưng nếu bên trong đều bị tang thi chiếm đầy, vậy quá không cần thiết…… Nhưng này cũng quá kỳ quái đi, Khang Huy là cái nhỏ nhất trong ba siêu thị gia đình, như thế nào ngược lại người nhiều nhất? Bằng không như thế nào hiện tại là nơi tang thi nhiều nhất?”

Vấn đề của Chu béo  làm Hình Tam trầm mặc một giây, nhưng bởi vì ánh mắt của một đám người đều nghi hoặc, hắn chỉ có thể đúng sự thật mở miệng nói: “Chỉ có Khang Huy, vào ngày đó đẩy mạnh tiêu thụ (*).”

(*) Mình nghĩ là giảm giá hay khuyến mãi đặc biệt gì đó, nhưng qt để đẩy mạnh tiêu thụ nên cứ giữ nguyên vậy.

Mọi người trầm mặc một giây, đúng rồi, nếu là siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ, ngày đó mọi người vào nhiều nhất cũng không có gì kỳ quái……

“LOVE BUY có người đi qua, cửa mặt đất có rất nhiều đồ rơi xuống, tang thi cũng không ít.”

Chu béo thở hắt ra gật gật đầu, hắn tựa như biến hóa ma thuật, từ tủ âm tường trên mặt xe móc ra dụng cụ giống như máy thăm dò kìm loại cầm tay, rồi sau đó lại từ phía dưới cái hộp nhỏ rút ra một chồng giấy, hắn đem mặt sau dụng cụ kia cắm vào cổng USB của laptop, sau hai tiếng “tích tích”, một đám người phảng phất chứng kiến thời khắc kỳ tích,  chỉ thấy Chu béo đem trang giấy hướng khe lõm máy kia đưa vào, từ một khe lõm khác, hình lập thể ba chiều bên trong siêu thị, cứ như vậy thình lình từng chút hiện ra trên trang giấy.

“Oa thảo, đây là công nghệ cao gì vậy?!”

Cảm thán của Hình Nhị cơ hồ chính là cảm thán của mọi người trong xe, Chu béo một bên “đóng dấu”, một bên mỉm cười nói: “Máy in năng lượng mặt trời, kỳ thật còn có thể sử dụng vô tuyến, bất quả hiện tại không phải thời điểm đùa nghịch nó, ha ha.”

Hình Nhị một bên cười gật đầu, một bên trêu ghẹo Chu béo, “Được a, tuy rằng không so được với mấy thứ trong phim điện ảnh, bất quá cũng đủ tiên tiến, thoạt nhìn cậu giống như nhân viên quan trọng của quốc gia vậy.”

Chu béo cười liếc Hình Nhị một cái, cũng không phản bác, hắn nhanh chóng đem bản vẽ đã đóng dấu phát mỗi người một phần,  rồi sau đó ngồi trở lại trên chỗ ngồi đem bản vẽ trong máy tính click mở, một bên nghiên cứu một bên nói: “Nếu cả hai chỗ kia đều không thích hợp để đi cướp đoạt, chúng ta chỉ còn dư lại mỗi cái An Thịnh có thể thử xem. Lúc đi trên đường các người cũng nhìn thấy, siêu thị nhỏ cửa hàng nhỏ gì đó đều không cần nghĩ ngợi, nên bị càn quét đều bị càn quét qua, nên bị đạp hư cũng đều bị đạp hư xong rồi, dư lại siêu thị như vậy, bỏ qua chỗ này, nơi tiếp theo không biết còn có thể hay không chờ chúng ta đến.”


Thấy một đám người đều cam chịu theo lời chính mình, Chu béo duỗi tay chỉ vào trên màn hình, “Cho nên mặc kệ thế nào, cũng vẫn là đi một chuyến, chúng ta đầu tiên vào lấy thức ăn, siêu thị thực phẩm ở dưới mặt đất một tầng, địa thế này đối với chúng ta hoàn toàn không có ưu thế, một là đi xuyên qua toàn bộ đến cầu thang bộ, hai là thang cuốn với thang máy, ba là thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa. Dựa vào tình huống hiện tại, thang cuốn thang máy cùng thang bộ ta thấy không cần suy nghĩ đến, chỉ có thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá là bịt kín, hơn nữa không gian lớn, cũng gần cửa thoát hiểm nhất, chỉ là thời điểm đi vào, phải thông qua bãi đỗ xe. Hình Tam, anh thấy bãi đỗ xe như thế nào?”

Hình Tam gật gật đầu, “Có tang thi, không nhiều lắm, có thể giải quyết triệt để.”

Chu béo búng tay một cái, “Âu, vậy thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá! Đợi chút tôi cho các người vài thứ tốt, để cho tôi nói trước, trên đường một đám đều nâng cao tinh thần lên. Béo ca tôi ngôn từ tục tĩu nói trước, phát ra quang huy nhân tính là quan trọng, nhưng nên lượng sức mà làm. Hết thảy đều lấy việc bảo vệ tốt chính mình làm tiền đề, ngàn vạn đừng bị bắt cào, lúc này tôi không chú ý cái gì mà chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nếu nhìn thấy lão nhược bệnh tàn các người đau lòng mềm lòng, OK, các người tự mình đi cứu đi giúp đỡ người nghèo. Cả gia đình chúng ta vì cái gì đi đến siêu thị các người trong lòng hiểu rõ, chính mình còn không kịp ăn cơm, cậu có thiện tâm, vậy chính cậu tự thực thi đi! Đến lúc đó đừng trách xe của béo ca tôi không chịu nổi mấy đại Phật cao quý như vậy. Lời này tôi nói trước, miễn cho trong chốc lát hành động sinh ra thị phi, được rồi, nhìn lại bản vẽ, ta lại thương nghị lộ tuyến cụ thể.”

Đoạn nói chuyện này của Chu béo làm một đám người đều trầm mặc, ngoài dự kiến của mọi người, đầu tiên mở miệng, cư nhiên là Ôn Duyên.

“Thứ tốt là thứ gì?”

Hắn tựa như không hề bị một chuỗi dài lời nói của Chu béo ảnh hưởng đến, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất một chút đều không có nghĩ đến giác ngộ nhân tính.

Loại phản ứng này, thật ra làm Chu béo nhịn không được sửng sốt.

Chỉ có Tạ Sâm, thời điểm tất cả mọi người nhìn về phía Ôn Duyên ngây người,  hắn hơi hơi rũ xuống đôi mắt, khóe miệng không tiếng động gợi lên.

(Jeje: Khúc này hơi rắc rối với cắt đoạn đúng lúc quá nên có thể nhiều người không hiểu, mình giải thích lại chút.

Đại khái là bạn Chu dặn mọi người trên đường thu thập vật tư nếu có gặp người có hoàn cảnh khó khăn gì đó, bỗng dưng muốn nổi lòng giúp cũng được, nhưng mà phải tự lo lấy chứ không được liên lụy đến đội ngũ, bằng không đến lúc ấy tự tách ra không đi chung xe nữa. Nhưng mà trong lúc mọi người trầm mặc suy nghĩ lời bạn Chu thì mỗi mình em Duyên bỏ qua hết hỏi vô cái vấn đề “thứ tốt” mà Chu béo nhắc đến lúc đầu là gì. Cho nên việc này làm mọi người ngạc nhiên.

Túm gọn cái quần thì cũng có thể hiểu là người ta ngạc nhiên trước sự tỉnh ruồi và đặt câu hỏi méo liên quan đến trọng tâm của Duyên =]]]])


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui